Tôi thích anh ấy như vậy

 
Chìa khóa trong tay Hàn Nghiêu, giờ như củ khoai lang phỏng tay.
 
Chỉ tại anh mồm năm miệng mười, nhưng không phải bắt người tay ngắn mà anh thật sự cảm thấy Hoắc Từ là một cô gái tốt. 
 

Là người trọng nghĩa, cô biết rõ người quản lý xảy ra chuyện là một cái bẫy, không nói hai lời liền chạy đến. 
 
Hào phóng, anh mới nói có một câu, cô đá ném chìa khóa xe qua. Cô không nói mượn mà nói cầm.
 
Đây chắc là do cô đã xem anh như bạn bè rồi.
 
Hồi trước Hàn Nghiêu còn cảm thấy cô quá lạnh lùng, bây giờ mới biết, có vài người chính là ngoài lạnh trong nóng.
 
Cũng có người cảm động như anh nhưng cũng có người chỉ biết phá hư phong cảnh.
 
Dịch Trạch Thành trầm tĩnh nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ sợ cô bị tổn thương đến gân cốt, không cầm máy ảnh được.”
 
Anh nói xong, Hàn Kinh Dương bên cạnh hận không thể túm anh lại. Khó trách tên này là cẩu độc thân ngàn năm, chỉ với bộ dáng băng tuyết ngàn năm không tan thì cô gái nào có thể chịu được. Khi nãy Hàn Nghiêu nói nhiều như vậy, vốn tưởng rằng anh không muốn quản, ai ngờ sau khi bắt con mã về, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng dậy đi ra cửa.
 
Chỉ biết mạnh miệng.

 
Hoắc Từ đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy rồi nên cũng không tức giận, mà cười một tiếng: “Anh yên tâm đi, tay tôi rất khỏe. Đến đó, tôi sẽ cố gắng chụp ảnh thật tốt cho anh.”
 
Nhìn cô đi, cô thật là tốt, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
 
......
 
Bạch Vũ đỡ Allie cũng cảm kích Dịch Trạch Thành: “Dịch tổng, lần này thật sự cảm ơn ngài. Qua mấy ngày nữa xin mời ngài cùng hai vị bạn tốt của ngài nhất định phải nể mặt, để tôi cảm ơn ba người thật tốt.”
 
“Không cần.” Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn Bạch Vũ.
 
Tài xế của Hàn Kinh Dương lái xe đến, hôm nay Dịch Trạch Thành và Hàn Nghiêu đều ngồi xe anh ấy đến. 
 
Dịch Trạch Thành nhấc chân đang muốn rời đi, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhíu mày nhìn Bạch Vũ.
 

“Anh đừng cho cô ấy thêm phiền toái là được.”
 
Anh từ trước đến nay chính là người như vậy, nói ít, ngắn gọn. Có điều lúc nói ngắn gọn quá mức sẽ sinh ra vài phần không rõ ràng.
 
Sau khi xe rời đi, Hoắc Từ vẫn còn đứng tại chỗ, khóe mắt chân mày đều toát lên sắc xuân. Bạch Vũ gọi một tiếng, cô ngoảnh đầu lại nhìn, đắc ý nói: “Em đã nói rồi mà anh ấy thích em.”
 
Bạch Vũ: “...”
 
Đến anh cũng nhịn không được giội một gáo nước lạnh: “Người ta sợ em gãy tay thì phải đi tìm nhiếp ảnh gia khác lần nữa thôi.”
 
Sao anh lại không biết cô gái này còn có bệnh tự mình đa tình nữa vậy. Nhưng mà quen biết Hoắc Từ nhiều năm, anh chưa từng thấy cô đối với ai như vậy cả. 
 
Vậy mà lần đầu tiên muốn yêu đương, cô đã khiêu chiến độ khó cao như vậy rồi.
 
Nghĩ vậy, Bạch Vũ cũng hơi đau lòng.
 
Hoắc Từ hừ lạnh một tiếng, vung vẩy cái chìa khóa xe mà Hàn Nghiêu đã kín đáo đưa lại cho cô.
 
“Lên xe, đưa cô ấy về thôi.”
 
Định hỏi địa chỉ Allie, ai ngờ Hoắc Từ lại phát hiện cô ấy ở cùng với Bạch Vũ. Cô chau mày, hỏi: “Sao anh lại ở cùng với người phụ nữ lộn xộn này?”
 
Xu hướng tính dục của Bạch Vũ cũng không phải là chuyện gì bí mật.
(*) Xu hướng tính dục, chỉ sự bị hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc về mặt tình dục bởi người khác giới tính hoặc người cùng giới tính với mình hoặc cả hai một cách lâu dài.
 
“Cái đồ ngốc này là em họ anh, chưa tốt nghiệp cấp ba nhưng không chịu học tiếp. Con bé nghe thấy anh là người quản lý người mẫu, liền sống chết muốn đến Bắc Kinh làm người mẫu. Em cũng biết mà, bố anh mất sớm, khi còn bé đều do hai người cậu chăm sóc anh. Cho nên bây giờ con bé tới, anh cũng phải chăm sóc tốt cho nó. Nếu là người khác, dù có chết ở đó thì anh cũng không thèm nhìn cái nào đâu.”
 
Bạch Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Hoắc Từ lái xe, giờ mới hiểu được. Thảo nào Bạch Vũ một mực nâng cô gái Allie này, cô là thợ nhiếp ảnh, đối với tố chất của một người mẫu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
 
Tuy Allie cao, dáng người không tệ, nhưng tứ chi cứng nhắc, biểu hiện trước ống kính kém xa các người mẫu khác mà Bạch Vũ dẫn dắt.
 
Hóa ra là bởi vì có tầng quan hệ này nên hết lần này đến lần khác anh ấy cứ nhét cô ta vào mấy cái quảng cáo mỹ phẩm.
 
“Tiểu Từ, lần này thật cám ơn em. Làm liên lụy đến em rồi.” Bạch Vũ nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

 
Hạ Viên Hàng có tà tâm không dứt với Hoắc Từ, lại còn có thêm tên tóc vàng Tào Dương, năm ngoái một người mẫu trẻ bị hắn chơi đùa suýt nữa xảy ra án mạng.
 
Tuy có lúc những người quản lý cũng kêu người mẫu đi tiếp rượu, nhưng cũng không muốn đẩy người ta vào hố lửa.
 
Loại người như tên Tào Dương này, bọn họ đều ngầm mắng chửi, nghe nói bữa tiệc nào có hắn ta, nhất định không sẽ để người của mình đến.
 
Bạch Vũ không biết Allie sao lại lăn lộn một chỗ với Tào Dương, dù sao đợi nó tỉnh rượu, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
 
Hoắc Từ không hỏi tiếp mà hỏi sang chuyện khác: “Bây giờ anh không phản đối em đi Châu Phi với anh ấy rồi hả?”
 
Bạch Vũ nở nụ cười, may mắn cô vẫn còn băn khoăn chuyện này. Nhưng mà giờ anh đang nợ ân tình Dịch tổng, làm sao lại không biết xấu hổ mà phản đối, hất hất tay: “Nếu như anh còn phản đối thì anh chính là Bạch Nhãn Lang*. Huống chi anh phản đối có tác dụng sao?”
(*) Bạch Nhãn Lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
 
Mấy ngày vừa rồi, anh đã hủy không ít công tác.
 
Lái xe đến dưới tiểu khu nhà Bạch Vũ, hai người đàn ông đỡ Allie ra. Hoắc Từ chuẩn bị khởi động lái xe đi, kết quả Bạch Vũ gọi cô lại, lúng túng nói: “Tiểu Từ, nếu không thì em lên chung với anh đi?”
 
Hoắc Từ lạnh lẽo nhìn anh.
 
Bạch Vũ thấp giọng nói: “Dù sao con bé cũng là con gái, hai người đàn ông bọn anh làm gì cũng bất tiện.”
 
Hoắc Từ mỉm cười, đóng cửa xe lại, đi lên.
 
Bạch Vũ là người nơi khác, chính anh cũng nói, từ nhỏ không có cha. Mẹ một tay nuôi anh lớn, bây giờ có thể mua nhà ở Bắc Kinh, cố gắng như vậy cũng không dễ dàng. 
 
Lúc trước Hoắc Từ có đến nhà anh một lần, sắp xếp gọn gàng, trang trí cũng rất ấm áp. 
 
Nhưng lần này vừa bước vào cửa thì thấy trên ghế salon tất cả đều là quần áo phụ nữ, ngay cả áo ngực cũng có.
 
Trước cửa ra vào, giày cao gót tán loạn khắp nơi.
 
“Hai ngày nay anh bận quá, chưa kịp thu dọn.” Bạch Vũ thấy Hoắc Từ cau mày, liền nói.
 

Allie đầu óc không tỉnh táo đang tựa vào người Mạnh Phàm, đột nhiên che miệng, như muốn ói.
 
Bạch Vũ vội vàng đỡ cô ta, để cô ta đi vào toilet nôn. Ai ngờ người bên trong không chịu yên ổn, Hoắc Từ nhìn thấy Allie đẩy Bạch Vũ nhưng cô ta vẫn chưa tỉnh rượu, sức lực cũng không lớn, ngược lại khiến mình ngã xuống đất.
 
“Ai cần anh quản, tôi mới không cần anh quản...”
 
Cô ta lẩm bẩm đều toàn là lời phàn nàn trách cứ.
 
Bạch Vũ giận đến muốn mắng to, nhưng nhìn thấy cô ta bộ dáng tiêu điều, tóc tai rối bời, lại thấy đau lòng. Đang muốn dìu cô ta đứng lên, lại bị Hoắc Từ đẩy ra.
 
Hoắc Từ kéo cánh tay cô ta, túm cô ta đến chỗ vòi sen.
 
Sức cô lớn, thân thể Allie bị cô kéo qua như bao tải, đau đến nỗi kêu to, nhưng không phản kháng lại được.
 
Đến khi cô ta bị đẩy mạnh tới dưới vòi, Hoắc Từ cầm lấy vòi sen, mở van nước lạnh, chỉa thẳng vào cô nàng trên đất dội xuống.
 
Bây giờ đã là đầu đông, lại nửa đêm, bị nước lạnh đến thấu xương dội lên người, Allie ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, âm thanh thảm thiết khiến mọi người trong phòng đều có thể nghe được. 
 
Mạnh Phàm đang ngồi trong phòng khách, nghe được tiếng kêu la, bị dọa sợ tới mức nhanh chóng chạy nhìn xem thử, trông thấy cảnh tượng này, anh cũng không nhịn được hai tay ôm trước ngực.
 
“Aaaaaa, lạnh quá, lạnh quá.” Toàn thân Allie đều ướt đẫm, cô ta ăn mặc ít ỏi, một chiếc váy đen, ngực cũng lộ ra hơn phân nửa, chân váy cũng đã sớm xắn đến ngang hông, lộ ra quần chữ Đinh (丁) màu đen.
 
Năm phút sau, Hoắc Từ tắt vòi sen.
 
Cô cúi đầu liếc nhìn, cười khẩy: “Còn muốn tiếp tục không?”
 
Allie hai tay ôm trước ngực, môi tím thẫm, nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen trong tay Hoắc Từ.
 
“Nếu không lộn xộn nữa, vậy thì đứng dậy, tôi thấy cô cũng đã tỉnh rượu rồi.” Hoắc Từ thờ ơ nhìn cô ta.
 
Allie không dám chọc đến cô, vịn tường được lát gạch men đứng dậy. Nhưng chân run, lại bị trượt ngã trên mặt đất, cô ta bị ngã hai lần cũng không đứng dậy nổi nữa. Tiếng động khiến da đầu Bạch Vũ và Mạnh Phàm tê rần, ai cũng không dám đi vào dìu cô ta. Thật sự là không dám trêu vào Hoắc Từ.
 
......
 
“Ngủ.” Hoắc Từ đi ra.
 
Bạch Vũ ngượng ngùng: “Tối nay thật sự làm phiền em quá rồi.” Lúc trước ở phòng bao quá nguy hiểm, nếu không phải nhờ Dịch Trạch Thành tới, hôm nay chỉ sợ bọn họ thực sự đã giao mạng ở đó rồi.
 
Hoắc Từ im lặng nhìn anh, lại vừa nhìn quanh trong nhà, loạn, vô cùng loạn.
 
“Anh là anh họ của cô ta, không phải là cha cô ta. Cho dù có là cha đi nữa, cũng không thể nào để ý cô ta cả đời được. Nếu như đã quản không được, thì cũng đừng gánh trách nhiệm này. Hôm nay chỉ đơn giản là uống say, nhưng lần tới chính là cắn thuốc.”
 

Hoắc Từ vô cùng lạnh nhạt với các mối quan hệ giữa người với người, có thể nói những lời như vậy đã là quan tâm rồi.
 
Bạch Vũ cúi đầu cười khổ một tiếng, nợ ân tình cũng là nợ, năm xưa cậu đối xử với anh không tệ. Mà bây giờ anh cũng có một chút năng lực, nên mới muốn giúp đỡ người trong nhà một phen.
 
Thấy Bạch Vũ như vậy, Hoắc Từ cười nhạt, cầm chìa khóa, trực tiếp đi thẳng ra cửa.
 
**
 
Trong thời gian cô bay đến Thương Hải công tác, Dương Minh đã liên lạc với Bạch Vũ, hỏi lịch trình tháng mười hai của cô. Trước mắt công việc của Hoắc Từ đều gần như đã hoàn thành nên Bạch Vũ đã để lịch trống cho cô.
 
Cô ở Thương Hải năm ngày, chụp quảng cáo cho một thương hiệu thể thao rồi lại chụp thêm hai trang bìa nữa nên làm liên tiếp hai ngày mới xong công việc. Buổi tối thứ sáu, cô bay về Bắc Kinh.
 
Vừa xuống máy bay, điện thoại rung lên như điên.
 
Cô thờ ơ nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không nhận, cũng không tắt máy.
 
Đến khi điện thoại không còn kêu nữa, cô đang định bỏ vào túi thì Bạch Vũ lại gọi đến. Cô không nhanh không chậm bắt máy, vừa nhấn nghe, đầu dây bên kia đã hỏi như muốn đòi mạng: “Hoắc Từ, em đang ở đâu? Về Bắc Kinh chưa? Sao tên tiểu tử Mạnh Phàm kia không đi cùng với em?”
 
“Mạnh Phàm là người Sùng Minh, lần này đi Thượng Hải nên em đã cho cậu ấy nghỉ hai ngày.” Thật ra là do người nhà Mạnh Phàm gọi điện tới, tim cha cậu ấy không khỏe, đã nằm viện ở Thượng Hải mấy ngày. Hoắc Từ đã cho cậu ấy nghỉ phép từ sớm, cô tự mình vượt qua mấy ngày này.
(*) Sùng Minh là khu đảo duy nhất của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải.
 
Bạch Vũ cũng không hỏi nhiều, liền nói: “Bác gái bị bệnh, em đến đó nhanh đi, bên kia cứ gọi điện thoại như khủng bố. Anh nói em còn đang trên máy bay.”
 
Bác gái, chính là mẹ ruột Hoắc Từ.
 
Hoắc Từ rũ mắt nhìn nền sàn nhà của sân bay sáng đến nỗi có thể soi gương, hỏi: “Bên đó có nói bệnh tình nguy kịch thế nào không?”
 
Bạch Vũ đầu dây bên kia sững sờ, còn tưởng rằng cô lo lắng, vội an ủi cô: “Không, không có nói.”
 
“Vậy anh gọi điện thoại cho em làm gì?”
 
 
 
Tác giả có điều muốn nói:
 
Hoắc Từ: Nói đi, bao giờ anh mới thích tôi?
Dịch Trạch Thành: Cô suy nghĩ nhiều quá.
 
Kỳ thật Dịch tiên sinh chính là vịt chết mà còn mạnh miệng, anh cũng ngang bướng không bao lâu đâu, mọi người có thắt đai an toàn lại chưa?
Đồng ca trong lòng đã khắc chế không nổi ham muốn lái xe rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận