Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Diệp Tử mang vào đôi giày tựa như hóa thành một con thiên nga đen, hắn uyển chuyển múa, đôi chân nhón lên bước từng bước lại như chạm tới linh hồn con người.

Động tác uyển chuyển chận rãi xoay vòng quanh, trong không gian đêm tôi không có một ánh đèn, chỉ có một người xem, thiên nga đen lại vẫn múa một cách rất vui vẻ.

Lại một cái xoay vòng, thiên nga đen bước lên, xoay ở trong không khí, rồi chạm xuống đất, quyến luyến, rồi đột nhiên cong người, tựa như hòa cùng sóng ngầm, lúc này âm nhạc sắp rơi vào kết thúc.

Thiên nga đen đột nhiên co rúm người lại, hắn sợ hãi giấc mộng này kết thúc:

"Ngươi vẫn đang xem ta sao?"

"Không.. ta đang cùng người nhảy múa... mỹ lệ tiểu thư, ngài không phiền nếu ta chạm vào bàn tay xinh đẹp của ngài chứ."

Diệp Tử bởi vì sợ hãi giấc mộng này kết thúc, bởi vì cảm thụ âm nhạc, lại bởi vì trong bóng đêm không thể thấy bất cứ thứ gì mà vẫn luôn nhắm mắt.

Lúc này hắn mở mắt ra, trước mắt hắn mặc dù không thấy gì, nhưng hắn cảm nhận được, có người đang ôm lấy eo của hắn, cùng hắn khiêu vũ.

"Ngươi đang ở đâu?" Diệp Tử lo sợ hỏi tựa như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi.

"Ta luôn ở bên cạnh ngài." Âm thanh gần sát bên tai, như muốn hôn vào lỗ tai làm tai của hắn vừa cảm thấy nhột vừa cảm thấy xấu hổ. Trái tim đập liên tục không ngừng.

Hắn tựa như đang nắm lấy tay một người, eo của hắn cũng đang được ôm, dù không thấy mặt nhưng người nọ lại luôn ở gần hắn, như đang hòa làm một.

Khúc nhạc chuyển biến, hắn dường như thấy được thế giới đang phát sáng lên theo từng điệu nhảy không gian dần trở nên rực rỡ sắc màu.

Trên trời tràn đầy pháo hoa, dưới đất là những màu hoa đang nở rộ, cánh chim bay, mọi màu sắc tưởng chừng nhu đang quy tụ cuộn tròn xung quanh bọn họ.

Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao


Ngân hà tựa như chảy dài dưới đất

Đạp trên ngôi sao

Đôi ta cùng nhau nhảy...

Nhạc lại sắp kết thúc rồi, thật sự không cam lòng.

"Giấc mộng này quá đẹp, tôi... mỗi đêm sẽ nhớ về nó."

Diệp Tử cố kiềm nước mắt cười nói, làm người không thể quá tham lam. Nhưng hắn lại cảm thấy người nọ dường như đang dùng trán chạm vào đầu hắn.

"Ngốc tử, nhìn trong gương đi."

Diệp Từ theo phản xạ làm theo lời cậu, nhưng khi nhìn vào trong gương hắn không tin được nhìn Dạ Quang. Bởi lẽ hình trong gương không phải bản thân Diệp Tử mà là hình ản Dạ Quang mang theo đôi giày pha lê kia. Hóa ra đôi giày có kích thước lớn, bởi lẽ đó là cỡ giày của Dạ Quang. Mà Hắn đang khiêu vũ trên đôi chân xinh đẹp này.

"Tôi vì em thêu lên một giấc mộng đẹp. Không biết em có thích hay không?"

"Em thích lắm nhưng em sợ nó kết thúc."

"Tôi sẽ để nó vĩnh viễn không kết thúc cho đến khi hơi thở cuối cùng của tôi, chỉ là không biết... em có nguyện ý đi cùng tôi hay không?"

Dạ Quang nắm đôi tay Diệp Tử cười hỏi

"Làm thế nào? Anh muốn làm gì? Anh, anh không sợ tôi làm gì khác đối với thân thể anh hay sao?"

Diệp Tử hoang mang hỏi, bọn họ chỉ vừa mới gặp nhau, Diệp Tử không nghĩ ra lí do Dạ Quang giúp hắn đến mức này.


Dạ Quang bản thân cũng không rõ, có lẽ là đồng cảm bởi luôn sống vì người khác, có lẽ là thương hại, có lẽ là không cam lòng. Hoặc chỉ đơn thuần muốn vươn bàn tay giúp đỡ...

"Tôi không sợ, Diệp Tử em có chê thân thể này không, có lẽ nó sẽ không dẻo dai như em muốn, có lẽ khi em sẽ rất cực nhọc...thậm chí khi em một lần nữa đạt được hào quang nhưng hào quang đó chỉ có thể mang tên tôi, gương mặt tôi."

"Em chỉ có thể nhảy, em bằng lòng không?"

Diệp Tử cảm thấy buồn cười, nước mắt chảy ra, nhưng hắn lại cực kì vui sướng. Hắn đáp lại:

"Linh hồn của em cũng có thể trao cho anh, được vinh hạnh cùng chung cơ thể với anh, cùng anh hòa làm một, em đã rất vui vẻ."

Bài nhạc chỉ còn những nhịp cuối, Dạ Quang ôm eo Diệp Tử xoay vòng. Khúc nhạc kết thúc, sân khấu cũng kéo rèm.

Bóng dáng của Diệp Từ dần trở nên trong suốt, hóa thành từng điểm sáng lấp lánh bay vào trong linh hồn của Dạ Quang, nó ôm ấp và hòa quyện. Cảm giác như có gì đó xâm chiếm lại rụt rè lại ôn hòa sợ bản thân đau đớn.Dạ Quang không phản kháng, không từ chối mà khe khẽ gọi:

"Diệp Tử, anh không sợ đau."

Đốm sao lại phụng phịu như cũ mà sợ hãi, loằng quằng một hồi bay qua lại trong linh hồn Dạ Quang như thể muốn tìm một điểm trống.

Lúc này con mèo biến mất đã lâu lại một lần nữa xuất hiện, nó quấn quanh chân của Dạ Quang đột nhiên lại khiến linh hồn của Diệp Tử cùng Dạ Quang hòa hợp nhanh hơn.

Từng điểm sáng trong linh hồn của Diệp Tử hình thành những sợi dây liên kết với Dạ Quang lại không khiến Dạ Quang biến thành một con người khác hoặc bị tổn thương, cũng không khiến sự tồn tại của Diệp Tử biến mất.

Diệp Tử linh hồn hóa thành một con hồ điệp vàng nho nhỏ bay lơ lửng trong không trung, cậu ta bay xung quanh mèo đen, trong chốc lát lại vờn quanh Dạ Quang.

"Đó mới là nơi em nên về."

Mèo đen chỉ hướng Dạ Quang, hồ điệp vàng gật đầu lấp lánh mà im lặng đậu trên vai Dạ Quang.


"Cũng tới thời gian em nên rời đi rồi."

"Anh là ai?" Dạ Quang nhìn mèo đen lại một lần nữa hỏi câu hỏi đó. Trong bóng đêm, mèo đen bị bóng đen bao phủ, từ từ biến thành một người trưởng thành, chất giọng khàn khàn nói.

"Lần đầu làm quen, tôi là người gọi em đến đây mang Id "nhan sắc tức là chính nghĩa", là chủ của không gian này, cũng là Diệp Tử. Còn bé con ấy là chấp niệm của tôi."

"Hi vọng em chiếu cố em ấy cho tốt, tôi sẽ luôn dõi theo các em."

Nói rồi cúi chào, thế giới lúc này dần dần trở nên vỡ nát, con hồ điệp nhỏ có chút hốt hoảng, Dạ Quang còn lại.

"Anh sẽ sống chứ?"

Tiếng cười thấp từ trong bóng đêm truyền tới:

"Tôi sẽ sống, bởi vì em còn đẹp hơn mộng. Nơi này vỡ nát, chỉ là vì tôi tiễn biệt đau thương."

Ở khoảng khắc cuối cùng trước khi biến mất Dạ Quang vội hỏi

"Chúng ta sẽ gặp nhau chứ?"

"Sớm thôi, tạm biệt."

Người nọ mỉm cười, mà vẫy tay chào Dạ Quang, đến tận đây mộng kết thúc.

Dạ Quang mở to mắt, trên người mồ hôi ướt đẫm, cậu cứ ngỡ khi nãy là mộng, không nó đúng là mộng, chỉ là mộng phát sinh ở hiện thật. Dạ Quang chú ý tới bên cạnh mình xuất hiện một bé hồ điệp nhẹ phất cánh, ủ rũ đậu trên vai mình.

"Cậu ta sẽ không sao đâu?"

Hồ điệp đập cánh như đáp lại, Nhã Văn thấy cậu tỉnh lo lắng chạy lại hỏi:

"Cậu có ổn không, cậu ngủ một ngày rồi đấy, chúng tôi kêu cậu cũng không tỉnh, bác sĩ nói cậu quá mệt mỏi nên chìm trong giấc ngủ sâu, không nên đánh thức cậu."


"Tôi không sao." Dạ Quang đáp nhìn dáng vẻ của Nhã Văn dường như không nhìn thấy hồ điệp vàng nhưng đang im lặng to con đột nhiên đi tới, ánh mắt không nhìn cậu mà nhìn hồ điệp vàng, thấy cậu nhìn tới cũng dời mắt đi.

"Lát nữa chúng ta đi ăn nhé, cậu nghĩ điệu nhảy sao rồi?" Nhã Văn hỏi, Dạ Quang theo quán tính mà vỗ nhẹ cánh hồ điệp, cánh hồ điệp âu yếm hôn lên ngón tay cậu, hơi nhột, Dạ Quang bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh trả lời.

"Hoàn mỹ rồi."

...

Ởmột bên khác trong một phòng vip của bệnh viện tư nhân trống vắng, điện tâm đồ của một người hôn mê đã lâu đột nhiên có sự dao động mạnh.

Người nọ không biết từ khi nào tỉnh dậy, ánh mắt lại không có hút mơ màng nào của một người vừa tỉnh ngủ. Chỉ có lẩm bẩm:

"Năm 2024 rồi... 28 tuổi rồi, già quá... sao dám đi gặp em."

Diệp Tử thở dài, nhìn bản thân trong gương, gương mặt đeo một cặp kính dày, khí hấy ôn hòa lại mềm mại lại có chút cuốn hút của một người trưởng thành.

Mà đằng sau hắn là khung ảnh của một gia đình ba người, thanh niên đeo kính không nói, mẹ đang ôm đứa bé đang cười, mà đứa bé lại là Yến Thanh.

...

Yến Thanh_ ngạo kiều công: tui cuối cùng cũng được lên sàn.

Trịnh Mục_lạnh lùng công: tui sắp bị tác giả quên mất

Triệu Hồng_ trẻ con: làm loạn, nằm dạ, khó chịu, bực bội.

Diệp Tử_ôn nhu công: cười mỉm, dù suất diễn tui ít nhưng tui là người đầu tiên cùng Quang hòa làm một.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận