“Cậu thử nhìn cho kỹ xem tôi có thể sống tới ngày mai hay không.” Hoàng Tử Hiên đá một cước qua, nhẹ nhàng mà bẻ gãy cổ tay cậu Ngô.
Cả người cậu Ngô trong nháy mắt cứng lại: “A…”
“Tôi đây còn chưa động thủ cậu đã kêu, lá gan cũng chỉ có ngần đấy, hôm nay ông đây đành để lại cho cậu ít mặt mũi vậy.” Hoàng Tử Hiên cười một tiếng đầy châm chọc.
Cậu Ngô vì thẹn quá hóa giận mà mặt đỏ lên, tức giận nói: “Anh có gan thì gϊếŧ tôi đi.”
“Cậu còn chưa đủ tư cách để tôi gϊếŧ.” Ý cười trên khóe miệng Hoàng Tử Hiên không giảm, tay cũng bắt đầu dùng sức.
Cậu Ngô lúc đầu còn cắn răng kiên trì nhưng sau đó vẫn không chịu nổi đau dớn, đầu tiên là ngũ quan bắt đầu trở nên vặn vẹo, sau đó là tiếng kêu thảm.
Thủ hạ của cậu rõ là đang muốn xông lên nhưng không đủ can đảm, họ chỉ có thể âm thầm trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên không lập tức bẻ gãy cổ tay hắn mà là chậm rãi dùng sức mạng áp bách.
Cậu Ngô đầu tiên là cảm thấy cơ bắp mình đau nhói, sau đó là cảm giác như một chiếc dây chằng bị xé rách, cuối cùng mới là cảm giác thịt nát xương tan.
“A…A…” Cậu Ngô giãy dụa kêu đau thảm thiết, loại tra tấn này so với bẻ gãy cổ tay cậu ta còn đau hơn, từng tí một tra tấn.
Đây so với lăng trì có khác nào khiêu chiến tâm lý chịu đựng của cậu ta.
Đúng một phút sau đó, Cậu Ngô không chịu nổi nữa, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, trên trán vì đau cũng lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta phẫn nộ hét to: “Đĩ mẹ anh hôm nay mà không gϊếŧ chết được tôi, tôi nhất định phải băm anh thành vạn mảnh cho chó ăn.”
“Haha, chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay có vẻ nhiều hơn nhỉ? Tôi đây từng thấy qua những kẻ muốn cầu tài cầu lợi cầu bao nuôi, chưa thấy có ai cầu được chết.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười lộ ra hai hàng ra trắng sáng: “Mấy người nói tôi phải thành toàn cho cậu ta nhưng thành toàn cho cậu ta rồi thì vẫn cần thanh toán cho cậu ta nữa.”
Dĩ nhiên không có ai dám đáp lại lời này của Hoàng Tử Hiên, nếu Hoàng Tử Hiên thật sự gϊếŧ chết cậu Ngô thì bọn họ cũng khó thoát khỏi tội.
“Hoàng Tử Hiên.” Tất cả mọi người không dám nói gì ở thời điểm này, bàn tay nõn nà của Hạ Mạt khoác lên vai anh, cười lắc đầu: “Cho cậu ta chút giáo huấn là đủ rồi, đừng đem việc này làm lớn.”
Hoàng Tử Hiên nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Cô muốn tôi thả cậu ta à?”
“Ừ, không cần thiết vì một người như cậu ta mà thân dính phiền phức.” Hạ Mạt vuốt cằm nói.
“Cô cảm thấy tôi có quan tâm mấy cái phiền phức này không?” Hoàng Tử Hiên nhíu mày, ngữ khí vô tâm, giống như trong mắt anh ta cậu Ngô này không tính là phiền phức gì sất, Cửu Long Thập Bát càng không.
“Tôi không cảm thấy anh quan tâm, mà chẳng qua tôi thấy không đáng thôi.” Hạ Mạt lắc đầu nói.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Cũng đúng, thời gian tốt đẹp không nên lãng phí trên một cái xẻng xúc phân.
Vậy giờ em hôn tôi một cái đi, tôi sẽ thả cậu ta đi.”
“Vậy chi bằng anh gϊếŧ cậu ta luôn đi.” Hạ Mạt quả quyết buông lời.
Khóe miệng mọi người giật giật, họ bị đôi cẩu nam nữ xấu bụng này đánh ngã rồi.
“Quỷ hẹp hòi.” Hoàng Tử Hiên liếc mắt một cái, thủ hạ lập tức buông lỏng cậu Ngô ra.
“Cậu Ngô.” Mấy tên thủ hạ vội vàng đỡ cậu Ngô sắp ngã nhà mình dậy, khẩn trương hỏi: “Cậu Ngô, cậu thấy người sao rồi?”
Cả cánh tay cậu Ngô lúc này đều không thể chuyển động được, giận dữ hướng về phía Hoàng Tử Hiên quát tháo: “Mi tên Hoàng Tử Hiên chứ gì? Được, ta đây nhớ kỹ rồi, mi cứ đợi đấy đi.” Nói xong cậu ta đẩy người đang đỡ mình ra, nói: “Nâng họ lên, chúng ta đi.”
Những người này cũng học theo bộ dạng của cậu Ngô, họ cùng trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên một lúc sau đó nâng những người bị Hoàng Tử Hiên đáng gãy tay gãy chân lên đi theo cậu Ngô.
Một đoàn người của cậu Ngô vừa đi, mọi người bắt đầu buông thả hơn.
Họ bắt đầu nghị luận về bối cảnh đằng sau Hoàng Tử Hiên, có người bắt đầu suy đoán cậu Ngô sẽ làm cách nào để trả thù, ai cũng mồm năm miệng mời thảo luận.
Hạ Mạt buồn bực nhìn Hoàng Tử Hiên: “Hôm nay có vẻ là do em ra đường không nhìn ngày tháng rồi, Ngô Ngọc Đường và chúng ta vốn không hợp nhau, giờ cậu ta càng có cớ để ngăn cản em tiếp quản nhà chính Trương Luân.”
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn cô một cái, một dáng biểu tình “Đừng trách anh” vô cùng rõ ràng.
Cao Lang càng nghe Hạ Mạt nói càng bực tức: “Tôi mới là kẻ xui xẻo nhất đây này, Hạ đường chủ cô thật sự không quen biết cậu Ngô à?”
Nghe giọng điệu phàn nàn của Cao Lang, Hạ Mạt ngượng ngùng đáp: “Anh Lang, tôi thật sự không biết con trai của Ngô Ngọc Đường trông ra sao.
Ông ta bảo tôi là con mình cần ra nước ngoài du học, tôi thật sự không biết lúc nào thì cậu ta trở về.”
Cao Lang không nghi ngờ Hạ Mạt nói láo, dẫu sao đều cùng là người của Cửu Long Thập Bát họ đều rõ ràng rằng đấu tranh nội bộ trước mặt người khác là điều vô cùng mất mặt.
Anh ta dứt khoát xua tay: “Được rồi được rồi, coi như tôi không may thôi chứ biết sao giờ.”
“Anh Lang yên tâm, tôi sẽ không để việc này liên lụy đến nah.
Nếu như Ngô Ngọc Đường cho người nghe ngóng việc này, anh cứ việc ăn ngay nói thẳng đưa cho ông ta tin tức, ông ta sẽ không giận lây sang anh.” Hạ Mạt nói.
“Hừ hừ, Cao Lang tôi cũng không muốn đắc tội cô, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sợ ai cả.” Nghe giọng điệu ngạo mạn của Cao Lang, ý tứ chính trong đó là nếu như Ngô Ngọc Đường muốn biết điều gì anh ta muốn nói thì nói, Ngô Ngọc Đường cũng chẳng ép được anh ta.
Hạ Mạt cười haha vài tiếng: “Anh Lang quả đúng là bá đạo.”
“Haha, tôi cần dừng câu chuyện này ở đây thôi.” Hoàng Tử Hiên đột nhiên chen lời.
Cao Lang và Hạ Mạt đồng thời nhìn về phía anh ấy.
Hoàng Tử Hiên gãi đầu, xấu hổ nói: “Mấy việc trên đường của hai người tôi đều không quan tâm, việc tôi quan tâm là tiền thưởng của cậu Ngô kia có phát cho tôi không vậy?”
Hạ Mạt che mặt, làm việc này náo loạn thành một màn như thế mà vẫn không quên lấy tiền thưởng, đúng là bó tay với người này.
Khóe miệng Cao Lang cũng khẽ giật giật vài cái, anh ta từng gặp qua không ít người có lòng rộng rãi, chưa thấy qua có người nào rộng rãi như thế.
Không nhớ thương cậu Ngô thì trả thù cậu ta như nào, còn ở đó băn khoăn về tiền thưởng.
Người này ngay cả Hạ Mạt cũng cua tới tay mình được, tài sản cũng không thể ít hơn mười ngàn tệ được.
“Phải chăng ngay từ đầu đã không có trăm nghìn tệ tiền nào hả?” Hoàng Tử Hiên nhìn thấy sắc mặt quái dị của Cao Lang, sinh khí dò hỏi: “Các người lập ra một tổ chức lớn thế này mà còn đi lừa gạt người khác.
Nếu tôi biết ngay từ đầu đã không có tiền thưởng gì thì còn lâu mới thèm chạy xuống đây, về nhà đi ngủ còn sướng hơn.”
Khóe miệng Cao Lang giật liên tục lần nữa, anh ta lắc đầu cười: “Cậu cũng là người hiếm thấy trong ngàn người đương nhiên sẽ có tiền thưởng, không mất đi một đồng nào được đâu.”
Cao Lang ra dấu tay với thủ hạ của mình.
Thủ hạ lập tức hiểu ý chạy đi cầm túi tiền tới đây, chốc lát sau đã mang một cái túi màu đen trở về.
“Ở trong này có mười vạn, một đồng cũng không ăn bớt, cậu có muốn đếm thử không?” Cao Lang ném bao tải màu đen về phía Hoàng Tử Hiên.
Trên mặt Hoàng Tử Hiên lập tức lộ ra ý cười, cầm túi xách cười nói: “Tôi tin tưởng anh Lang chắc chắn sẽ không bắt nạt khách hàng đâu ha, không chỉ không ít tiền mà trong đây còn có tiền giả nữa nè.”
Tiền giả?
Cao Lang sắp bị Hoàng Tử Hiên làm cho tức chết, tiền thưởng này là lấy từ chỗ cậu Ngô đem đến.
Họ cũng đâu có người lúc đầu mình lấy tiền sẽ chiến thắng mà trở về, càng không ngờ đến họ còn bị Hoàng Tử Hiên cắt mất miếng cơm.
Nếu như đây là tiền của người khác, tâm của anh ta cũng cảm thấy đau khổ, vì tiền mà tiến lên.
“Ha ha, anh Lang đừng để tâm đến việc này, anh ấy thích nói giỡn thôi.” Hạ Mạt thấy Cao Lang sắp bị Hoàng Tử Hiên làm cho tức chết, một bên hồ giải một bên dùng ánh mắt ép Hoàng Tử Hiên đừng làm loạn nữa.
Hoàng Tử Hiên bĩu môi, không nháo nữa thì không nháo nữa.
Dù sao thì tiền cũng đã tới tay rồi, anh cũng không muốn đợi tiếp bởi vậy nên giấu tiền ra đằng sau lưng, cưỡi lên xe máy chạy vút đi.
“Đại vương cho gọi ta đến tuần sơn, thắng được nhiều tiền quả nhiên vô cùng vui…” Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa ngâm nga thần khúc mình vừa cải bên, khiến người trong hội trường đều không nhịn được cười.
Hoàng Tử Hiên vui vẻ cưỡi xe đến trước mặt Hạ Mạt hỏi cô có muốn lên ngồi thử không.
Hạ mạt không có cách nào từ chối anh, cùng Cao Lang ở phía sau leo lên xe.
Ong…
Hạ Mạt vừa ngồi lên, Hoàng Tử Hiên lập tức giẫm chân ga phóng đi, trong không khí còn lưu lại tiếng hát vui vẻ của anh: “Đại vương cho gọi ta đến tuần sơn, bắt một yêu tinh làm vỡ.
Nước trong khe suối ngọt vô cùng, vợ của ta là đẹp nhất…”
“Ha ha ha…” Cao Lang không nhịn được phá lên cười, cao giọng cười hahaha: “Người tên Hoàng Tử Hiên này đúng là một kẻ kỳ ba.”
Cao Lang cười một tiếng, những người khác cũng không nhịn được nữa, cùng ha ha cười theo.
Hạ Mạt nghe được tiếng cười của mọi người ở phía sau, che mặt đập Hoàng Tử Hiên một cú: “Đều tại anh, lần sau đừng làm trò mất mặt thế nữa.”
“Anh có làm gì mất mặt đâu.
Anh đây một hai không ăn trộm ăn cướp, quang minh chính đại cầm được mười vạn.
Có phải hôm nay em cảm thấy tôi rất ngông cuồng đẹp trai siêu cấp vũ trụ không? Bọn họ hẳn là đều đang ao ước rồi.” Hoàng Tử Hiên cây ngay không sợ chết đứng nói.
“Ngông cuồng đẹp trai siêu cấp vũ trụ em nhìn không ra nhưng anh có một mặt này lại khiến em phải thay đổi cách nhìn đấy nhé.” Hạ Mạt cười hì hì nói.
Hoàng Tử Hiên cắt đứt lời cô: “Mặt là cái gì cơ? Anh có cái này nữa à?”
“Ha ha ha…” Hạ Mạt không ngừng cười, càng cười càng to hơn, cô liên tục gật đầu đồng ý nói: “Vô cùng chính xác, anh vốn không có mặt mũi sẵn rồi.”
Trong lòng Hoàng Tử Hiên đắc ý cười thành tiếng, giờ anh bỗng nhiên muốn hôn Hạ Mạt.
Khà khà khà, chơi đùa với Hạ Mạt quả nhiên vô cùng thú vị mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...