Đêm xuống.
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nam nhân nằm ở một chỗ, bộ dáng yên tĩnh nghỉ ngơi nhưng ngược lại với vẻ yên tĩnh ấy, sắc mặt hắn trắng bệch không một tia huyết sắc, trên vầng trán anh tú phủ đầy mồ hôi, dường như đang chịu một nỗi đau tàn phá kinh khủng, âm thầm nhẫn nhịn.
Bàn tay hắn vặn chặt tấm chăn, đỉnh đầu lông mày nhăn thành một đoàn.
Tu Thần Khước mơ màng thanh tỉnh khỏi cơn ác mộng, ở trong bóng đêm lạnh giá thấu xương, vạn vật chìm vào hố đen tưởng chừng vô tận bao quanh lấy hắn, hắn cực lực hít thở một cách khó nhọc.
Cho tới khi ổn định tinh thần, việc đầu tiên hắn làm là duỗi tay sờ tới bên cạnh, đột nhiên giật mình phát hiện bên cạnh trống rỗng không còn hơi ấm, thảm trải lụa đã sớm lạnh lẽo mà cô đã rời đi từ lúc nào.
"Tư Vũ..."
Dường như dùng hết sức bình sinh hô hấp, nhưng cơ thể nam nhân không ngừng run rẩy.
Hắn vội vã đứng lên, ngay cả dép cũng không mang vào, bước chân khẩn trương tăng nhanh, gương mặt tuấn mỹ của hắn nháy mắt toàn bộ bị sự sợ hãi thay thế.
"Tư Vũ!"
Hắn hoảng hốt gọi tên cô, giọng nói nam nhân không còn đạm bạc bình ổn như thường ngày, phút chốc cái hình tượng lạnh nhạt cao cao tại thượng kia cũng biến mất không còn bóng dáng.
Tiếng bước chân đem theo tâm tình hoảng loạn dồn dập chạy khắp đường hành lang, từng cánh cửa phòng mạnh mẽ bị đẩy ra, vì dùng sức quá mạnh mà cánh cửa va chạm với vách tường gây ra tiếng vang cực kì lớn.
"Tư Vũ..." Hắn nỉ non gọi tên cô, mang theo sự e dè và cẩn trọng.
Tựa như trái tim nương theo tiếng gọi bị đem treo lơ lửng giữa bầu trời, bất cứ khi nào cũng có thể dứt dây rơi xuống đầm đìa máu me.
Khu dinh thự to lớn như thế, hắn tìm không thấy cô, không thấy cô ở bất cứ nơi nào...
"Ông chủ!"
Adam sau khi nghe thấy tiếng động từ xa nhanh chóng chạy đến, khi chính mắt mình chứng kiến cảnh tượng này, phút chốc cậu ta sợ đến mức ngây cả người.
Vị ông chủ lạnh nhạt thờ ơ trước kia giống như với người trước mặt cậu không phải là một, chỉ cần một cái nhìn cũng có thể nhận ra sự kinh hoàng cuộn trào trong con ngươi mắt tăm tối của hắn.
Tựa hồ cánh cửa căn hầm bí mật được khoá kín lâu năm bỗng dưng được mở ra, và khiến hắn mất đi năng lực tư duy của người bình thường.
Hắn không còn là ông chủ mà cậu biết, ông chủ mà cậu biết luôn mang một hình một hình một dạng trầm tĩnh, lãnh đạm lại quyết tuyệt, chưa có bất cứ điều gì từng làm hắn giao động, mọi chuyện hắn đều như nắm chắc trong lòng bàn tay.
Việc này hoàn toàn xa lạ, mà cậu chưa bao giờ được thấy qua nhân cách này của ông chủ.
"Ông chủ!" Adam vội vã đi đến "Ngài bình tĩnh một chút!"
Cậu nhìn xuống chân hắn không mang dép, cả người chật vật, không khỏi kinh hồn bạt vía.
Tu Thần Khước thần sắc tái nhợt, thân thể nam nhân cao lớn không ngừng run rẩy, giống như bất cứ khi nào cũng có nguy cơ sụp đổ.
Hắn cứ đứng yên lặng như vậy nhìn vào căn phòng trống rỗng một hồi lâu.
Cho đến khi Adam gọi hắn.
Giọng nói của Adam tựa như một tảng đá lớn nện vào mặt hồ phẳng lặng.
Gương mặt nhan sắc khuynh đảo nhân gian của hắn xuất hiện tia cảm xúc chưa từng có, hắn đưa tay chống đỡ cái trán, chậm rãi vò rối tóc đen.
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh từng nhịp, thật nặng nề, thật đau đớn...
"Cô ấy chết rồi..." Hắn lẩm bẩm "Cô ấy chết trong vòng tay tôi, Tư Vũ chết rồi, chết rồi..."
Hắn không thể chịu đựng nổi cái chết ấy của cô, cho đến cuối cùng, dù là dùng cách thức nào giữ cô lại, cô cũng sẽ quyết liệt muốn rời xa khỏi hắn, thân thể của cô bị huỷ hoại thê thảm cô cũng không màng mà muốn rời khỏi hắn.
Cuộc sống của hắn không có cô thật mệt mỏi, hi vọng còn sót lại một chút kia trở nên mịt mù, tín ngưỡng hắn tạo dựng nên bị chính tay cô hủy diệt.
Tất cả mọi thứ cứ như một vòng xoáy đen không thấy lối ra, tiêu hao gần hết lí trí của hắn.
Adam đỡ lấy hắn, nhăn mày khó hiểu.
Chết? Là ai chết?
"Ông chủ, ngài bình tĩnh lại một chút có được hay không?" Cậu ta kiêng dè thăm dò.
Tu Thần Khước giống như không hề nghe thấy những lời mà Adam nói, hắn hành động hệt như cỗ máy vô tri vô giác, chậm rãi hướng bước về phía gian phòng đi vào.
"Không còn Tư Vũ..." Hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu này.
Cô đã thành công, cô thành công triệt để bởi vì kẻ cô yêu mà sẵn sàng rời xa hắn, còn hắn vĩnh viễn không có cách nào giữ cô lại nữa, không còn cách nào hết.
Nam nhân vươn tay mở ra chiếc tủ kệ, từ bên trong đó lấy ra một khẩu súng bạc.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo sượt qua tay nắm, hắn bình tĩnh, con ngươi mắt tăm tối âm trầm tới cực hạn.
"Ông chủ ngài định làm gì..."
Khi mà Adam nhìn tới khẩu súng sáng loáng hắn cầm trên tay, liền kinh hồn táng đảm.
Cậu ta thậm chí thở mạnh thôi cũng không dám thở một tiếng, cứng ngắc đứng chôn chân tại cửa ra vào.
Đây rốt cuộc làm sao lại thành như vậy?
Tu Thần Khước giây phút này hoàn toàn đánh mất đi lý trí vốn có, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm hung khí "Tư Vũ không cần tôi, tôi cũng không cần chính mình." Trong giọng nói của hắn không hề đem theo một tia tình cảm nhân loại.
Adam một bên cực lực căng da đầu, căng thẳng tới mức cứng còng sống lưng, ra sức vận dụng gần như hết tất cả các dây thần kinh đại não, cố gắng tiếp thu những gì hắn ta đang nói.
Sau lưng cậu ta mồ hôi lạnh nhễ nhại, không dám nhúc nhích, ánh mắt run rẩy liếc nhìn khẩu súng, sắc mặt sớm đã tràn đầy tuyệt vọng.
"Nào có chuyện Cố tiểu thư không cần ngài, cô ấy sẽ sớm quay trở về, ngài bình tĩnh một chút..."
Chỉ là vị tiểu tổ tông kia rời ra ngoài, vì lý do gì ông chủ lớn của cậu đột nhiên trở nên phát bệnh chứ?
Quả thực là đại nạn mà!
Đúng lúc tình hình tiến thoái lưỡng nan, Adam còn đang không biết nên xoay sở như thế nào.
Từ phía hành lang truyền tới một đoạn tiếng bước chân, giây kế tiếp bên dưới sự tuyệt vọng của Adam, hình ảnh cô gái quen thuộc xuất hiện ở cửa, trên tay còn cầm theo một túi đồ dùng học tập mới mua.
Adam vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
"Anh đang làm cái gì...?"
Cố Tư Vũ thậm chí còn chưa kịp nhận thức tình huống, khi trông thấy hắn ta cầm trên tay đồ vật có thể vô tình đoạt mạng người bất cứ khi nào kia, kinh hãi tái mặt, không dám chậm trễ vọt thẳng tới trước mặt hắn.
Trái tim cô như thể nhảy lên cuống họng, đoạt lấy khẩu súng từ tay hắn "Tu Thần Khước! Anh điên hả?!" Cô tức giận quát ầm lên.
Đột nhiên hung khí trong tay bị cướp mất, Tu Thần Khước thẫn thờ.
Chỉ là giây kế tiếp sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, tròng mắt nam nhân tựa như cuối cùng cũng đã tìm lại được điểm tiêu cự.
Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời...
Soi đường dẫn lối hắn thoát khỏi bóng đêm vĩnh hằng, khỏi những cơn ác mộng đang giam cầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...