Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Dư Dao Dao chắng khác gì một con gà con ướt sũng được Thẩm Nghị Sùng ôm ra khỏi mặt nước.
Lúc lên bờ, cả người cô vẫn không ngừng nhỏ nước.
Thẩm Nghị Sùng cầm lấy chiếc khăn tắm lớn mà Nghê Dịch đưa tới, nhanh chóng quấn quanh người Dư Dao Dao, cô vẫn còn đang run lẩy bẩy.
Hàm răng trên dưới của Dư Dao Dao va vào nhau lập cập, nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười xinh đẹp yếu ớt.
“Ch, ch… chồng… chồng ơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"E… em… em biết mà, anh th… thích… thích em… đ… đúng… đúng… em rung động rồi.”
Cô nói như thể bị mắc kẹt trong cuộn băng.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Nghị Sùng hơi ngẩn ra, nhớ tới lời thoại vừa rồi của cô với nam diễn viên võ thuật.
Cô đặc biệt làm vậy để nói cho anh nghe? 
Đôi môi mỏng bạc tình của Thẩm Nghị Sùng mềm đi trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại mím chặt. 
Cái gì mà cô biết mà anh thích cô chứ?
Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.
Anh cụp mắt xuống không nói gì, mặt không chút thay đổi cầm ấm tay và túi chườm nóng đưa cho cô, sau đó bế cô lên như bế công chúa, sải bước đi nhanh đến phòng nghỉ.
Nghê Dịch vội vàng chạy lên trước, vừa dẫn đường vừa bưng hai ly trà gừng.
Sau khi họ đi mất, nhân viên đoàn làm phim mới xầm xì buôn chuyện. 
"Vợ chồng nhà người ta đúng là thân mật thật đó, sếp Thẩm không nói hai lời đã nhảy xuống nước rồi."
“Vậy nên vừa rồi cô ấy yêu thế nào thì diễn thế ấy đó à? Trước đây sếp Thẩm là người đàn ông không dám thổ lộ, nói một đằng nghĩ một nẻo!”
"Chậc, chẳng trách cô ấy diễn tốt như vậy, cảnh nào cũng tự nhiên hết á, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống đó ta ơi!"
“Hồi nãy cô có thấy không? Nghe vợ nói vậy, tai sếp Thẩm còn đỏ lựng lên đấy.”
Thẩm Nghị Sùng, người bị quần chúng xì xào bàn tán, ôm người phụ nữ đang run lẩy bẩy trong lòng đến phòng thay đồ, thô lỗ đá mạnh vào cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghê Dịch sợ tới mức đứng chết trân ở ngoài, không dám động đậy!
Còn Thẩm Nghị Sùng thả Dư Dao Dao run rẩy nói không nên lời lên sô pha, cau mày rồi đưa tay nhanh chóng cởi áo khoác màu xanh còn đang nhỏ nước của cô ra.
Bàn tay to hơi mang vết chai mỏng thắt lưng bên eo cô, lưu loát nới lỏng nút thắt.
Bàn tay của anh di chuyển lên trên, rất nhanh đã dừng lại ở bộ ngực đẫy đà của cô... 
Mắt anh tối sầm nhưng vẫn nhanh tay cởi từng cái cúc áo ra. 
Chiếc áo lót màu trắng rơi ra, để lộ một nửa bờ vai trắng nõn như tuyết. 
Bọt nước lạnh lẽo chảy dọc xuống mái tóc của cô, từng giọt rơi xuống xương quai xanh tinh xảo khéo léo, lăn vài vòng rồi biến mất dưới đường cong sâu thẳm, nhấp nhô trắng sữa.

... Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng càng đen đi, ngón tay thon dài khựng lại. 
Nhưng ngay sau đó... 
“Hắt xì!” Khuôn mặt điển trai của anh tiếp đón một cái hắt hơi vang dội!
Con ngươi vốn bị bóng tối bao trùm, lóe ánh sáng xanh của anh lập tức bay biến.
Đôi môi mỏng không vui mím thành một đường thẳng tắp sắc lẹm. Anh sầm mặt lột sạch toàn bộ trang phục diễn kịch ướt sũng dán lên da thịt cô... Ngay cả quần lót màu hồng nhạt ướt đẫm giờ đã trở nên tối màu của cô cũng bị kéo xuống một cách thô bạo.
Dư Dao Dao "ưm" một tiếng, duỗi bàn tay ngọc ngà thon dài ra, hoảng hốt che lại.
Dù sao cô cũng là một con rắn cái, hai trăm tuổi rồi vẫn còn là trinh nữ, đến thời khắc quan trọng thẹn thùng cũng dễ hiểu mà. 
Hơn nữa chẳng phải nên chọn lúc mình xinh đẹp mới có thể làm loại chuyện này ư?
Bây giờ đến nói cô cũng nói không rõ ràng, lớp trang điểm trên mặt gần như nhòe hết cả rồi, ngồi mà run như cầy sấy… máu không tuần hoàn nổi nữa luôn.
Chắc chắn là rất xấu!
"Không, không được... Bây giờ, không được..."
Răng Dư Dao Dao va vào nhau kêu lập cập, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Cô đau lòng đẩy người đàn ông dương khí hừng hực đã tới tay ra!
“Em phải thật xinh… xinh… xinh đẹp mới được…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ kiên quyết và đau khổ.
Tiếc nuối và không cam tâm.
Lần đầu tiên của hai trăm năm, sao có thể tiến hành dưới tình trạng xấu xí thế này được!
Tuyệt đối không được! 
Thẩm Nghị Sùng nghe cô nói, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên sau gáy, trực tiếp nổ tung trong não.
“Nghĩ bậy bạ gì đó!”
Sắp chết cóng đến nơi rồi, cứ nói đâu đâu!
"Trong đầu em có thứ gì bình thường hơn không hả?”
Anh không khỏi mắng một tiếng.
Nhưng anh ngẩng đầu nhìn Dư Dao Dao, hô hấp nơi lồng ngực đột nhiên có cảm giác cứng lại, đến hơi thở cũng trở nên nóng rực.
Bây giờ mặt cô đầy vẻ chống cự, nhưng lại hơi miễn cưỡng, cộng thêm động tác che đậy mập mờ, những ngón tay thon nhỏ của cô như thể áp ra một đường cong nhấp nhô trên nền da tuyết trắng.
Cô quả thực giống như đang lạt mềm buộc chặt, quyến rũ anh!
Anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Đôi mắt tràn ngập cảm xúc của cô như thể trời sinh biết nói, liếc qua một cái đã khiến người ta chìm đắm.

Đúng là một tiểu yêu tinh!
Không cần diễn mà vẫn luôn như thế!
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi rồi nói: "Nhắm mắt lại.”
Anh đưa tay che lại đôi mắt của cô, một đôi mắt hơi xếch ở đuôi, đẹp phong tình vô hạn.
Dư Dao Dao còn muốn giãy dụa, nhưng rất nhanh đã bị một chiếc khăn lông khô dày cỡ bự bao phủ, che kín từ đầu đến chân.
Thẩm Nghị Sùng nhìn toàn thân cô được bọc trong khăn lông, ngay cả một ngón chân hồng hào cũng không lộ ra, mới thở phào nhẹ nhõm, mặt không chút thay đổi mà mở cửa phòng.
Đối diện Nghê Dịch canh giữ ngoài cửa, nói mấy chữ.
“Đưa điện thoại cho tôi.” 
Nghê Dịch sửng sốt một lúc rồi mới mơ mơ màng màng đưa điện thoại kèm trà gừng trong tay sang, cửa lại bị đá sập trước mặt anh. 
Ông chủ hơi cáu thì phải nhờ?
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Lâm xách theo hai cái túi tức tốc chạy vào.
"Phù! Boss có ở trong đấy không? Boss, quần áo của vợ boss này."
Nghê Dịch vừa nghe thì kinh ngạc nhìn thoáng qua túi giấy của hắn, sau đó khuôn mặt mập mạp đầy vẻ giật mình: "Anh biết hết rồi?”
Thẩm Lâm: "???”
Nghê Dịch đưa tay xoa cổ anh một cái: "Chị Dư…”
Tay kia giơ lên vẽ một chữ S... 
"... size." 
Thẩm Lâm trợn mắt, chưa kịp nói chuyện thì cánh cửa lại mở ra.
Thẩm Nghị Sùng toàn thân ướt sũng, mắt nhìn hắn còn lạnh hơn trước kia, thậm chí còn có một tia bực bội rất rõ, trực tiếp khiến Thẩm Lâm rùng mình tại chỗ.
Thẩm Lâm mở miệng muốn giải thích, nhưng chưa kịp giải thích thì hắn đã bị tiếng sập cửa dọa suýt quỳ xuống đất.
Hắn lập tức mặt đối mặt với Nghê Dịch, phát ra một tiếng kêu gào tuyệt vọng.
“Người anh em, cậu đừng nói bậy, đừng hại tôi chứ! Làm sao tôi biết vợ boss... Tôi, tôi không biết gì hết! Do hầu gái mua mà! "
Khuôn mặt mập mạp của Nghê Dịch sửng sốt trong giây lát , sau đó cười ngượng: “Tôi chỉ nói bừa thôi.”
Nói bừa cái đầu cậu!
Thẩm Lâm suýt nữa bóp chết cậu ta.
Ánh mắt vừa rồi của boss, rõ là muốn ăn thịt hắn!
Nếu biết số đo của vợ boss thật, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi cổ!
Nghê Dịch thông cảm vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: "Không sao, anh kêu oan to lên, boss ở bên trong nhất định có thể nghe thấy." 

Thẩm Lâm: "..."
Lúc này trong phòng, Dư Dao Dao húp trọn hai ly nước gừng, cuối cùng cơ thể lạnh cóng của cô cũng thấy khỏe hơn.
Ngón tay cử động linh hoạt hơn, đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thể nở nụ cười, không còn cứng ngắc nữa.
Cô không khỏi chớp mắt, nhìn Thẩm Nghị Sùng đứng ở một góc khác trong phòng vừa khoác lên mình áo sơ mi mới, cười liếm đôi môi nay đã tìm về vài phần hồng hào.
Thẩm Nghị Sùng đang  cúi đầu thắt cà vạt, ngửi được một mùi hương thoang thoảng chậm rãi đến gần.
Và rồi... vai anh trầm xuống.
Một bàn tay nhỏ bé linh hoạt như con rắn nhỏ, không an phận mà uốn lượn sờ lên.
Đến cơ thể mềm mại như không xương cũng tựa vào lưng anh.
Thanh âm nũng nịu đặc biệt của Dư Dao Dao vang lên, hơi thở thơm tho của cô phả vào tai anh.
“Ông xã, em cử động được rồi… Anh tiếp tục đi~”
Bàn tay cầm cà vạt của Thẩm Nghị Sùng đột nhiên trở nên tái nhợt. 
"Em nên nằm ở đâu đây? Chúng ta nên dùng tư thế gì đây?" 
Dư Dao Dao nhón chân, nằm sấp trên lưng anh, liếm vành tai anh một cái.
Cơ thể Thẩm Nghị Sùng run lên.
Trong mắt như gió gầm sóng cuộn, như dã thú xổ lồng…
Hít một hơi thật sâu, anh ép mình kiềm chế xúc động trong mắt.
Một phát bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô, áp cô về sô pha!
“Sô pha play~?”
Dư Dao Dao hưng phấn đong đưa eo nhỏ như rắn nước, mắt đẹp sáng bừng!
Thẩm Nghị Sùng ước gì có thể bóp chết cô, nghiến răng: "Em còn đang... làm việc."
“À, tiếc quá…”
Đôi môi đỏ mọng của Dư Dao Dao khẽ nhếch lên, thổi một hơi thơm lừng về phía anh.
"Vậy chúng ta hẹn nhau buổi tối nhé~. Sô pha khách sạn play, anh xứng đáng có được."
Thẩm Nghị Sùng nghe vậy thì run rẩy khóe miệng, biểu tình vô cùng đặc sắc ngoạn mục.
Thô lỗ duỗi tay nắm lấy cằm cô, đè cô lên đệm tựa sô pha khiến cô không thể động đậy.
“Dư Dao Dao, em đừng có lộn xộn hộ anh.”
“Hả? Thì ra là bắt cóc play! "
Dư Dao Dao ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
Nhưng rất nhanh cô đã nhắm mắt, cơ thể run rẩy, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng khoa trương.
Nhưng cô nhanh chóng nhắm mắt lại lắc lắc người mình, khuôn mặt hiện lên một vẻ hoảng sợ cực độ.
“Muốn trói em lại ư? Trói tay người ta, hu hu hu, em sợ lắm…”
"Cứu với~~~" 

Thẩm Nghị Sùng: "...”
“Em uống, trà, gừng, cho anh!”
Còn mệt hơn dạy con trai!

Thẩm Nghị Sùng xin nghỉ nửa ngày, vốn chỉ định xem Dư Dao Dao thuận lợi ghi hình xong, đưa cô về khách sạn rồi đến công ty.
Nhưng không ngờ người phụ nữ buổi sáng còn tung tăng nhảy nhót muốn quyến rũ anh, vừa ăn xong cơm trưa đã bị cảm sốt cao.
Bệnh tới như núi đổ.
Cơ thể này của Dư Dao Dao còn yếu ớt hơn tưởng tượng của anh. Thế mà cũng có gan ngâm nước giữa trời đông.
Thẩm Nghị Sùng nghe được tin này, không biết nên khóc hay nên cười.
Trước đây anh tưởng rằng cô không cố gắng, chỉ muốn há miệng chờ sung, không hề có tiếng nói chung với anh.
Còn bây giờ, anh cũng có chút hoang mang không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, sau năm năm vắng bóng, cô càng trân trọng cơ hội này, bắt đầu cống hiến hết mình cho công việc, hay cô chỉ đang dùng một cách khác để khiến anh lơ là, muốn đào nhiều tiền hơn từ anh? 
Nghĩ đến đây, anh nhíu mày: "Quay lại phim trường đi." 
Anh nói với tài xế, đồng thời bảo Thẩm Lâm gọi bác sĩ gia đình đến thẳng khách sạn.
Khi anh đến phim trường, Thẩm Nghị Sùng thấy Dư Dao Dao mặt mày tái nhợt ôm một cái túi ni lông nôn đến độ hai mắt đỏ hoe.
Anh không khỏi nhíu mày.
Buổi trưa lúc đi, cô còn ăn cơm hộp ở đoàn làm phim một cách ngon lành.
“Đạo diễn, tôi muốn đưa cô ấy về gặp bác sĩ." 
Thẩm Nghị Sùng trực tiếp ra mặt, đi tới trước mặt tổng đạo diễn.
Dư Dao Dao lại như là nôn sặc, ho dữ dội.
Ôm túi, như một bệnh nhân yếu ớt đáng thương bình thường, ho sù sụ không ngơi nghỉ.
"Về đi, tôi đã quay xong cảnh của cô ấy rồi."
Tổng đạo diễn lập tức xua tay, tiện tay mở cửa ra. 
Thẩm Nghị Sùng duỗi tay xoa lên tấm lưng run rẩy vì cơn ho dữ dội của cô, giúp cô thở đều.
“Nếu nghiêm trọng, có lẽ phải xin nghỉ thêm mấy ngày." 
“Tổn thất của ekip chương trình, tôi sẽ gánh vác.”
Anh vừa nói ra lời này, người nghe không khỏi liếc mắt nhìn lại.
Chi phí thuê phim, chi phí mời các giám khảo quan trọng, tiền công của nhân viên trong chương trình.... Trì hoãn một hai ngày chẳng khác nào đốt tiền, không ít hơn vài triệu.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Nghị Sùng đốt được, hơn nữa chút tiền ấy rõ ràng chẳng là gì trong mắt anh.
Mọi người không khỏi nhìn sang Dư Dao Dao yếu ớt bên cạnh, trong mắt chị em phụ nữ toàn đầy vẻ hâm mộ.
Số hên ghê!
Lấy đúng chồng rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui