Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Hạ Mạt không biết được suy nghĩ trong đầu của Hoàng Tử Hiên, nếu không cô ta nhất định sẽ từ phía sau mà đá anh xuống đất.
Đi được một lúc, Hạ Mạt đột nhiên bảo Hoàng Tử Hiên dừng xe lại.

Hoàng Tử Hiên không biết cô ta muốn làm gì, sau khi dừng lại mới từ từ hỏi: “Làm gì, cô thật sự muốn theo tôi đi dã ngoại tại nơi núi rừng hoang vu này, nào đến đây nào.”
“Đến cái con mẹ nhà anh!” Hạ Mạt văng ra một chửi tục rồi nhảy xuống xe, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Hoàng Tử Hiên nhận ra đó là chiếc điện thoại di động của mình, lập tức cướp lấy: “Tôi biết ngay là điện thoại di động của tôi bị rơi ở nhà cô mà.”
“Cho tôi mượn một chút, bao giờ dùng xong thì tôi sẽ trả lại cho anh.” Ánh mắt Hạ Mạt nhanh chóng lộ ra vẻ cầu xin.
“Cô không có điện thoại di động hả?” Hoàng Tử Hiên nói xong thì khởi động lại điện thoại di động.

Chiếc điện thoại vừa mở lên đã có mấy tin nhắn ngắn leng keng leng keng gửi đến.
Hoàng Tử Hiên nâng điện thoại di động lên cao rồi lướt qua hết các tin nhắn.

Trên cơ bản đều là Lê Mỹ Gia cùng Chu Tử gọi điện thoại nhắc nhở, chỉ có một tin nhắn được gửi đến từ một dãy số quen thuộc.
“Sao tôi không liên lạc được với cậu.

Lúc tôi gọi thì lại nghe thấy có người nói rằng có chuyện gì thì gọi lại sau.”
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Hoàng Tử Hiên nhìn thoáng qua rồi thuận tay xóa đi luôn.

Đều là mấy tin nhắn từ vài ngày trước, khẳng định cũng không có việc gấp gì cần tìm anh, mà kể cả có việc gấp thì Hoàng Tử Hiên cũng chẳng thèm để ý tới.

Thật vất vả anh mới có được mấy ngày bình thường, tạm thời không muốn liên hệ với bất kì ai trong gia đình mình.
“Điện thoại của tôi hết điện nên tự động sập nguồn rồi.


Cho tôi mượn dùng một chút thôi.” Hạ Mạt bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ đáng yêu.
Toàn thân Hoàng Tử Hiên run lên một cái, ném điện thoại di động cho cô ta rồi nói: “Cô không thích hợp làm cái vẻ mặt đáng yêu này đâu, cái vẻ mặt này của cô dọa tôi tí nữa thì đái ra quần.”
Hạ Mạt trừng mắt lườm anh một cái rồi tung ra một cước đạp tới.
Hoàng Tử Hiên vừa cười ha ha vừa né tránh.
Hạ Mạt hừ một tiếng, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đen to bằng lòng bàn tay rồi đem cáp dữ liệu cắm vào lỗ sạc của điện thoại, lập tức đèn điện thoại phát sáng.

Người không hiểu khẳng định sẽ tưởng cái hộp đen này là sạc dự phòng, cũng may Hoàng Tử Hiên có chút kiến thức nên chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, anh đã nhận ra vật này.
Thiết bị chống theo dõi!
Nhìn thấy Hạ Mạt dùng thiết bị chống theo dõi, Hoàng Tử Hiên nhanh chóng nhìn sang phía điện thoại di động của mình.
Lúc này, sau khi Hạ Mạt chờ thiết bị chống theo dõi bắt đầu hoạt động thì cô ta mở giao diện chính của điện thoại di động ra rồi ấn ba số 110, gọi đi.
Gọi cảnh sát?
Hoàng Tử Hiên gãi đầu một cái, Hạ Mạt này là muốn làm cái gì đây?
“Xin chào, có phải là bàn dịch vụ 110 không?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta lập tức nói trước.
“Vâng, xin chào cô.

Đây là bàn dịch vụ tổng hợp của hệ thống báo động.

Tôi có thể giúp gì được không?” Đầu dây bên kia điện thoại là một nhân viên nữ với giọng nói nhẹ nhàng.
“Làm phiền cô giúp tôi chuyển máy tới đại đội phòng chống ma túy.” Hạ Mạt nói.
Nhân viên tổng đài sửng sốt một chút, sau đó nghe thấy một vài tiếng răng rắc, cuối cùng nghe thấy cô ấy hỏi: "Xin lỗi cô, tôi không xác định được vị trí hiện tại của cô.

Cho tôi hỏi cô muốn chuyển đến đại đội phòng chống ma túy ở tỉnh hay khu vực nào ạ?
"Thành phố Long Thành tỉnh Giang.” Hạ Mạt nói.


Khi nói chuyện cô ta cố ý đổi giọng, nghe không giống giọng ban đầu.
“Được rồi, vui lòng đợi một chút.” Nhân viên tổng đài đã tìm thấy số điện thoại của đại đội phòng chống ma túy rồi thông báo cho Hạ Mạt, sau đó chuyển cuộc gọi.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Xin chào?”
“Có phải là đại đội phòng chống ma túy không? Tôi muốn báo cáo một xưởng sản xuất ma túy.” Hạ Mạt nói thẳng.
Tần Mộ nghe xong thì hơi giật mình, lại càng kinh ngạc hơn khi nghe thấy cô ta trực tiếp báo cáo xưởng sản xuất ma túy của Trương Luân cho đại đội phòng chống ma tuý.
Trương Luân bây giờ đã chết, Hạ Mạt lại nóng lòng muốn chiếm lấy lãnh thổ của mình.

Bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã tìm ra nơi mà Trương Luân đã lén lút sản xuất, không phải cô ta nên báo cáo đến hội Cửu Long Thập Bát để thu được sự tín nhiệm sao? Dựa vào sự tín nhiệm này, Hạ Mạt hoàn toàn có thể được hội Cửu Long Thập Bát giao cho vị trí của Trương Luân.
Thế nhưng một khối thịt mỡ lớn đưa đến miệng như thế mà Hạ Mạt lại làm ngược lại, đi con đường cũ, chẳng những không ăn mà còn chắp tay đưa cho cảnh sát.

Thế này không phải là phản bội hội Cửu Long Thập Bát hả? Cô ta thân là đường chủ của hội Cửu Long Thập Bát mà lại làm vậy, rốt cuộc là tại sao?
Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu anh mà không có đáp án, Hoàng Tử Hiên cảm giác mình không thể nhìn thấu được Hạ Mạt.
“Anh không cần quan tâm tôi là ai, không cần biết làm thế nào tôi biết được điều này.

Tất cả những gì anh phải làm là lãnh đạo đội đi điều tra xưởng sản xuất ma túy đó ngay lập tức.” Hạ Mạt bỏ lại câu cuối cùng này rồi cúp máy.
Sau đó, Hạ Mạt xóa ghi chép lịch sử cuộc gọi của điện thoại, rút thiết bị chống theo dõi ra rồi đưa trả điện thoại di động cho Hoàng Tử Hiên.
“Anh muốn hỏi thì cứ hỏi.

Hôm nay tâm trạng tôi rất vui vẻ, có lẽ tôi sẽ trả lời anh.” Nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt cười nói.
Hoàng Tử Hiên nhận lại điện thoại, lo lắng hỏi: “Cái thiết bị chống theo dõi này của cô có đáng tin cậy không? Cảnh sát sẽ không tìm được tôi chứ, tôi cũng không muốn bị hội Cửu Long Thập Bát phát hiện là do tôi báo cáo việc này.”
Khóe miệng Hạ Mạt giật một cái, huyệt thái dương của cô nhảy thình thịch.


Cô ta đã cho anh một cơ hội tốt như vậy, anh lại đi hỏi một cái vấn đề ngu ngốc này, thật sự là muốn khiến cô ta tức chết.
“Đi đi đi, ngồi phía sau, tôi lái xe.” Hạ Mạt đuổi Hoàng Tử Hiên xuống đằng sau, cô bước đôi chân dài vào xe rồi ngồi xuống phía trước.
Hoàng Tử Hiên khịt mũi, vô cùng ngoan ngoãn nhường vị trí cho cô, ngồi ổn định ở phía sau.
Hạ Mạt khởi động xe rời đi, nhưng mà lại chuyển đường không hướng về phía thành phố mà rẽ sang hướng khác.
Hoàng Tử Hiên cũng không hỏi cô ta đi đâu, anh chỉ yên lặng, hơi hơi nhếch khóe miệng.

Thật sự là anh rất tò mò muốn biết tại sao cô ta lại làm như vậy nhưng không có nghĩa là anh muốn biết ngay lập tức.

Biết đến càng nhiều thì phiền phức càng nhiều, chân lý này anh luôn luôn nhớ kỹ trong lòng.
Hạ Mạt lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, nửa giờ sau hai người đã tiến vào một cái thôn nhỏ.

Có vẻ cô ta rất quen thuộc với con đường nơi đây, phóng đi y như đang đi vào vườn hoa nhà mình vậy.

Họ băng qua vô số con đường gập ghềnh, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa của một ngôi nhà.
Hạ Mạt cầm theo một trăm nghìn tệ xuống xe, đưa tay lên gõ cửa.
“Chờ đã…" Hoàng Tử Hiên vội vàng ngăn cô ta lại rồi hỏi: “Cô nói cho tôi biết ai đang sống ở đây trước đã?”
“Không phải là anh không muốn biết quá nhiều chuyện sao?” Hạ Mạt nghiêng đầu hỏi.
“Chính là bởi vì không muốn biết quá nhiều nên mới phải hỏi trước, nếu có người của Cửu Long Thập Bát gặp mặt thì tôi sẽ không vào.” Hoàng Tử Hiên nói trước.
Hạ Mạt nhỏ giọng nói: “Đây là nhà của Tiểu Bối.”
"Tiểu Bối?” Hoàng Tử Hiên nhíu mày, hình như anh đã nghe qua cái tên này, nhưng không có ấn tượng gì.
“Đó là cô gái đã chết khi anh cứu tôi ngày hôm đó.

Cô ấy tên là Tiểu Bối.

Năm nay cô ấy mới 22 tuổi.” Khi Hạ Mạt nhắc đến Tiểu Bối, nắm tay cô ta vô ý thức mà nắm chặt.
Hoàng Tử Hiên lập tức nhớ lại, anh đã cõng thi thể của Tiểu Bối từ trong bụi lau sậy kia ra.

Nghĩ đến cái này, Hoàng Tử Hiên không hiểu sao cảm thấy gáy mình hơi mát lạnh, run rẩy một chút rồi hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?”

Hạ Mạt nổi giận chỉ chỉ túi xách.
Hoàng Tử Hiên mơ hồ hỏi: “Cô muốn đem số tiền này đưa cho nhà của cô ấy?”
Hạ Mạt gật gật đầu, thận trọng hỏi: “Có phải anh không đồng ý không? Nhà Tiểu Bối rất đáng thương, em trai của cô ấy bởi vì nghiện thuốc nên qua đời, cô ấy vì báo thù cho em trai nên mới gia nhập Cửu Long Thập Bát, thay tôi đi làm nội ứng ở chỗ của Trương Luân.

Cô ấy trước khi chết đã tìm được một xưởng sản xuất ma túy, lúc đem tin tức truyền cho tôi thì bị phát hiện.”
“Lần trước lúc anh nhìn thấy tôi đang bị Trương Luân vây gϊếŧ chính là lúc anh ta lấy tính mạng của Tiểu Bối ra uy hiếp tôi phải đến cuộc hẹn một mình.

Chỉ là không nghĩ tới Trương Luân lại tàn nhẫn như thế đem Tiểu Bối hành hạ chết.

Tôi thật cảm thấy có lỗi với Tiểu Bối, không có cách nào để Tiểu Bối sống lại, tôi chỉ có thể giúp cô ấy chăm sóc cha mẹ của cô ấy.”
Hoàng Tử Hiên há to miệng, hơi kinh ngạc nhìn Hạ Mạt.

Hiện tại anh mới hiểu ra tại sao Hạ Mạt lại tiếp tục điều tra bằng được cái xưởng sản xuất ma túy kia, đến khi tra được lại thông báo cho cảnh sát.

Đó đều là bởi vì cô ta muốn làm tròn tâm nguyện cuối cùng của Tiểu Bối, để cô ấy có thể an nghỉ.
Em trai Tiểu Bối là bởi vì nhiễm nghiện thuốc mà chết, Tiểu Bối nhất định rất hận người đã chế tạo ra cái thứ gọi là ma túy này.

Cô ấy liều chết để tiếp cận Trương Luân, thậm chí cuối cùng phải bỏ mạng chỉ vì muốn diệt cái ổ độc chết người này.

Nếu như Hạ Mạt cầm cái này đi đến hội Cửu Long Thập Bát để tranh công thì không phải Tiểu Bối mù mắt đã tin lầm người sao?
Hiện tại Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất vui mừng cho Tiểu Bối, Hạ Mạt không chỉ tuân thủ hứa hẹn đem hang ổ chế độc của Trương Luân lộ ra ngoài mà còn nặng tình trọng nghĩa chăm sóc cho người nhà của cô ấy.

Vì cái này, đừng nói mười vạn, kể cả để Hoàng Tử Hiên đưa thêm mười vạn nữa thì anh cũng sẽ không chớp mắt mà đồng ý.
Bang bang bang, bang bang bang!
Hoàng Tử Hiên trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Mạt bằng hành động của mình, đập cửa nhà Tiểu Bối.
Khóe miệng Hạ Mạt khẽ nhếch lên, cô biết mình sẽ không nhìn lầm, Hoàng Tử Hiên là một người có tình có nghĩa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận