Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt


Khoảng thời gian này quan hệ giữa Cố Tư Vũ và Tu Thần Khước trôi qua một cách yên bình, ví như một đôi vợ chồng son chung sống không quá.
Hằng ngày sau khi từ công ty trở về Tu Thần Khước sẽ cùng với cô ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đầu kỳ năm hai đại học sắp tới.

Bởi vì hắn sinh ra trời đã định sẵn là thiên tài tư duy so với người bình thường cao hơn, lại thành thạo mọi nội hàm, cho nên một cái bài tập đại học có thể khó với cô nhưng lại đơn giản đối với hắn.
Cố Tư Vũ thực sự học hành chăm chỉ, cả ngày vùi mặt vào sách vở chuyên tâm ôn tập, mấy loại chuyện đau não trước kia cô đều quẳng ra sau ót.
Cô ôm theo đống sách vở đi qua cẩm viên, hệ thống vườn tược trong biệt phủ phải nói là vô cùng tốt, từ bên trong sân vườn nhìn ra ngoài trời là thấu kính mái vòm, hơn nữa phía trái khu vườn còn có một vườn nho xinh xắn do chính cô tự tay trồng mấy tháng trước.

Nguyên lai phong cảnh thích hợp để cô có tâm trạng học hành, Cố Tư Vũ vui vẻ trải khăn thảm lụa, mở sách vở chuẩn bị ôn bài.
"Cả ngày chỉ biết học hành, nhàm chán như vậy, cô không thấy cuộc đời mình tẻ nhạt sao?"
Lôi Đồng dường như mới từ phòng tập thể hình về đến nơi, trên người còn mặc một bộ quần áo thể thao Adidass, thong thả bước đến phía cô.
Cố Tư Vũ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, đối với câu hỏi vừa rồi chỉ đơn giản đáp qua loa “Cũng không tính là nhàm chán lắm đi.”
Lôi Đồng nhướn mày, thuận tiện ngồi xuống khăn thảm lụa.
“Ngoài kia nhiều thú vui như vậy cô chưa từng trải nghiệm, thật không biết thưởng thức mỹ vị nhân gian.”

“Như vậy cũng đúng, bất quá Tu Thần Khước mỗi ngày đều cùng tôi học tập, ở cạnh anh ấy tôi không hề cảm thấy tẻ nhạt chút nào.”
“Giống như một con chim quý bị vây nhốt trong chiếc lồng son, có cánh mà không thể bay lượn, mất đi quyền tự do vốn dĩ là khái niệm cơ bản nhất của con người.

Cô cam tâm tình nguyện chấp nhận à?”
Cố Tư Vũ nghe những lời mà cô ấy nói nhất thời ngẩn cả người, rũ mi mắt nhìn mấy chiếc lá cây rơi ở trên quyển sách.
Lôi Đồng nói thực ra rất đúng, đó cũng là suy nghĩ của cô ở kiếp trước, cô luôn oán trách hắn, oán trách cuộc đời chính mình.

Tại sao phải là cô? Tại sao lại chọn cô mà không phải ai khác?
Nhiều lúc cô đã hoàn toàn nhấn chìm mình trong hố đen không lối thoát, trong chính oán niệm bản thân tạo ra, lâu dần từ chán ghét trở thành hận thù.
Hận thù khiến con người ta trở nên nhẫn tâm, cái ý niệm đó lóe lên rồi nhanh chóng nuốt chửng lấy mọi thứ, suy nghĩ mong ước hắn chết đi đến tận thời điểm khi cô trọng sinh vẫn còn tồn tại.
Giống như cô không còn là cô nữa vậy.
Cho dù con người Tu Thần Khước máu lạnh vô tình, lãnh huyết sát tuyệt là thật, hắn cũng sẽ không xuống tay làm tổn thương cô.

Vậy mà ở kiếp trước kia, chỉ cần chạm mặt hắn bất kể nơi nào, cô sẽ dùng những lời lẽ và hành vi cay nghiệt nhất nguyền rủa hắn sớm chết đi.
Sống lại một đời, suy nghĩ thông suốt, cô tự biết nhận thức bản thân là loại cảm giác gì đối với hắn.
Mà Tu Thần Khước chẳng qua chỉ bởi vì ý niệm lo sợ cô sẽ rời khỏi hắn cho nên cái bản tính chiếm hữu giam cầm mãnh liệt kia mới từ đó bộc phát, nếu như cô ngoan ngoãn, tự do hoặc bất kể thứ gì chỉ cần cô muốn hắn nhất định sẽ đáp ứng cô.
“Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc, thì sao không nghĩ rằng là do định mệnh trói buộc chứ?” Cố Tư Vũ nhẹ nhàng phủi mấy chiếc lá cây trên mặt quyển sách đi.
Định mệnh trói buộc cô ở bên cạnh hắn cả hai kiếp, kiếp thứ nhất luôn sai lầm nối tiếp sai lầm.

Vậy thì ở kiếp thứ hai, cô sẽ đem mọi thứ đều bù lại tất thảy.
Lôi Đồng sững người, dường như không nghĩ tới câu trả lời của Cố Tư Vũ lại là thế này.
Trong ánh mắt đen nhánh của cô ấy có gì đó lay động, rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là nở một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu.
Buổi chiều sau khi Tu Thần Khước từ công ty trở về liền cùng cô ở sân vườn ôn bài tập, bên dưới dàn nho thơ mộng hai thân ảnh hoà thuận ngồi đó, hiện ra một cỗ phong tình giống như bao chuyện tình yêu đôi lứa bình thường.

Nhìn qua không có điểm nào bất hoà, mấy người làm vườn lui tới cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ, cái cảnh tượng hão huyền này quá mức không quen thuộc.

Adam đem tài liệu công việc trong ngày thông báo cho hắn, sau đó động tác chuyên nghiệp cẩn trọng an tĩnh lui lại phía sau.

Tránh phá hỏng tâm tình của vị đại nhân cao cao tại thượng nhà mình một tuần trở lại đây phải nói là tương đối tốt đẹp.
“Bài này em nên giải như thế nào?” Cố Tư Vũ đem bài tập đưa tới trước mặt hắn.
Tu Thần Khước nâng mắt, nhận vở bài tập ở trong tay cô gái xem qua một lượt.
“Hàm số này tính sai rồi, phải ở đây...”
Cố Tư Vũ chăm chú lắng nghe hắn giảng giải, chất giọng đàn ông hết sức quen thuộc trầm thấp đều đều vang lên, nghe vào trong tai đặc biệt lôi cuốn.
“Đã hiểu chưa?” Hắn hỏi cô.
Cố Tư Vũ không đành lòng, muốn nghe thanh âm của hắn lâu chút nữa.

Liền đó làm vẻ mặt hối lỗi giả bộ lắc đầu một cái “Quá khó rồi.”
Hắn cũng không hề nổi giận, chậm rãi nói lại một lần.

Tất cả đều là hướng dẫn tỉ mỉ tới từng chi tiết, cô có chỗ nào không hiểu, hắn sẽ nhẫn nại nói tới khi cô hiểu, không than trách, càng không khó chịu.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn ở bên tai, như thể một sự quyến rũ trí mạng.

Bình thường con người này lạnh lùng kiệm lời, hiếm khi thấy hắn duy trì một cuộc trò chuyện quá ba câu, đối với cô càng không khác biệt là mấy, chỉ là giây phút này tất thảy sự chu đáo lẫn kiên trì kia rơi vào trong mắt, khiến cho cô có cảm giác bản thân giống như đã đạt được một chiến tích.

“Viết lại chỗ này.” Hắn phân phó, đầu ngón tay thon dài chỉ điểm dòng chữ “Hàm từ số nguyên sang số nguyên, hàm từ số thực sang số thực.”
“Ồ...”
Không biết trôi qua bao lâu cho tới khi Cố Tư Vũ hoàn thành xong hết bài tập, vươn người duỗi vai một cái sảng khoái, nhanh chóng thu thập gọn gàng sách vở.

Tu Thần Khước lúc này đã cứ như vậy ở nằm bên cạnh cô an tĩnh chìm vào giấc ngủ, sườn mặt thon gầy nhẹ nhàng đánh úp trên đùi cô.
Nắng chiều ngả xuống vầng trán hắn anh tú, gương mặt tuấn mỹ hệt như trích tiên hạ phàm.

Cố Tư Vũ không nhịn được mỉm cười, vô thức cưng chiều, ngón tay miết nhẹ trên đỉnh lông mày nam nhân.
Chính là muốn đánh thức hắn dậy, nhưng mấy ngay hôm nay hắn đại khái bởi vì xử lý công việc chất đống cho nên thời gian nghỉ ngơi không được tốt, mỗi buổi tối sẽ chỉ ngủ khoảng bốn tiếng.
Thực không nỡ làm hắn thức giấc.
Cô nói với Adam đem theo một cái chăn mỏng tới, phỏng chừng tối xuống sẽ lạnh, tự tay chu đáo đắp cho hắn.

Sau đó mới mang theo sách vở về phòng, lát nữa cô cần mua thêm ít đồ dùng học tập, thời điểm trước cô đã cùng Cố Tư Cảnh mua đầy đủ, bất quá vẫn còn thiếu một vài thứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận