Tôi thích anh ấy như vậy

 
Cái tên Hải Yến, lấy từ câu trời yên biển lặng.
 
Một nơi ăn chơi lấy cái tên như vậy, cũng thật là độc đáo.
 

Hoắc Từ lái xe nhanh như chớp, trong vòng nửa giờ đã đến nơi. 
 
Đến cửa, cô ném chìa khóa xe cho người giữ xe ở bãi đỗ xe, rồi đi vào trong.
 
Nhân viên phục vụ cao to đứng hai bên cửa, lập tức tiến lên chào, hỏi cô muốn đến phòng nào.
 
Cô mặc áo da màu đen, quần bó đen, chân mang một đôi giày ủng cổ thấp có dây, gương mặt lạnh băng, thoạt nhìn không giống như là tới vui chơi mà giống như đến để gây chuyện hơn.
 
Cũng may nhân viên phục vụ nơi này rất có mắt nhìn người, thấy xe cô lái đến đây. 
 
Người đẹp khí chất cao lãnh, đi chiếc xe bá đạo như vậy. Chắc chắn không phải là loại người không đứng đắn, đoán chừng là bạn trai hay chồng đến đây tiêu khiển bị cô biết được.
 
Nghĩ như vậy, thái độ của người phục vụ càng thêm cung kính.
 
“Phòng 888 ở đâu?” Nói xong, cô khẽ nhếch miệng, thật là dung tục.

 
Nhân viên phục vụ dẫn cô vào thang máy, khi thang máy chậm rãi đóng cửa lại, người nọ mới len lén liếc mắt nhìn bóng dáng cô gái trên vách thang máy bóng loáng như gương.
 
Nơi này có rất nhiều người ra vào, người đẹp càng nhiều hơn, nhưng chỉ có vị này, là đặc biệt chói mắt.
 
Thang máy vang lên một tiếng ‘Đinh’ báo hiệu đã đến nơi.
 
Cửa mở, Hoắc Từ bước ra trước.
 
Tầng này khá yên tĩnh. Cuối hành lang rộng lớn, có một cánh cửa màu bạch kim. 
 
Hành lang được trải thảm đỏ thủ công, hoa văn trang nhã và quý phái. Trần nhà ngoại trừ một chiếc đèn thủy tinh cực lớn, còn có một hàng đèn hoa mộc lan.
 
Người phục vụ thấy cô đứng tại chỗ, lập tức làm động tác xin mời, phòng 888 ở bên trái.
 
Cô vừa mới nghiêng người qua thì cửa phòng 888 bị đẩy ra, một người bên trong bước ra, trong tay cầm điện thoại, đi ra ngoài nghe điện thoại.
 
Khi nhìn thấy thấy bóng lưng Hoắc Từ thì sửng sốt một chút.
 
Nhân viên phục vụ gõ cửa hai cái, động tĩnh bên trong, dù cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được. Tiếng đàn ông gào thét, tiếng phụ nữ chói tai, bầu không khí ầm ĩ đến cực điểm.
 
Cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ đang nhảy múa trên bàn, đột nhiên dừng lại.

 
“Ai cho cô dừng, tiếp tục nhảy cho ông đây.” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha màu xanh, miệng ngậm điếu thuốc, lơ đãng nói.
 
Đến khi hắn quay đầu lại, thấy người đứng ở cửa.
 
Đẹp, thật con mẹ nó đẹp, so với cô, những người trong phòng này cũng chỉ là dong chi tục phấn*.
(*) Dong chi tục phấn: nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
 
Không chỉ người đàn ông đang nằm chú ý, mà những người khác trong phòng đều ngừng động tác, tập trung nhìn về phía Hoắc Từ.
 
“Hoắc đại mỹ nhân của chúng ta, cuối cùng cũng đã đến rồi. Muốn gặp cô, thật sự là khó như lên trời nha.”
 
Hoắc Từ nhìn người đàn ông đứng dậy từ trên ghế salon, vậy mà lại là người quen. Hạ Viên Hàng, một phú nhị đại ở Bắc Kinh, tài sản trong nhà mấy chục tỉ, thích giết thời gian trong vòng tay của nữ minh tinh chân dài eo nhỏ.
(*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.…
 
Lúc trước Hoắc Từ chụp ảnh cho một nữ minh tinh, đúng lúc hắn đến studio.
 
Vừa vào cửa, không nhìn về phía nữ minh tinh bên kia, mà ánh mắt đầu tiên lại hướng về Hoắc Từ đang mặc áo sơ mi trắng quần jean. Ngày đó Hoắc Từ mặc quần jean cạp cao màu xanh đậm, để tiện cho việc chụp ảnh nên áo sơ mi được bỏ vào trong quần.
 
Hạ Viên Hàng đứng phía sau, nhìn cô chụp ảnh, ngồi xổm xuống, đứng lên, nghiêng người, đôi chân được bó chặt trong chiếc quần jean, vừa nhỏ vừa dài lại thẳng tắp.
 
Không lâu sau, Hạ Viên Hàng đá cô minh tinh kia, bắt đầu mỗi ngày tặng hoa cho Hoắc Từ.
 
Đối với loại người này, ngay cả một ánh mắt Hoắc Từ cũng không cho.
 
Hạ Viên Hàng cũng không tức giận, chỉ coi là tình thú giữa hai người, dù sao nếu dễ dàng thu vào tay được, ngược lại hắn ta sẽ không còn thấy thú vị nữa. Ai ngờ mười tám kỹ năng hắn ta còn chưa kịp phát huy, thì người đã trốn mất.
 
Chính xác thì không phải cô trốn anh ta, mà là đi sưu tầm tư liệu thực tế.
 
Hai tháng cũng không thấy tin tức, hơn nữa bên cạnh vẫn còn có những phụ nữ khác nên Hạ Viên Hàng liền bỏ qua. 
 
Ai ngờ hôm nay lại có người không có mắt xông tới, hắn đang muốn gọi người đánh một trận rồi ném đi, chợt nhận ra người đó là người quản lý của Hoắc Từ. Hắn nhìn những người phụ nữ không thú vị bên cạnh, lại nghĩ đến Hoắc Từ vừa lạnh vừa giỏi, nên uy hiếp cô đến.
 
Trông thấy anh ta, đáy lòng Hoắc Từ thở phào một chút.
 
Những người này đều là phú nhị đại, chắc sẽ không đến mức gây ra án mạng.
 
“Hoắc Từ, hoan nghênh cô đến chơi, tôi rất chân thành đấy.” Hạ Viên Hàng đi tới, gương mặt hắn không tệ, tối thiểu trong đám phú nhị đại, cũng có thể đứng đầu.
 
Nhưng hắn lại quá đào hoa, thay phụ nữ như thay áo.
 
Hoắc Từ dò xét một vòng, cuối cùng cũng thấy Bạch Vũ và Mạnh Phàm ngồi trên ghế sa-lon, còn có hai người đàn ông áo đen cao to tráng kiện đứng kế bên.
 
Trên mặt hai người họ không có vết thương nào, chắc là không có bị đánh.

 
Cô xoay người, lạnh giọng nói : “Nói đi, muốn thế nào, anh mới thả người.”
 
“Cô đừng nóng giận, chuyện này không phải là tôi gây sự, là người quản lý của cô đột nhiên xông vào, kiên quyết muốn mang bạn gái của bạn tôi đi, cô nói đám đàn ông chúng tôi đang ngồi ở đây nhiều như vậy, có thể đứng nhìn anh ta làm vậy sao?”
 
Hạ Viên Hàng khom người, nhìn thấy trong cặp đồng tử đen nhánh của cô lạnh như băng, còn mang theo gai nhọn.
 
Đủ cứng rắn.
 
Hạ Viễn Hàng bị cô nhìn như thế, kiên quyết nói.
 
“Đây chính là một sự hiểu lầm, Allie đang cùng bạn của tôi nói chuyện yêu đương, không biết người quản lý của cô nghe được lời đồn nhảm từ chỗ nào nên hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn họ.” 
 
Ngón tay Hạ Viên Hàng chỉ xuống sang bên cạnh,  lúc này Allie đang ngồi bên cạnh một người đàn ông nhuộm tóc vàng.
 
Tay người đàn ông đó còn quấn bên hông của cô ta.
 
Cơ thể Allie nhúc nhích, lúc ngẩng đầu, Hoắc Từ liền phát hiện vẻ mặt của cô ta có chỗ không đúng.
 
Những món đồ chơi của mấy vị phú nhị đại này, cô không phải là chưa từng nghe qua. Có không ít người trong giới người mẫu cũng sử dụng, trong lúc chụp ảnh, Hoắc Từ phát hiện tinh thần người mẫu không ổn, ánh mắt uể oải, rời rạc. 
 
Người quản lý đến xin cho người mẫu nghỉ ngơi, sau khi ra ngoài rồi trở về, tinh thần người mẫu lập tức khác hẳn.
 
Cho nên cô mới không thích tham gia những buổi tụ tập với người trong giới.
 
Nếu có tham gia thì cũng chưa từng tùy tiện uống rượu.
 
“Tiểu Bạch không phải người dễ kích động, anh ấy là người như thế nào, hẳn là trong lòng anh cũng biết rõ.”
 
Hoắc Từ bình tĩnh nhìn hắn.
 
Hạ Viên Hàng thấy cô nói chuyện với mình, dù giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến anh ta cảm thấy rất quyến rũ.
 
“Nếu không thì tối nay cô ở lại với Hạ thiếu chúng tôi, thì chúng tôi sẽ thả ba người này ra.” Người đàn ông mặc áo len xanh nói, đám người còn lại nghe thế vỗ tay tán thưởng còn huýt sáo.
 
“Làm nhiếp ảnh gia có bao nhiêu tiền chứ, nếu tối nay cô ở lại, lát nữa Hạ thiếu sẽ lập tức tặng cho cô một chiếc Ferrari.”
(*) Xe Ferrari: Giá bản tiêu chuẩn ~ 215.000 USD ~ 5.048.974.000 VNĐ


 
Những câu nói không có ý tốt liên tiếp vang lên, Hoắc Từ cũng không tức giận, chỉ coi như chó sủa bên tai.

 
Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng lại rơi lên người Hạ Viên Hàng, “Bạn của tôi đang chờ dưới lầu, nếu như nửa giờ tôi vẫn chưa xuống, cô ấy sẽ gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát mà đến, thì chắc sẽ có không ít thứ trong phòng này sẽ bị kiểm tra đâu nhỉ?”
 
“Mẹ nó, kỹ nữ thối, cô đừng có rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt.”
 
Rõ ràng đã có người đã hoảng sợ, tuy bọn họ có tiền, nhưng không thể nào một tay che trời. Nếu thật sự có cảnh sát đến, hơn phân nửa người ở đây sẽ chạy không thoát.
 
Hạ Viên Hàng thật không nghĩ tới, cô tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không sợ đắc tội với hắn.
 
Lúc này đã có nhiều người không ngồi yên được, bọn họ nhìn ra Hoắc Từ không phải là người lương thiện.
 
Ngay từ khi bước cô vào thì cô đã không sợ rồi, cặp mắt kia, lạnh lùng như khối băng.
 
Tất cả lá gan của những người phụ nữ trong phòng này cộng lại cũng không lớn bằng cô.
 
“Nhìn lại bộ dạng của mấy người đi, vậy mà lại bị một người phụ nữ dọa sợ. Hôm nay ông đây không chỉ muốn đánh người, mà còn muốn giết người nữa đấy.” Người đàn ông tóc vàng từ trên ghế sa-lon nhảy dựng lên, quơ lấy chai rượu trên bàn hung hăng đập xuống. 
 
Mảnh vỡ bắn ra tứ phía, những người phụ nữ ăn mặc gợi cảm lộ liễu nháo nhào hét lên, ôm đầu chạy trốn vào trong góc tường.
 
Người đàn ông cầm chai rượu đã bị đập vỡ hướng về phía Bạch Vũ, vừa rồi nếu không phải Hạ Viên Hàng ngăn cản thì hắn ta đã động thủ với Bạch Vũ rồi.
 
Hạ Viên Hàng chưa lên tiếng, Hoắc Từ đã vọt tới, cô nhấc chân đá thẳng vào cằm người đàn ông kia. Hắn ta đã có chút men say, không nghĩ tới Hoắc Từ tay không mà có thể đá hắn.
 
Hắn ta bị đá ngã lên ghế sa-lon, những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào trong lòng bàn tay, hắn gào lên một tiếng.
 
“Đánh con ả đó cho ông đây, ai đánh cô ta, ông đây sẽ cho người đó một triệu.”
(*) 1 triệu NDT ~ 3.330.985.331 VNĐ 
 
Trong phòng bao, mấy cô gái đã sớm loạn thành một bầy, trái lại những vệ sĩ đứng một góc, đưa mắt nhìn nhau.


 
Hạ Viên Hàng nhìn cô nhảy lên đá một cước, chân dài thẳng tắp trong không trung tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.
 
“Mẹ nó, người nào dám động thủ.” Hạ Viên Hàng vừa mới nói xong, người đàn ông bị đánh liền móc điện thoại ra muốn gọi người.
 
Người đàn ông dùng bàn tay đầy máu chỉ vào Hạ Viên Hàng, “Mẹ nó chứ, hôm nay tôi phải giết cô ta, mặt mũi ai cũng không cho.”
 
Hạ Viên Hàng nhướng mày, Hoắc Từ đá ai không đá, thế mà lại đá tên này.
 
Người này ngay cả hắn cũng phải tâng bốc, cuộc tụ họp hôm nay bởi vì công ty hắn có chuyện cần cha ruột tên kia giúp đỡ. Mặc dù cha tên kia không phải quan lớn, nhưng địa vị cũng không nhỏ. Không thể dễ dàng đắc tội được.
 
Hắn im lặng.
 
Đang suy nghĩ, chuyện ngày hôm nay phải giải quyết thế nào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
 
“Cách cả một cái hành lang, vậy mà lại có thể nghe được tiếng động bên này, đúng thật là rất náo nhiệt nha.”
 
Người nói là người đàn ông đứng ngay cửa, anh ta mặc áo len đỏ cổ chữ V bên trong là áo sơ mi kẻ sọc màu hồng nhạt, vừa yêu nghiệt vừa đẹp trai.
 

Anh ta không đến một mình, bên cạnh còn có hai người nữa, chẳng qua là hai người đó không có lên tiếng.
 
Hạ Viên Hàng ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười : “Hóa ra phòng bao sát vách là của Hàn gia. Nếu biết sớm hơn, tôi đã đi qua đó kính rượu với ngài rồi.”
 
Hạ Viên Hàng cười thân thiện, mang theo một chút lấy lòng.
 
Hàn Kinh Dương liếc mắt nhìn trong phòng, chướng khí mù mịt.
 
Có điều khi thấy cô gái tóc đen dài đứng đó, anh ta liền biết, lần này đến đây vì ai rồi. 
 
Mắt nhìn của Dịch Trạch Thành rất tốt.
 
Hàn Kinh Dương nhấc chân bước vào, người đàn ông tóc vàng đang ồn ào đòi giết Hoắc Từ, bây giờ lại cúi đầu.
 
Hàn Kinh Dương nhìn bàn tay đầy máu của hắn ta, quan tâm hỏi : “Ơ, sao tay lại bị thương thế này?”
 
Tóc vàng biết Hàn Kinh Dương, gia đình hắn ta tuy có một chút quyền thế, nhưng so với vị này vẫn còn kém xa. Dù sao nhà người ta từ đời cha ông đã gắn sao vàng trên vai mà đi lên.
 
Bên trong Tứ Cửu Thành, đứng đầu chính là một đám người có gốc rễ này. 
(*) Tứ Cửu Thành: Dùng để chỉ bốn cổng của thành phố hoàng gia và chín cổng của nội thành trong thành phố Bắc Kinh cũ. Do đó, một số người ở Bắc Kinh gọi Thành phố Bắc Kinh là Tứ Cửu Thành.
 
“Không có chuyện gì.” Tên tóc vàng thấp giọng cười một tiếng, lúc này đã tỉnh rượu, đầu óc cũng không còn mơ hồ, đương nhiên sẽ không biết xấu hổ mà nói do bị phụ nữ đánh.
 
“Đều là người một nhà, không có việc gì, cậu cứ nói đi.” Hàn Kinh Dương tràn đầy hứng thú hỏi.
 
Lúc này tên tóc vàng mới không chút suy nghĩ oán giận, trong mắt, trong lòng đều là sự thù hận với Hoắc Từ, “Còn không phải là tại con ả thối tha này sao, bây giờ tôi không thể không giết cô ta.”
 
Hàn Kinh Dương cười ha ha.
 
Từ nãy giờ Hoắc Từ đều không nhìn Dịch Trạch Thành, việc do cô gây ra, thì tự cô gánh.
 
Nhưng người đàn ông nãy giờ không lên tiếng lại thong thả đi đến.
 
Anh quan sát Hoắc Từ từ trên xuống, trên mặt không có vết thương, trên người cũng sạch sẽ, chắc là chưa bị thiệt thòi gì.
 
“Sao em lại ở đây?”  Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, khiến người nghe không suy đoán được quan hệ của bọn họ là gì. 
 
Nhưng câu tiếp theo, anh lại nói : “Không phải em nói ở nhà ngủ sao?”
 
Lời này tràn ngập ái muội.
 
Rất giống như đoạn đối thoại giữa một cặp vợ chồng.
 
Ngay cả Hoắc Từ cũng sững sờ nhìn anh, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai ấy vẫn như cũ.
 
Cho đến khi anh nhẹ thở dài, duỗi tay nắm lấy tay cô, “Vẫn còn tức giận với anh à?”
 
Tác giả có lời muốn nói :

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận