Tổng Giám Đốc Bá Đạo, Chớ Chọc Tôi

Buổi tối trên bàn cơm, dưới ánh đèn mờ nhạt, Tinh Diễm vừa kính lại vừa sợ nhìn trộm bà nội.

Bà thật lợi hại, là bà bức ra tiềm năng của Vệ Triển Dực. Bằng không, người mà mới vừa sinh ra miệng đã ngậm thìa vàng, mỗi ngày phải trôi qua như thế nào, khi mà mười sáu tuổi là thời điểm tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, dღđ。l。qღđ % trong phút chốc bị người ta đoạt mất hết tất cả, giống như từ trên thiên đường bị ném xuống vũng bùn địa ngục,

"Sao nhìn ta hoài có việc gì không?" Đột nhiên bà nội lên tiếng hỏi.

"Không, không có việc gì." Cô nhanh chóng cúi mặt nhìn vào trong chén.

"Khi ăn cơm phải chuyên tâm, nhai kĩ nuốt chậm, mới có thể tiêu hóa tốt." Bà nội tự tay múc một chén canh. "Phải uống hết chỗ canh này, nếu không phải là Vệ Triển Dực muốn ta nấu canh dược thiện, thì ngay cả gà ta cũng lười mổ..." Mấy chữ cuối cùng bà chỉ lầm bầm trong miệng.

"Vâng ạ." Cô ngoan ngoãn tựa mèo con, trong lòng thật ấm áp.

Thì ra anh đưa cô đến nơi này, là vì muốn nhờ bà nội nấu canh bồi bổ cho mình... Cô trộm nhìn anh một cái, Vệ Triển Dực chỉ mỉm cười, không nói gì.

Sau khi ăn xong, bọn họ dắt tay nhau đi tản bộ.

Ngoài đường, tiếng côn trùng kêu râm ran, xa xa có vài đèn đuốc, dưới tình huống không đủ ánh sáng, nên nhìn mỗi một ngôi sao trên trời đều chói mắt.

Ánh sao chiếu vào trên người cô và anh, cô nhắm mắt hít mấy hơi thật sâu, cô cảm giác một tuần lễ nằm viện có lẽ phổi đã bị ngâm hoàn toàn trong thuốc, nhưng bây giờ ở nơi này được hít thở không khí trong lành hết thảy đều biến mất.

Không khí lành lạnh, nhẹ nhàng vờn quanh người cô, cảm giác thật thoải mái xiết bao.

"Buổi chiều anh vẫn chưa nói xong chuyện lúc trước." Bỗng nhiên cô nhớ tới.

"Em thật đúng là bám riết không tha." Cô không thể ngoan ngoãn để anh ôm một chút, cùng nhau ngắm sao trời sao?

"Chẳng lẽ không có ai nói cho anh biết, tôi tựa như con gián đánh hoài không chết?" Cô kề vào trong ngực anh.

Cả người thật ấm áp, bờ vai cũng không đau nhức, không khí thật trong lành, đầu cô xoay qua xoay lại .

Vệ Triển Dực giỏi nhất mở đầu khiến người ta thắc mắc, lúc đó anh đã nghèo rớt mồng tơi... Ừ thì coi như anh đã từng nỗ lực đi làm, nhưng quả thực bản thân không có tài sản gì cả, muốn từ một người không có gì, biến thành một người có tất cả, anh cần phải có lợi thế.

Lợi thế từ đâu tới mới được chứ?

"Anh vốn định sau khi tốt nghiệp, sẽ đi tìm việc, nhưng bà nội kêu anh vào trong phòng, nói với anh rằng, trước khi ông ngoại qua đời, có cho bà mấy chục triệu gởi ngân hàng, cùng với vài ngọn đồi chưa khai phá."

Ồ! Nhìn không ra bà nội có nhiều tiền thế!

"Vậy là anh nhận tiền của bà nội à?"

"Mới đầu thì không, tôi cho rằng đó là cái giá của cuộc đời làm việc vất vả của bà. Tại thời điểm đó, tuy rằng tất cả việc lớn việc nhỏ đầu do bà quán xuyến, nhưng bản thân là vợ lẽ,thân phận thấp hơn người khác một bậc, những tài sản đó là ông ngoại bù đắp cho bà, anh không thể lấy."

Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

"Nhưng bà nội kiên trì, chỉ biết nếu tiền để đấy không sinh lợi sẽ càng ngày càng ít đi, nên bà dự định bắt đầu đầu tư."

"Bà cũng biết đầu tư?" Bà nội thật đúng thời thượng!

Anh cười cười. "Bà muốn đầu tư người, là anh."

"Hả?" Cô không khỏi kinh ngạc khẽ thốt lên.

Mấy chục triệu cũng không phải là con số nhỏ, chỉ riêng tiền lời hàng tháng, đủ để nuôi dưỡng cả nhà bọn họ dư dả. Nhưng. . . Nếu lúc trước bà nội làm như vậy, thì sẽ không có Vệ Triển Dực như hôm nay.

Cô ngửa đầu nhìn anh, mặc kệ là nhìn ngang hay nhìn dọc, dáng vẻ anh vẫn luôn toả sáng.

Con người trời sinh ra tính cách khác nhau, nếu không có bà nội áp dụng phương pháp “huấn luyện ma quỷ", có lẽ anh sẽ không biến thành một Vương Hữu An khác, có lẽ anh sẽ theo nề nếp cũ đi làm trở thành nhân viên văn phòng, rồi kết hôn, sinh con, cả đời trôi qua bình thường, vĩnh viễn để ba anh bị oan khuất, vĩnh viễn trở thành điều tiếc nuối.

"Anh không chỉ nhận, hơn nữa còn tự nói với bản thân, nhất định phải thành công." Anh mỉm cười. "Anh biết mấy năm nay, Vương Kim Cường vẫn không ngừng giám thị bọn anh. Bọn họ đoạt tiền tài bất nghĩa, sợ có động tĩnh gì, cũng sợ có một ngày anh sẽ báo thù, cho nên, anh phải ngụy trang mình."

Cô mím môi, nhớ tới tin tình cảm của anh trên tạp chí lá cải.

"Anh tiến vào thị trường chứng khoán, lần đầu khiến cho giới tài chính thay đổi vài lần. Không thể không nói tính cách con người quả là đáng ghê tởm, vốn trước đây nhà anh có rất nhiều bà con bạn bè, nhưng khi gặp khó khăn, cả nhà anh gõ cửa từng nhà xin được tá túc, thì bị họ đá ngược trở ra.

Nhưng đến khi trên thị trường chứng khoán anh đấu một trận thành danh, thì bà con bạn bè lại xúm xít tới trước mặt, như chưa từng ở cái đêm gió to mưa lớn năm đó đuổi cả nhà anh ra ngoài, người nào người nấy cũng đều mang vẻ mặt tươi cười, giống hệt như con kiến nhìn thấy hũ mật tranh nhau nhào vô.

Sau đó không lâu, Chinh Hải cũng ra xã hội, bọn anh cùng nhau đánh thiên hạ, dùng tiền kiếm được thu mua các các công ty có tiềm lực, quy mô vừa và nhỏ, chuẩn bị cho một vụ sáp nhập."

Bắt đầu từ giai đoạn này, cô biết rất rõ ràng động thái trên thương trường của bọn họ, vì thế tiếp lời nói: "Chuyện các anh thu mua các công ty, trong giới kinh doanh ai cũng biết, vả lại thành tích của các anh lúc bấy giờ cũng không nổi bật, nên khi các anh thu mua đông một công ty, tây một công ty, giống như không có mục đích."

Khi đó, rất nhiều người trong giới kinh doanh đều cười nói, Vệ Triển Dực biết kiếm tiền nhưng lại không biết kinh doanh, anh ta đem tiền ném vào trong rãnh nước.

"Cho đến cuối cùng, mọi người đưa các công ty nhỏ đó hợp nhất lại, tạo thành tập đoàn Dực Hải, lúc đó mọi người mới hiểu, thì ra lúc trước hợp mua loạn vô kết cấu(lung tung, không bài bản), chính là thu thập từng chút một sau đó ghép thành một tập đoàn."

Hiện tại tập đoàn Dực Hải là một trong ba tập đoàn truyền thông hàng đầu, bao gồm Internet, văn hóa xuất bản, truyền thông điện tử và các đơn vị khác, tập đoàn còn đang liên tục mở rộng nhiều lĩnh vực hơn nữa.

"Tốc độ phương pháp này tuy rằng chậm, mà còn phải thận trọng, bằng không có thể nào trong một lần lật ngã Vương Kim Cường?" Anh cười khổ.

Giọng nói của cô chua xót. "Ba năm đạt tới mục tiêu báo thù, tính ra cũng mau rồi." Cô oán hận liếc anh một cái. "Mấy người còn phải cảm tạ Hà Thiên Thiên và một số người đẹp khác nữa, bọn họ giúp anh tạo ra hình tượng hoa hoa công tử, miễn cho bứt dây động rừng, bằng không nếu muốn báo thù thì bây giờ anh vẫn phải nỗ lực, phấn đấu dài dài!"

Mấy năm qua Tinh Diễm thu thập tư liệu của anh. Dường như mỗi bản tạp chí, hay tờ báo, thậm chí cho tới tuần san lá cải mà cô rất khinh thường, chỉ cần báo chí nào có tin tức của anh, tất cả đều được cô mua về nhà, đóng thành mấy quyển sách thật dày cắt dán cẩn thận.

Mỗi ngày cô đều lật xem, thử muốn theo "Hoa hoa công tử Vệ Triển Dực" lang thang trong tình sử anh ta, muốn tìm dáng vẻ cứng cõi hiên ngang và vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng của anh như trong trí nhớ của cô.

Nhưng, cuối cùng cũng không thể như ý nguyện.

"Bọn anh không chỉ rửa sạch nổi oan cho ba, còn muốn cho những người năm đó hãm hại gia đình anh nếm thử mùi vị đau khổ. Bất quá bọn họ đều là cáo già xảo quyệt, không dễ dàng bị lừa gạt, cho nên bọn anh phải không ngừng tạo ra tin tức giả."

"Nói thí dụ như, đến sòng bạc Macao vung tiền như rác, say sưa nằm trên gối người đẹp ngủ?"

Anh giả vờ hít hít lổ mũi. "Hình như anh nghe thấy mùi vị ê ẩm đâu đây phải thì phải?"

Cô xoay người đấm anh một cái, động tác quá mạnh tác động đến miệng vết thương. "A a a... Đau quá!"

"Không nên kích động như thế." Anh nhẹ ôm cô, cẩn thận chạm đến trên băng gạc xem thử có bị rướm máu hay không. "Bác sĩ đã dặn, không được vận động quá mạnh, em không nhớ à?"

"Tất nhiên là nhớ, vậy thì xin anh không cần muốn bị ăn đòn." Cô nhe răng trợn mắt, hít sâu liên tiếp.

Chờ hơi thở của cô từ từ nhẹ nhàng chậm chạp lại, không còn hít hà vì bị đau, tim của Vệ Triển Dực như bị treo lên cao, rốt cuộc mới được thả lỏng. "Khi đó, bọn anh bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà đánh bạc? Đến sòng bạc Macao vẫn ở trong phòng khách sạn làm việc, về phần say sưa nằm ngủ trên gối người đẹp thì..."

Tinh Diễm trợn trắng mắt. "Anh có gan thì miêu tả chi tiết ướt át nóng bỏng thử xem."

Khóe miệng Vệ Triển Dực có một chút tươi cười bí hiểm.

Chi tiết chính xác "ướt át nóng bỏng" còn ở phía sau đấy! Đêm nay sẽ cho cô lãnh hội vài phần.

"Chi tiết chính là, mấy người phụ nữ này đều ký hợp đồng giữ bí mật, các cô ấy phụ trách diễn kịch giúp anh, giả làm tình nhân của anh, mặc dù có đôi khi anh cũng qua đêm tại phòng.." Giọng nói của anh nhỏ dần rồi biến mất.


Tinh Diễm lại trợn mắt nhìn anh, chuẩn bị túm lấy anh .

Anh không dám khiêu chiến vận số, biết nói bậy tuyệt đối chết không thương tiếc.

"Nhưng anh chưa từng cùng giường chung gối qua với ai cả." Anh thề.

"Sofa cũng không có sao?"

"Không có." Cô thích làm ở trên ghế sofa sao? Ngày khác nhất định phải thử xem.

"Niềm vui trên ghế dựa cũng không có?"

"Không có." Được rồi! Ghế dựa cũng mua một cái, để trong tân phòng tương lai.

"Xe rung* cũng không có?"

*Cái từ này thật sự không hiểu là cái gì, nhưng theo mình đoán có lẽ là dụng cụ để hai người yêu nhau^-^, bạn nào biết giải thích cho mình với.

Tay chân anh đều dài, muốn chơi xe rung thật đúng là không có phương tiện, Vệ Triển Dực yên lặng tự nghĩ.

"Hết thảy đều không có, anh và các cô gái kia thật sự đều thật trong sạch."

Cô gật gật đầu, ánh mắt tà ác lập tức ngắm nghía anh. "Không cảm thấy rất khó chịu sao?"

"Có việc quan trọng cần phải làm hơn, anh chơi không nổi trò lãng mạn kia." Đây là lời nói thật trăm phần trăm. "Bọn anh lặng lẽ thu mua công ty cổ phiếu của ba người kia, làm chủ nợ của bọn họ. Khi bọn họ xem báo chí, cảm thấy may mắn vì người nhà họ Vệ vẫn ngu ngốc giúp đỡ bọn họ, nhưng lại không biết bọn anh đã nắm giữ bằng chứng phạm tội của bọn họ, vì thế bọn họ yên tâm, dự định vào công ty lật ngược lại thế cờ, nhưng tất cả đều là vật trong túi của bọn anh rồi."

"Mọi người tiết lộ toàn bộ tin tức này trong vòng một ngày." Cô hỗ trợ tiếp lời.

"Sau ngày giỗ ba anh một ngày." Chính là cái ngày mà cô xuyên qua hàng người, vọt tới trước mặt anh, thu âm được bốn chữ "không thể trả lời" ngày đó.

Cô lẳng lặng dựa vào trước ngực anh, ôm cánh tay anh ở trước ngực mình, đong đa đong đưa.

"Cảm giác báo thù thành công như thế nào?"

"Không là gì cả." Anh nhún nhún vai.

"Anh không đạp bọn họ, đấm bọn họ, đánh bọn họ, mắng bọn hắn, làm cho bọn họ khóc lóc nức nở, quỳ xuống sám hối?"

Anh bật cười. "Anh không có thời gian rỗi."

"Anh cũng không đến trước mặt bọn họ diễu võ dương oai, liệt kê từng nỗi khổ sở vài năm nay phải chịu, sau đó quăng ra lời nói tuyệt tình, muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị cả đời không xoay người được?" Cô bắt đầu hơi bất mãn rồi.

"Trên thực tế, ngay cả mặt bọn họ anh cũng lười gặp." Nhưng anh vẫn trấn định như thường.

"Nếu là tôi, nhất định sẽ làm như vậy, tôi nhất định mắng đời sau bọn họ thà rằng làm chó, cũng không làm người, tôi nhất định phải mua chuộc quản giáo, dùng chân dẫm xuống ngực bọn họ . . . Dùng giày đi mưa dẫm lên! Bảo bọn họ lớn tiếng nói “thực xin lỗi” với tôi, tôi còn muốn bắt bọn họ đến trước mộ của ba quỳ lạy đọc kinh sám hối..."

Hung ác như vậy ư? "Em nhớ nhắc nhở anh, đời này không nên đắc tội với em."

Anh buộc chặt hai tay, ngửi mùi hương tóc cô, phảng phất đây mới là sự kiện quan trọng nhất trên thế giới.

"Vì sao không? Tất cả tiết mục báo thù đều diễn như thế này, không phải sao?"

"Báo thù là gông xiềng, một khi ta đạt tới mục đích này, lập tức gông xiềng được cởi bỏ."

Lúc nào cũng nghĩ đến báo thù thì cũng không tốt, trong cơ thể giống có một sợi dây, theo năm tháng trôi qua càng lúc càng xiết chặt, mỗi lần nghĩ đến ba mình nằm lạnh lẽo dưới mồ, anh rất sợ bản thân không đạt được mục tiêu.

"Mười mấy năm nay gông xiềng đã trói buộc anh, làm cho anh nếm đủ mọi mùi vị thống khổ không sao chịu nổi, anh cũng không định cả đời sống trong nỗi thống khổ."

Cô chỉ hơi bất mãn giùm anh một chút thôi, đầu nhỏ chủ động vuốt ve trong cổ anh.

"Chính nghĩa đắc thắng, tà ác thảm bại, vì thế anh bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình."

"Không sai, lúc trước bà nội đầu tư vào anh, chỉ có hai điều kiện: một là chỉ được thành công, không được thất bại. Hai là, một khi báo thù thành công nhất định phải bỏ nó qua một bên, lo cho cuộc sống của bản thân."

Cô đã hiểu, chỉ có như thế, mới có thể làm cho cuộc sống bị bóp méo trở lại quỹ đạo thông thường.

"Báo thù thành công, làm cho một nhà bọn anh như được sống lại, để ba anh ở nơi chín suối được ngủ yên, chỉ thế mà thôi."

"Nhưng... Thế nào chỉ có như vậy?" Cô vẫn có một chút ảo não, cảm thấy không đủ thống khoái(sung sướng).

"Cái gì?"

"Anh không biết là báo thù như vậy rất là vô vị sao?" Có khi cô còn đặc biệt chú ý hiệu quả vở kịch.

"Anh tin tưởng đối với đối phương mà nói, bọn họ tựa như ngồi phải tàu lượn tốc độ khủng bố nhất, quá kích thích mạo hiểm.”

Tinh Diễm suy nghĩ. "Đúng rồi, anh không nói cho bên ngoài biết tâm sự của mình." Khó trách lúc trước anh luôn đối với cô kỳ quái. "Nếu anh có nói, thì sẽ không đưa tôi đến đó vung búa tạ, đập phá ngôi biệt thự đó."

"Anh chỉ muốn cùng ‘người đặc biệt’ hủy diệt nơi đó.” Không thể không nói, đó là cơn ác mộng cuối cùng nhất.

Xem cô như "người đặc biệt"? Mặt Tinh Diễm đỏ lên, trong lòng thầm vui cười, cũng không chủ động hỏi lại, miễn cho anh nói mấy lời xấu xa gì đó, hại cô chống đỡ không nổi.

“Anh muốn xây lại nhà mới ở nơi đó sao? Bà nội và mẹ anh có đồng ý không?"

"Không, hai người họ vẫn ở nông thôn, không khí nơi đó rất trong lành, bà nội không hy vọng chuyển đi, về phần mẹ anh..." Vệ Triển Dực nhìn bầu trời xa xa. "Anh không muốn bà trở lại thế giới phồn hoa ở đó."

"Anh không nghĩ cho mẹ anh tiếp nhận trị liệu sao?"

"Mẹ anh đã từng trị liệu qua, hiệu quả không khả quan. Hiện thực rất tàn khốc, mẹ anh là đại tiểu thư từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ qua, nên bây giờ bà hoàn toàn thu mình lại để bảo vệ mình."

"À... Vậy mảnh đất đó anh dự định làm gì?" Cô thật là rất hiếu kỳ.

Vẻ mặt của anh thật thần bí. "Anh có một ý tưởng hơi đặc biệt."

"Nói nói xem, nói nói xem." Ngàn vạn đừng khiến cô thất vọng đấy!

"Xây một tòa tháp chứa hài cốt, nơi an nghỉ các oan hồn khắp nơi."

Cô hơi ngây người. "... Oa, anh thật sự không làm tôi thất vọng!"

"Dọa em sợ à?"

"Cũng không phải, chỉ là hơi kinh ngạc." Nếu anh nguyện ý, thủ đoạn đùa giỡn hung ác của anh có thể cao hơn cô vài cấp!

"Đó là khi anh tức giận nhất dự định làm như thế."


"Bọn họ vào ở nơi ba anh qua đời, ngày ngày sống vui vẻ, ngay cả một chút áy náy cũng không có, nếu như phá hủy căn nhà kia, xây lại thành tòa tháp chứa hài cốt, nói vậy sau này bọn họ mà biết, nhất định sẽ rợn cả tóc gáy." Tinh Diễm càng nói càng kích động, càng nói càng giống chuyện đã làm rồi vậy. "Tốt nhất là về sau bọn họ có chết, cũng mang tro cốt đến đặt ở đây, nếu như bọn họ muốn mở tiệc thì cứ việc cho bọn họ làm..."

Anh cắt ngang lời cô đang thao thao bất tuyệt. "Không, anh thay đổi chủ ý rồi."

"Vì sao?" Cô lại ngẩn ngơ. "Anh không nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt phải không? Hiệu quả kinh hãi gấp hai lầnđấy!"

"Tòa biệt thự này là khi ba anh cưới mẹ anh về, đặc biệt mời người xây dựng, ở nơi đó ba mẹ anh có kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại, đối với ba anh em bọn anh cũng vậy. Mặc dù nó là giao điểm cuối cùng, một kết cuộc đáng buồn của cả nhà anh, là dấu chấm tròn bi thương, tuy rằng có một chút vết rạn này nhưng anh sẽ không biến nơi này thành nơi tụ họp âm khí."

Cô chăm chú lắng nghe, nói không xúc động là gạt người. Với sự dịu dàng sâu sắc của mình, anh lại làm tim cô xao động một lần nữa.

Cô bĩu môi. Không công bằng! Vì sao anh đối với ai cũng đều rộng rãi khoan dung, chỉ riêng đối với cô vừa bá đạo lại cường thế?

"Vậy anh muốn xây dựng gì trên mảnh đất này?" Tuy rằng cô không tình nguyện hỏi, nhưng vẫn muốn biết.

"Trung tâm an dưỡng. Để những người giống như mẹ anh, có chỗ sống ổn định."

Trong lòng Tinh Diễm lại có một cảm giác kỳ lạ. Cá tính của anh và cô thật sự rất trái ngược nhau, anh suy nghĩ kỹ lưỡng, cô thì chỉ nghĩ đến trước mắt, anh mưu tính sâu xa, suy tính toàn diện, cô rất thích tìm cách tạm thời một cách nhanh chóng , nhất thời lộ ra tức giận.

Nhưng mà, cô thương anh.

Nghe anh bộc bạch nỗi lòng, tâm tình của cô đi theo lên lên xuống xuống, cô không thể dối gạt bản thân, nói với mình rằng anh không có ý nghĩa gì với cô. Cô yêu Vệ Triển Dực, thương anh một đường đi tới, cẩn thận nhanh nhẹn, thương anh không rơi vào lối báo thù cũ, thương ánh mắt anh rộng lớn, tựa như mắt chim ưng, từ trên cao nhìn xung quanh, không có gì thoát được khỏi ánh mắt của anh.

Cô nghĩ muốn kề vai sát cánh cùng anh, giương cánh ở bên cạnh anh, có được khí độ, ánh mắt của anh, có hết thảy mọi thứ giống anh. Cô muốn làm người phụ nữ đứng bên cạnh anh, nhưng không kém cỏi chút nào so với anh.

Anh cũng yêu cô, nhưng nếu cô không tiến bộ, không đạt được đến điều kiện đó, chính là bôi nhọ anh mà thôi.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát.

"Vệ Triển Dực?"

"Gì thế?" Anh đặt cằm mình chống trên đỉnh đầu cô.

"Mấy việc anh vừa nói với tôi, tôi có thể viết thành một bài phỏng vấn không?"

Cô không muốn chỉ mình mình biết, cô còn muốn cho toàn bộ thế giới biết, anh là một người đàn ông có chiều sâu. Tuy rằng anh nói không có gì với mấy người phụ nữ kia, nhưng theo bản năng cô muốn tẩy sạch cái danh ‘hoa hoa công tử’ kia của anh.

Anh trầm mặc một chút. "Nếu em muốn thì cứ viết đi!"

Đến khi bọn hắn đi trở lại nhà, vừa khéo chín giờ tối.

Bà nội tắt TV, run rẩy đứng dậy rời khỏi ghế mây.

“Mau đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút đi." Bà liếc qua bờ vai Tinh Diễm. "Trên người cháu đang có vết thương, cẩn thận không nên để nơi đó chạm vào nước, bằng không sẽ mưng mủ. Triển Dực, con giúp con bé đi."

Bà nội kéo rèm vải, lần theo sợi dây đi trở lại phòng của bà.

Tắm rửa! ? Cô rên rỉ một tiếng. Cô quên mất, cô hoàn toàn không thể tự mình tắm rửa!

"Đi thôi! Mau đi tắm rửa nào." Anh nhếch miệng lên, tươi cười không có ý tốt.

Cô cười gượng."Bây giờ không khí còn mát mẻ, tôi. . .tôi không tắm rửa."

"Mấy ngày hôm trước trời thật lạnh, sao ngày nào em cũng nhờ chị hai của em tắm rửa giúp em?"

"Đó là bởi vì có chị hai của tôi ở đó!" Cô đúng lý hợp tình nói.

"Thì bây giờ ở đây có anh!" Anh càng đúng lý hợp tình hơn.

Cô muốn trở mặt la lên! "Vệ Triển Dực, nếu anh nghĩ rằng tôi để mặc anh muốn làm gì tùy ý, vậy thì anh sai lầm rồi."

Anh một mặt vô tội. "Anh không nghĩ muốn 'lảm gì tùy ý', anh chỉ muốn thể hiện phong độ một quý ông, giúp đỡ người phụ nữ hiền lành gặp rủi ro tắm rửa mà thôi."

"Anh sẽ đau mắt hột đó!" Cô oa oa kêu to.

"Anh cam nguyện hy sinh vì em." Anh bồng cô lên. "Đến đây nào! Không tắm rửa sẽ là bé gái hôi rình đấy."

"Buông tôi ra, anh mau buông tôi ra!"

Hai chân cô đạp loạn xạ, khi thấy mình sắp bị ngã xuống đất, lại vội vàng ôm cổ anh.

Anh có thể ổn định không để cô bị ngã, nhưng vai cô lại không thể chịu nổi động tác kịch liệt, làm cô đau đớn phải hít hà.

"Đừng lộn xộn, nếu miệng vết thương vỡ ra, phải mất ba giờ lái xe mới đến được bệnh viện gần nhất."

“Anh buông tôi ra thì sẽ không sao rồi." Cô dùng sức đấm vào ngực anh.

"Không buông, em nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua loại chuyện tốt này sao?"

"Khi trở về tôi..."

"Chúng ta sẽ ở đây ba ngày hai đêm, em xác định mình không tắm rửa ngày nào?" Anh chán ghét khịt mũi.

Cô lâm vào giãy dụa rất khổ sở này.

Cô cứ việc giãy dụa của cô, anh dễ dàng ôm cô đi ra cửa sau phòng bếp. Ở kế bên nhà bà nội, anh xây ba phòng, đồ trang trí tuy rằng đơn giản vụng về, nhưng khi cần dùng đến vẫn có đầy đủ mọi thiết bị hiện đại.

Anh bế cô tiến vào trong phòng khách, đặt cô lên giường, hành lý của cô chẳng biết anh mang vào đây từ lúc nào.

"Em lấy quần áo ra, một lát anh quay lại." Nghe anh nói giống như đã thu phục được cô.

Hay là không tắm vậy... Ở bệnh viện cô thử tắm qua, dòng nước mạnh mẽ từ vòi hoa sen phun ướt toàn bộ băng gạc trên vai. Nhưng bây giờ…, nghĩ đến bản thân thích sạch sẽ, không tắm rửa chẳng khác nào muốn mất ngủ... Aizz, đành tắm rửa thôi!

Nếu anh dám xằng bậy, cùng lắm thì chặt đứt bàn tay quấy rối của anh!

Cô chấp nhận số phận ngồi xỗm xuống, mở túi hành lý ra, lấy áo ngủ và đồ lót bên trong.

"Nhìn em giống như sắp bị đưa vào phòng tra tấn vậy?" Anh quay lại phòng, trêu chọc cô.

Cô trợn mắt. "Tôi cảnh cáo anh..."

Anh ngoáy ngoáy lỗ tai."Anh nghe đây."


"Anh giúp tôi kỳ cọ sau lưng là được, còn chỗ khác tôi có thể tự mình tắm rửa. À, còn chỗ bộ phận quan trọng anh không được nhìn trộm đấy."

"Em có xem ‘sách tranh chuyện xưa' chưa, phải tự mình làm mẫu nơi nào là bộ phận quan trọng, anh sợ mình sẽ lầm."

Cô trợn mắt trừng anh, anh lại càng làm ra vẻ vô tội. "Anh là đàn ông, nào biết chỗ nào của phụ nữ là bộ phận quan trọng ..." Tiếng nói của anh thì thào dưới cái nhìn chằm chằm của cô, càng lúc càng nhỏ giọng.

Cô tiếp tục ra điều kiện. "Sau đó, thì anh mở nước cho sạch là được, phía bên anh có khăn tắm lớn sạch sẽ hay không?"

"Vừa khéo có một cái mới."

"Bà nội thật tốt, cái gì cũng chuẩn bị chu đáo giúp mọi người." Cô thật sự cảm động từ trong lòng.

Anh dội một thùng nước lạnh vào cô. "Em yêu, buổi sáng ở bệnh viện anh mua mang theo xuống đây để em dùng."

Tinh Diễm hơi ngây người. Thì ra anh đã sớm đoán được sẽ có chuyện xấu hổ phát sinh, cho nên mới mua khăn tắm...

Cô vỗ vỗ vào gò má trên mặt mình. Thoạt nhìn anh thì hình như là chính nhân quân tử, nhưng trên thực tế, khi nào anh muốn trêu đùa tà ác, thì hoàn toàn không ai biết.

Anh mở ra một túi to khác, lấy ra miếng gạc khử trùng, cồn iod, và băng dính thông khí.

"Bác sĩ dặn, sau khi tắm rửa xong, phải xức thuốc khử trùng miệng vết thương.”

Những việc này, đều một mình anh xử lý hết ư? Khi bị thương cô hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này, chỉ nghĩ được xuất viện là thấy hạnh phúc ngất trời, y tá hướng dẫn cách chăm sóc miệng vết thương, cô không để ý, thế nhưng anh đã nghe hết.

Nhìn đến chai cồn iod chưa mở bao bì, băng gạc và băng dính số lượng rất nhiều, một dòng cảm động chảy len lỏi trong lòng cô.

Vệ Triển Dực đi tới, bắt đầu cởi bỏ áo sơmi rộng thùng thình trên người cô. . . . Đây cũng là anh tài trợ cho tình bạn của hai người.

"Anh định làm gì?" Cô sợ tới mức nghiêng người qua một bên.

“Em tắm rửa cũng không cởi áo à?" Anh làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

"Tự tôi cởi được rồi."

Anh khoát tay, lui qua một bên.

Tự mình dùng sức để cởi áo, ôi chao, đau quá đau quá đau quá... Cô cố gắng không nhe răng trợn mắt. Đợi đến khi cởi hết tất cả nút áo, muốn cởi tay áo bên trái ra, thì nét mặt của cô nhăn lại thành một cục, so với bánh bao hấp càng khủng bố hơn.

"Cô gái có cần anh giúp một tay không?" Anh lễ phép hỏi.

"Còn không mau quay lại đây!" Cô thở phì phò kêu lên.

Anh chậm rãi giúp cô cởi áo sơmi vất xuống đất. Bên trong lớp áo sơ mi của anh, cô chỉ mặc áo ngực viền tơ không có dây vai màu rượu đỏ, thân thể anh lập tức nổi lên phản ứng.

Da thịt cô trắng nõn không tỳ vết, được màu rượu đỏ của áo ngực tôn lên trông càng có vẻ cực kỳ mềm mại đồng nhất, làm anh thật thỏa mãn, dáng người xinh đẹp trong lớp áo sơmi của anh, dường như không hề bị ngăn cách, khiến cho mạch máu anh giần giật tưởng chừng như sắp bị đứt, một sự thân mật khó diễn tả bằng lời phát sinh một cách tự nhiên.

"Hãy ngó qua chỗ khác, tôi muốn cởi váy."

Anh ngoan ngoãn nhìn về phía sau, tưởng tượng thân thể kia hấp dẫn người đến cỡ nào.

"Tôi vào phòng tắm, trước khi tôi nói 'xong rồi’, thì anh không được qua đây!"

Cô vẫn là trinh nữ, chưa bao giờ lỏa thể cho người ta xem qua, nhưng bây giờ... Vệ Triển Dực là người đàn ông cô yêu, đương nhiên cô hi vọng người đàn ông đầu tiên nhìn thấy thân hình cô là anh, nhưng không hy vọng bị anh nhìn thấy dưới tình huống như thế này.

Ở bệnh viện một tuần, mọi người không thể chạy nhảy như thường lệ, mông nhỏ hơi bị teo, đường cong cũng chẳng tinh tế, cô không hy vọng bản thân không hoàn mỹ xuất hiện trước mắt anh...

"Tiểu thư, đã năm phút đồng hồ, em có gì không đấy?" Anh quả thực không thể chờ đợi được.

Cô rời khỏi gương, -hai chân chạy nhanh về phía bồn tắm lớn, ngồi ở khe nhỏ bên cạnh bồn tắm lớn, lưng đưa về cánh cửa.

"Anh có thể đi vào xả nước giúp tôi, không cho mơ tưởng chuyện khác!"

"Tuân lệnh." Anh hài hước nói, chạy mau vào.

Xem ra, cô bảo vệ chính mình thật sự chu đáo, dáng vẻ cứ như sợ bị anh nhúng chàm.

Vệ Triển Dực ngâm nga một đoạn nhạc, d∞đ∞l∞q∞đ# lấy vòi hoa sen xuống, điều chỉnh nước vừa đủ độ ấm. "Nước có nóng lắm không em?"

"Không." Cô nói dứt khoát kiên quyết như tráng sĩ chặt tay."Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi(ý chị muốn nhanh chóng tắm cho xong không cần lề mề)!"

Anh cố ý đè thấp giọng nói, nhưng đảm bảo cô vẫn nghe thấy."Hi vọng khi đánh nhau thay đổi vị trí, em sẽ không nói những lời như thế này."

"Cái gì?" Cô giận dữ hỏi, mông nhỏ ngồi ghé mép bồn tắm thoáng động lung lay.

"Không có gì." Anh đưa cho cô một cái bông tắm trên đó đã có sửa tắm, bản thân cũng cầm một cái, bắt đầu nhẹ nhàng chà xát lưng cô, bên vai trái gần kề nơi có dán băng dán, thì cẩn thận tránh đi.

"Tôi muốn thêm một chút sữa tắm nữa."

"Tại sao phải thêm?"

"Loại sữa tắm này ít bọt." Cô trả lời nghiêm trang.

"Thế à? Ngược lại anh cảm thấy bao nhiêu đó là được rồi." Nói tới nói lui, nhưng anh vẫn đổ them sữa tắm vào trên bông tắm của cô.

Ánh mắt anh ngắm cô như đang muốn tác quái gì, cô lập tức ngước lên nói: "Người quân tử không được nhìn."

"Anh không phải là quân tử." Anh buông bông tắm, đưa ngón tay ra mát xa phần lưng.

Cô sợ run, anh mà tiến thêm một chút nữa là đụng đến phần mông nhỏ trơn bóng. "Này, không cần phải mát xa đâu."

"Mát xa một chút sẽ càng thoải mái hơn, em ở bệnh viện mấy ngày, xương cốt đều cứng lại cả rồi đây này."

Lời anh nói thật chính xác. Anh giống như am hiểu huyệt đạo, nhẹ nhàng nhấn một cái, tức thì cô cảm thấy gân cốt thả lỏng.

Ngón tay anh từ dưới thẳng một đường hướng lên trên, hỏng bét, nếu anh trên cao nhìn xuống, nhìn xuống tới...

Tinh Diễm dùng sức kỳ cọ nửa thân phía trước, bông tắm đầy bọt, cô xoa bọt sữa tắm lên trên ngực mình, mới không cần để ánh mắt người đàn ông này ăn nhiều kem đâu!

"Được rồi, sau lưng đã sạch sẽ, bây giờ anh có thể đi ra ngoài một chút, ở phía trước kỳ cọ tương đối lâu."

"Cần anh giúp cho nhanh không? Ngón tay anh khỏe lắm."

Chẳng lẽ anh muốn đưa ngón tay tà ác dò xét hướng cô..."Hạ lưu!"

"Em nghĩ đi đâu vậy? Ý của anh là, anh cũng biết mát xa chân đó."

"Không cần, anh từ từ ấn chân của anh đi! Bây giờ anh quay người về phía sau rồi đi ra ngoài!"

May mắn là anh nghe theo lời cô. Thừa dịp lúc này, cô nhanh chóng tắm rửa phía trước người, dùng bông tắm chà xát xuống bàn chân, luôn cả ngón chân.

Cô có cái tính hơi kỳ quái, bàn chân mà không rửa sạch sẽ, thì không dám chui vào trong chăn, nhưng mà . . .

Cả người cô đầy bọt sữa tắm, cả mông nhỏ cũng vậy, trượt qua trượt lại, muốn duy trì cân bằng đã đủ vất vả, nửa người trên dán trên bắp đùi, nỗ lực rửa chân, thật sự rất khó tránh băng gạc không thấm ướt.

"Có cần vất vả như thế không?" Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói.

Cô giật mình, chỉnh cái mông nhỏ trơn tuột, chợt ngã quỵ xuống, Vệ Triển Dực kịp thời đỡ được cô, kiên quyết ôm cô từ trong bồn tắm ra.

"Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy, em ở nơi đó vất vả tay chân làm cái gì?"

"Này!" Cô lớn tiếng kháng nghị.


Anh nhìn bọt sữa tắm trước ngực cô, thực đồ sộ!

"Kỳ thực anh không thích ngực lớn, em không cần tận lực gia tăng kích cỡ nơi đó."

"Vệ Triển Dực!" Cô tức giận thét chói tai.

Anh giơ ngón trỏ kéo một đường bọt sữa tắm xuống phía dưới, một đóa hồng bảo thạch tựa như nụ hoa hiện ra. Trong lòng rung động, thiếu chút nữa anh nén không được dục vọng trong cơ thể mình.

"Tôi muốn giết anh!" Cô vừa xấu hổ, muốn giơ tay ra che lại, nhưng không muốn làm động tác rất trêu chọc người.

"Đừng nóng vội, anh có đề nghị này rất hay, chờ một chút tới phiên anh tắm rửa, em cũng đến nhìn, anh cam đoan sẽ trần như nhộng, cũng không cần lấy bọt xà phòng để gia tăng kích cỡ." Anh cười mờ ám. "Cam đoan tất cả trang bị đều là hàng thật giá thật."

"Đi chết đi!" Cô quăng bông tắm về phía anh.

Một tay anh tiếp được, tay còn lại xấu xa quẹt một đường bên ngực kia của cô, hai nụ hoa nở rộ đều lộ nguyên hình.

"Tôi thật sự muốn chém anh một dao!" Cô xấu hổ quẫn bách vòng cánh tay che trước ngực, chưa bao giờ cô lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như thế này.

"Nếu được chết thế càng sướng, cái loại chết kiểu này anh nguyện ý thể nghiệm cùng với em."

"Anh còn nói vớ vẩn nữa, tôi sẽ đá anh thật đấy!"

"Ah... Rốt cuộc muốn lộ ra cả điểm thứ ba sao?" Ánh mắt anh tràn ngập khát vọng làm cho cô vừa lúng túng, thẹn thùng vừa buồn cười.

"Được rồi, không đùa với em nữa, nếu tiếp tục em sẽ bị cảm lạnh." Và mạch máu của anh cũng muốn bể rồi.

Anh an phận cầm lấy bông tắm, dùng sức vừa phải giúp cô kỳ cọ cẳng chân, mắt cá chân, kẽ chân.

"Mở nước ra!" Anh điều chỉnh lượng tia nước yếu một chút, dè dặt cẩn trọng cho nước chỉ rơi xuống chỗ bọt sữa tắm.

Vòi nước xịt gần đến cái chỗ nào đó, cô vội vàng muốn cầm lấy. "Tốt rồi, tốt rồi, còn lại để tôi tự làm."

“Ừm." Anh cũng kiên quyết buông tha cho cô.

Khi nãy anh vô tình nhìn thấy khe hở ẩm ướt tối đen giữa hai chân cô, nếu để cho anh nhìn thấy cánh hoa mỹ lệ kia, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Anh khát vọng Tinh Diễm, vô cùng khát vọng! Hơn nữa nếu nhìn cái loại kích thích thị giác này, rất có khả năng anh sẽ...

Ngừng! Không được nghĩ tiếp nữa, trên người cô còn đang bị thương, nếu lúc này hoan ái, thân thể của cô sẽ không chịu nổi.

"Anh đi lấy khăn tắm." Anh buộc mình ra khỏi phòng tắm, cho tới bây giờ không nghĩ tới, chân anh lại thực sự rời khỏi đây, thoát khỏi kiểm soát của đại não, đi về hướng ngược lại. "Em tắm xong rồi kêu anh."

"Được."

"Khăn tắm đặt ở bên cạnh bồn rửa tay." Anh dặn dò một tiếng. Aizz... Thừa dịp trước khi đi ra, len lén nhìn một chút.

Cô vẫn xoay lưng lại. Nhưng nhìn cái mông vung cao, vòng eo nhỏ xíu, máu chạy rần rần khiến cho nơi đó của anh xôn xao.

Anh bước đến trước tủ lạnh, rót một ly nước lạnh uống ừng ực. Lát sau anh quay lại phòng của cô, đã thấy cô quấn một khăn tắm lớn, ngồi ở bên giường chờ anh...

"Bôi thuốc." Cô nói một câu, phá tan ảo tưởng của anh.

Anh tháo băng gạc ra, dùng cồn iod sát trùng. Nhìn miệng vết thương của cô dần khép lại, chỉ cần mỗi đêm bôi thuốc, tránh bị cảm nhiễm, thì không có vấn đề gì rồi.

Tắm rửa xong, gân cốt toàn thân phảng phất đều nới ra, cô há miệng ngáp một chút.

"Nhanh mặc áo vào, rồi đi ngủ."

Cô gật gật đầu, cô lấy ra áo ngực viền tơ màu xám đậm, mặc vào trước mặt anh, cũng lười tranh chấp với anh, dù sao cả người cô đều bị anh nhìn thấy cả rồi, còn xấu hổ gì nữa?

Nhưng cô không biết, kỳ thực anh nghĩ muốn quăng cái áo ngực viền tơ màu xám đậm kia xuống đất.

Cô đẩy khăn tắm xuống dưới thắt lưng, may mắn còn che được cảnh xuân phía dưới. "Giúp tôi mặc áo ngủ, cám ơn."

Anh giống như nghe theo mệnh lệnh của nữ vương, cầm cánh tay của cô mặc áo vào, còn giúp cô cài nút lại.

"Thuốc để cạnh đầu giường, em nhớ uống thuốc." Nói xong, anh đi nhanh ra khỏi phòng.

Anh không dám ở lại nhìn cô mặc quần nửa người phía dưới, anh sợ mình không khắc chế được dục vọng bản thân, nhào đến xé tan bộ đồ che đi dáng người tuyệt diệu của cô, vậy thì không ổn rồi... Ừh, việc này nghe qua, thật sự thật tuyệt vời!

Anh đi vào trong phòng tắm, mở vòi nước thật mạnh, đêm nay chắc chắn không thể không tắm nước lạnh!

**************

"Ta nhớ ra cháu, cô gái."

Hôm sau, khi Vệ Triển Dực ở trong phòng của anh xử lý công việc, một mình Tinh Diễm đi đến phòng bếp tìm bà nội.

"Bà nhớ được cháu ư?"

"Cháu và ba cháu đã tới đây một lần, ba cháu là thầy giáo bậc tiểu học của Triển Dực."

Cô ngồi xuống nhìn bà đang chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trưa.

Ánh mắt sắc bén của bà nội quan sát cô vài lần, đột nhiên bà hỏi: "Cháu yêu Vệ Triển Dực sao?"

"Yêu." Cô đáp hùng hồn.

"Nhưng hiện thời, cháu vẫn không xứng với nó."

Nghe giọng nói của bà, không những không khiến cô cảm thấy không thoải mái , ngược lại còn cảm thấy, cô rất tự hào vì Vệ Triển Dực.

"Vì sao bà cảm thấy cháu không xứng với anh ấy?" Cô nghiêm túc học hỏi.

"Cháu có tính cách của một võ sĩ, nhưng không biết vận dụng tài năng đó như thế nào. " Bà nội lắc đầu. "Có thể là từ nhỏ đến lớn cháu chưa hề nếm qua cực khổ, cho rằng chỉ cần hừng hực xông tới, bất kể làm cái gì cũng đều tự mãn."

"Như vậy không tốt sao?" Cô chống cằm.

"Cháu không biết là, mỗi khi cháu liều mình nỗ lực, kết quả cuối cùng lại luôn vụng về? Loại ý nghĩ này của cháu thật ra không ngu ngốc, nhưng đó là loại người hữu dũng vô mưu(có sức mạnh nhưng không có mưu trí). Có lẽ từ trước dũng khí có thể trợ giúp cháu đạt được không ít mục tiêu, nhưng một chiêu này không phải trăm lần đều đạt được như ý nguyện, cháu cần học hỏi thêm phương pháp vận dụng thiên phú này."

Bà nội nhìn lên vai cô. "Cháu bị thương thế kia, là đỡ thay Vệ Triển Dực phải không?"

Cô im lặng không nói gì.

"Thân thủ Vệ Triển Dực rất cao, nó đã học qua võ thuật phòng thân với một vị trưởng bối ở thôn gần đây, nhưng cháu lại xông đi lên đỡ đạn giúp nó, vốn hai người có thể an toàn mà lui, lại biến thành một người bị thương."

Tuy rằng lời này ám chỉ cô rất gà mẹ, nhưng cô khiêm tốn lắng nghe.

"Bà nội cảm thấy, hẳn là cháu nên giống như Vệ Triển Dực, tiếp nhận tôi luyện của người?"

“Tính cách của hai đứa không ai giống ai." Bà nội duỗi thắt lưng, đưa tay ra sau đấm đấm. "Hơn nữa, ta không có năng lực tôi luyện ai. Tính cách của cháu không tệ, nhất định có phương pháp giải quyết, cháu hãy dựa vào chính mình tìm tòi, nhưng trước đó..."

"Như thế nào?" Cô vội vàng hỏi.

"Triển Dực là gã đàn ông kiêu ngạo, người mà nó càng để ý, thì nó càng bày ra thủ đoạn bá đạo, mà cháu lại thích phản kháng mọi chuyện, thậm chí không tiếc cãi nhau, quay đầu lại tổn thương người của mình. Nếu các cháu cứ tiếp tục kéo dài như bây giờ, có lẽ sẽ có kết quả, nhưng về lâu dài e là không có khả năng hạnh phúc, không phải cháu nhường nhịn nó, thì chính nó cũng nhường nhịn cháu, cuộc sống như vậy từ từ sẽ không còn vui vẻ gì nữa."

Vết nứt giữa bọn họ, thật sự rõ ràng như vậy sao? Tinh Diễm ngẩn ra.

"Gặp đúng người nhưng sai ở thời điểm, đó quả là thật đáng tiếc. Có lẽ mỗi người tự thay đổi bản thân, vậy thì có thể ăn nhịp với nhau hơn."

Bà nội đứng lên. "Ta ra sau vườn tìm một chút thức ăn, cháu ngồi đây nghỉ ngơi."

Tinh Diễm không lên tiếng, bởi vì cô đã lâm vào trầm tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận