Tôi Và Anh, Cuộc Đời Ta Nợ Nhau

Chương 1:

"Mẹ ơi, dậy đi, dậy đi!" – Một bóng dáng đáng yêu chạy từ bên ngoài vào như một cơn gió nhảy bổ lên người Tần Lam lắc nàng dậy.

"Bảo bối, cho mẹ ngủ thêm một chút nữa thôi!" – Tần Lam mắt vẫn nhắm chặt, miệng mỉm cười nhẹ, không cần mở mắt nàng cũng biết Noãn Noãn đang hân hoan như thế nào trước mặt nàng.

"không được, bây giờ đã trễ lắm rồi! Mẹ mau lên chúng ta sẽ trễ mất!" – Noãn Noãn cố gắng dựng Tần Lam dậy cho bằng được, hai gò má ửng hồng cái miệng nhỏ nhắn liên hồi thúc giục.

"Được được, ta dậy rồi, ta dậy là được đúng không!" – Tần Lam cười khổ cố gắng ngồi dậy.

Trước mặt nàng là Noãn Noãn đang vô cùng hớn hở, đôi gò má đỏ hồng, đôi mắt long lanh đang nhìn nàng.

"Mẹ ơi, tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!" – Noãn Noãn không kiềm được cảm xúc chỉ ra bên ngoài cửa sổ. Tần Lam cũng thuận theo đưa mắt ra nhìn theo hướng chỉ của con bé, đúng vậy tuyết đã rơi rồi, có thể là rơi vào đêm qua cho đến giờ nên thấy đã thấy có tuyến động bên bệ cửa sổ cũng kha khá.

"Ồ đúng là tuyết đã rơi rồi!" – Tần Lam quay lại làm ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nói với Noãn Noãn.

"Dạ!" – Noãn Noãn vô cùng hào hứng cười rất tươi. Thuận thế Tần Lam đưa tay kéo con bé vào lòng, hơi ấm truyền lên cục bông nhỏ mềm mại ngồi yên trong lòng khiến cho cô có cảm giác bình yên đến lạ thường.

Noãn Noãn năm này đã 4 tuổi rồi, cũng đã 4 năm rồi mẹ con cô cùng sống với nhau như vậy, sớm tối đều có nhau, cùng nhau chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Có những lúc tưởng chừng như gục ngã nhưng cũng nhờ có Noãn Noãn mà Tần Lam có thể vượt qua được hết tất thảy mọi chuyện. Làm mẹ đơn thân từ khi mới 20 tuổi cũng không hề dễ dàng gì, cô đã phải ngưng việc học giữa chừng và cũng tự mình bương chãi cuộc sống.


"Ôi trễ như vậy rồi à!" – Nhìn qua đồng hồ Tần Lam có chút giật mình, chắc do trời lạnh nên cô ngủ khá ngon. – "Nhanh nhanh, hôm nay mẹ không được trễ!" – Miệng vừa nói tay thúc giục Noãn Noãn nhanh lên, cả hai mẹ con đều nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài, vì trời đã đổ tuyết rồi nên Tần Lam không quên quàng thêm vào cổ Noãn Noãn một chiếc khăn choàng màu lam, có lẽ do cái tên nên cô cũng đặc biệt thích màu lam.

"Noãn Noãn ngoan mẹ xin lỗi hôm nay không thể cùng con ăn sáng, mẹ mang cháo đến nhà cô giáo con ăn chung với cô nha!" – Tần Lam miệng nói, tay nhanh chóng lấy bình ủ cháo đêm trước bỏ ra hộp mang đi theo cho Noãn Noãn.

Vừa đi vừa chạy Tần Lam đưa Noãn Noãn đến trường học và vội vàng chạy cho kịp chuyến xe bus đến công ty, hôm nào có thể chứ hôm nay cô tuyệt nhiên không được đi trễ. Hôm nay công ty cô có lãnh đạo mới đến cấp cao không thể để người ta thấy được điểm trừ của mình ngay từ ngày đầu như vậy!

"Lam Lam chị đến trễ!" – Hạnh Nhi nói nhỏ với Tần Lam khi cô ngồi xuống ghế.

"Chỉ mới có 1 phút!" – Tần Lam đưa tay mở máy tình cười nói.

"Nhưng phó chủ tịch Bạch đã đến từ sớm rồi!" – Hạnh Nhi hất nhẹ mặt về phía phòng kính đã được kéo màng kín lại!

"Ồ!" – Tần Lam ồ lên một tiếng rồi thôi, cô đã cố gắng hết sức rồi. Không nghĩ sếp mới lại gương mẫu đến như vậy.

"Mà Lam Lam chi biết không! Sếp mới đẹp trai lắm!" – Hạnh Nhi lại nói nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta hồng lên.

"Không phải là nữ sao?" – Tần Lam nhíu mày nhanh chống đưa ra gương mặt khó hiểu hướng Hạnh Nhi, vì cả công ty được thông tin sếp mới là nữ nên đã chuẩn bị tinh thần cũng như chuẩn bị mọi thứ nhẹ nhàng theo phong cách nữ, vậy sao lại thành là đàn ông.


"Em cũng không biết! Nhưng mà là đàn ông bảnh bao 100%" – Hạnh Nhi nhúng vai tỏ ý cũng không biết nguyên nhân. Cô cười quái dị khi nói đến đoạn đàn ông bảnh báo 100%.

"Tần Lam lại đây một chút!" – Trưởng phòng Trương gọi lớn tiếng Tần Lam nhanh chóng đứng lên không quên đánh ánh mắt lườm răng đe về phía Hạnh Nhi.

"Chị đi đi, trưa chúng ta cùng ăn trưa sau!" – Hạnh Nhi cười cười lui ghế về chỗ ngồi còn Tần Lam nhanh chóng đi đến chỗ trưởng phòng Trương.

Sau khi sinh Noãn Noãn, Tần Lam đã làm rất nhiều nghề để có được tiền lo cho con bé, từ bán hàng siêu thị, cho đến cây xăng mãi cho đến khi Noãn Noãn được 2 tuổi cô mới được gia đình tha thứ và chấp nhận, lúc đó cô mới có thể quay trở lại trường học hoàn thành cho xong những gì còn lại và tốt nghiệp. Nếu gia đình không dang vòng tay đón mẹ con cô trở lại có thể hiện tại cô cũng không được thảnh thơi làm việc tại một công ty như vậy!

....

Dù đã đến nhận việc tại công ty được 1 tuần nhưng chưa bao giờ Tần Lam nhìn thấy được mặt sếp mới của mình, cũng vì anh ta đi làm thì khá sớm và tan làm lại trễ hơn cô, đặc biệt mỗi khi anh ta ra ngoài thì cô cũng không có mặt tại đó cho nên dù nghe đồng nghiệp xung quanh bàn tán về sếp rất nhiều nhưng mãi đến hôm nay cô vẫn chưa có cái cơ hội diện kiến được.

"Đợi với! Đợi một chút!" – Tần Lam hớt hãi chạy đến la lên với người trong thang máy khi nhìn thấy thang máy sắp đóng lại. Nhưng cô đã không kịp chạy đến thì thang máy đã đóng cửa rồi, đang thầm trách chỉ vì mua miếng bánh mì mà cô bị trễ thì cửa thang máy lại mở ra. Cô vui mừng cười nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Cảm... Ơn!" – Câu nói cảm ơn từ miệng cô nói ra mà cô lại có cảm giác như không phải vì người trước mặt cô khiến cô vô cùng kinh ngạc, Bạch Tử Hàn. Con người mà cô đã rất nhiều lần tưởng tượng nếu có duyên gặp lại cô sẽ thể hiện thái độ thế nào, rồi cũng rất nhiều lần lắc đầu cười trừ vì cô biết gặp lại anh khó khăn thế nào, thì nay Bạch Tử Hàn bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.

"Cô có vào không?" – Bạch Tử Hàn ngước mắt nhìn cô, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như thể đang dò xét. Anh gặp cô không hề có một chút biểu hiện ngạc nhiên nào cả, ánh mắt xa lạ của anh khiến Tần Lam bối rối vô cùng.


Tần Lam bị giọng nói làm cho giật mình liền bước chân vào thang máy, cô lúng túng đến mức không nhớ bấm tầng mấy để mà đi lên. Trong đầu Tần Lam mọi thứ đều trở nên ong ong khó chịu, cô nghe được chính giọng nói của Bạch Tử Hàn.

"Tần Lam, sau này em muốn làm gì?" – Bạch Tử Hàn cười vui vẻ, nụ cười có thể nói là tươi sáng hơn cả ánh mặt trời.

"Sau này em muốn được làm nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, em muốn đuợc đi khắp thới giới!" – Tần Lam cười rạng rõ hào hứng nói.

"Được em đi đến đâu anh cũng sẽ cùng em đi đến đó!" – Bạch Tử Hàn nhìn người thiếu nữ trước mặt, ánh mắt chứa chan tình yêu cùng sự âu yếm nói.

"Anh phải có ước mơ của mình chứ!"

"Ước mơ của anh là làm cho em hạnh phúc!" – Bạch Tử Hàn cười, hun lên trán Tần Lam một cái.

"Cô không ra à?" – Giọng nói băng lạnh trầm trầm của Bạch Tử Hàn khiến Tần Lam quay trở lại hiện tại, cô nhìn nhanh lên bảng số thang máy vội bước ra bên ngoài. Sau đó lại giật mình nhìn người đứng trước mặt mình nhưng đáp lại cô là ánh mắt xa lạ, một gương mặt tỏ rõ sự chán ghét nhìn thẳng cô. Cô chứ kịp mở miệng nói thì Bạch Tử Hàn đã nhanh chóng bước qua người cô đi vào bên trong.

"Lam Lam, chị thấy em nói đúng không Phó chủ tịch Bạch thật sự là một kiệt tác nghệ thuật!" – Hạnh Nhi nhanh chóng tiếng đến nói nhỏ với Lam Lam khi thấy cô ngẫn ngơ nhìn theo Bạch Tử Hàn bước vào bên trong phòng lớn.

...

"Tần Lam em nói rõ cho anh biết chuyện này là sao? Vì sao chúng ta lại chia tay?" – Bạch Tử Hàn đứng trước mặt cô, hai tay nắm lấy đôi vai của cô. Ánh mắt thống khổ nhìn thẳng Tần Lam.

"Mỗi người có con đường đi riêng, con đường đi của tôi không trùng với con đường của anh!" – Tần Lam ra sức thoát khỏi vòng tay của Bạch Tử Hàn.


"Em nói xạo, không đúng!" – Bạch Tử Hàn lắc đầu không tin vào tai mình,

"Anh tỉnh lại đi Tử Hàn, chúng ta không hợp nhau, hơn nữa em cũng đã quen người khác rồi!" – Tần Lam hét lớn vào mặt Tử Hàn.

"Không em gạc anh!"

"Tôi không gạc anh, tôi quen anh chỉ lợi dụng sự nổi tiếng của anh mà thôi, tôi thấy nhà anh giàu, anh nổi tiếng sẽ giúp đỡ được tốt! Nay thì anh hết giá trị lợi dụng rồi! Nên anh làm ơn buông tha cho tôi đi!" – Tần Lam cười cười nói, những câu nói của cô như chính con dao đang cắt vào trái tim của Tử Hàn và cũng cắt vào chính trái tim của cô.

"Anh không tin, em cố ý gạc anh!" – Tử Hàn lắc đầu tỏ ý không tin.

"Anh ngốc vậy! Đến bây giờ còn u mê, tôi đã quen người khác rồi, anh không tin có thể tìm Cố Y Vũ mà hỏi, hiện tại tôi đã nhận lời yêu anh ấy!" – Tần Lam cố tỏ ra mạnh mẽ, gạt đi nỗi đau trong lòng cười nhạt.

"Cố Y Vũ, không anh không tin, em gạt anh!" – Bạch Tử Hàn lắc đầu không tin.

"Anh nhìn lại anh đi, hiện giờ ra cái gì, anh nghĩ tôi sao có thể chấp nhận ở bên người như anh! Anh rời bỏ Bạch gia anh được cái gì? Tôi đâu phải con ngốc!" – Tần Lam cười nói. Rồi quay lưng bỏ đi, cô phải quay đi nhanh chóng nếu không Tử Hàn sẽ nhìn thấy giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô phải quay đi nhanh chóng vì bản thân cô đã không còn có thể gắng gượng được nữa rồi.

"Tần Lam, cô nhớ đó, hôm nay chính là cô đã bỏ rơi tôi, cả cuộc đời này tôi hận nhất chính là cô!" – Bạch Tử Hàn hét lớn, tiếng anh như đuổi theo bóng lưng cô, cô không dám quay mặt lại nhìn anh , cô sợ mình sẽ không cố gắng thêm được nữa.



Note: Đây là truyện mới của mèo, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mèo nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận