Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Không gian như bị đóng băng lại, hành động của Dạ Quang đã chọc tức thiếu niên, hắn trở nên yên tĩnh vô cùng lại cũng rất nguy hiểm, màu trắng dần bị nhuộm bởi màu đen, Dạ Quang thậm chí cảm thấy có thứ gì đó muốn chui vào mắt hắn.

"Ta không thể nhảy, ngươi lấy đôi giày đó ra làm gì? Ngươi lấy nó từ đâu ra, nó hẳn đã bị đốt."

Từ trong bóng đêm, tựa như dưới địa ngục trào lên vô tận bóng ma, muốn phủ kín Dạ Quang muốn cướp lấy đôi giày. Dạ Quang lúc này lại bật cười:

"Đúng vậy, ngài không thể nhảy, ngài cướp lấy giày làm gì?"

Lời nói của hắn khiến thiếu niên đơ người, đúng vậy, ta lại không thể nhảy, ta vì cái gì muốn cướp lấy. Nhưng nó dường như là một bản năng, đôi giày đó là của ta. Dạ Quang nhếch môi cười mỉm

"Ngài muốn biết ta lại từ đâu lấy ra đôi giày này?"

Dạ Quang nâng đôi giày trong tay, đôi giày trong tay hắn dường như phát sáng, trở thành màu sắc duy nhất ở nơi tối tăm này.

"Bởi vì đây là mộng, Mỹ lệ tiểu thư chính ngài đã nói cho ta. Chính là ta không hiểu vì sao ngài luôn nói muốn tìm những thứ xinh đẹp trong mộng của ngài, vậy vì sao thế giới này lại là một màu đen tối.

Hóa ra bởi vì trong mộng của ngài vốn dĩ cũng không xinh đẹp. Vì thế ngài mới không dám chết đúng không, ngài sợ ngài chết đi dù có ở trong mộng cũng không được an ổn.

Mà với đôi giày này, dù ngài nói bản thân đã buông bỏ nó, nhưng khoảng khắc ngài nhìn thấy nó, thế giới lại phát sáng.

Đối với ngài, nó là mỹ lệ, nó là xinh đẹp, mỹ lệ tiểu thư, ngài chính tay đánh nát nó, hiện tại ngay cả tơ tưởng về nó, ngài cũng không dám, ngài thật sự đáng thương."


Dạ Quang nói, giọng điệu như thủ thỉ bên tai thiếu niên, trên người thiếu niên khí đen ngày càng dày đặc dường như trở thành mũi tên đâm xuyên cổ họng hắn.

"Ngươi câm miệng."

Dạ Quang cầm lấy mũi tên xuyên qua cổ họng mình mà buồn cười.

"Đây là mộng, mọi thứ đều không có thật."

"Nhưng đây là mộng của ta! Ta có thể giết chết ngươi!"

Từng mũi từng mũi đam xuyên qua da thịt của Dạ Quang, máu từ đó chảy ra, Dạ Quang như không hề thấy đau đớn, mà từ từ tiến đến gần.

"Muốn nó sao? Vậy ngài trực tiếp đến chỗ ta mà lấy." Dạ Quang cười mỉm vẫy vẫy đôi giày trong tay, Thiếu niên cặp mắt đỉ lừ như quỷ dữ, thét gào:

"Đưa nó cho ta!!!!"

Dạ Quang vẫn cứ cười, bước chân bình thản mà đi tới, mặc kệ những cái bóng có xé nát hắn da thịt, những mũi đao có xuyên qua thân thể. Hắn vẫn đi tới trước người thiếu niên.

Trong bóng tối, hắn đứng trước thiếu niên, cả người là máu, một màu đỏ nhuộm trên sơ mi trắng rơi tóc tách xuống sàn. Hắn lại cười rất dịu dàng hỏi thiếu niên:

"Ngươi muốn nó sao?"

Thiếu niên theo bản năng vươn tay lại không dám chân chín chạm vào.

"Ta được phép muốn sao? Ta có tư cách đó sao?"

Giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi, hắn không biết bản thân hắn sợ cái gì, có lẽ là khi chạm vào đôi giày ba lê hắn không nhịn được mà nhớ tới ánh mắt thất vọng của mẹ, vẫn là nhớ tới khung ảnh trắng đen của ba.

Trên đầu hắn đột nhiên có chút nặng, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Người nọ đang dịu dàng mà xoa đầu hắn. Thấy hắn nhìn lên thì mỉm cười, cặp mắt kia mới chốc nãy điên cuồng chất vấn hắn lúc này lại có thể dịu dàng như vậy.

Nhưng lời nói ra lại như ác quỷ thì thầm bên tai.

"Tiểu Diệp Tử, em có thể ích kỷ một chút, em đã làm quá nhiều rồi, ba em mất, em đã từ bỏ ước mơ để lo lắng cho mẹ, em sợ mẹ buồn, em đã quá vĩ đại rồi, tôi sợ bản thân không thể làm được như thế."

"Em rất tài giỏi sao?"


"Em rất tài giỏi Diệp Tử, nhưng tôi hi vọng em không tài giỏi như thế, mẹ em đã hạnh phúc rồi, như vậy em thực hiện ước mơ múa ba lê thì sao, bà ấy cũng sẽ không thấy."

"Là như vậy... nhưng em không thể..."

Tiếng bật cười khẽ, người nọ đột nhiên cúi người xuống hai tay đem đôi giày ba lê đặt xuống đất trước chân hắn, lúc này hắn mới thấy rõ đôi giày ba lê kia.

Đó không phải đôi giày ba lê trắng thường thấy, đó là một đôi giày ba lê mà đen, gót chân hơi cao, cỡ giày cũng to hơn chân hắn.

"Em nguyện ý một lần nữa mang nó, một lần nữa nhảy múa sao? Nếu muốn tôi sẽ ban cho em một phép màu."

"Anh muốn làm gì?" Diệp tử run rẩy, hắn vừa lo sợ. vừa mang theo một tia hi vọng hỏi, hắn đã chờ đợi quá lâu rồi,cho dù có là độc dược hắn cũng tình nguyện uống cạn.

"Em chỉ cần trả lời tôi, em nguyện ý hay không?"

"Tôi nguyện ý."

"Dẫu có là bất cứ giá nào sao?"

"Bất cứ giá nào."

Dạ Quang cười, cậu cúi người xuống, đích thân mà mang đôi giày ba lê vào đôi chân của Diệp Tử. Đó là một đôi chân thoạt nhìn đã yếu ớt không thể cử động.

Mọi thứ chìm trong yên tĩnh, bóng đêm dần lan tới nơi này, nơi này dường như tắt hẳn tia sáng cuối cùng.

"Rốt cuộc vẫn là không thể sao? Dù là mộng vẫn không xuất hiện kì tích sao?"


"Đừng bi quan như vậy, bé con, sao em không thử nhắm mắt lại, cảm nhận âm thanh vang lên, cảm nhân đôi chân em đang chuyển động...

Chúng ta đang khiêu vũ ở vực sâu, đây mơi chỉ là khởi đầu. Bé không thấy đây là một loại lãng mạn sao?"

Diệp Tử mở mắt ra không biết từ lúc nào mà người trước mắt trên mặt đã xuất hiện một chiếc mặt nạ chú hề, cả người mặt một bộ vest trắng.

Găng tay màu trắng, đối với hắn vươn tay ra:

"Mỹ lệ tiểu thư, em tình nguyện vì tôi khiêu vũ, khiến tôi trông thấy, giấc mộng này của em có bao nhiêu mỹ lệ sao?"

Diệp Tử nước mắt chảy xuống nhưng hắn cười:

"Em vô cùng vinh hạnh..."

...

Chương sau là kết thúc quá khứ của bạn công rồi, kết sẽ rất rực rỡ, viên mãn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận