Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Dư Dao Dao bước tới, dáng đi uyển chuyển đẹp đẽ thu hút mọi ánh nhìn xung quanh ấy như có một BGM* dành riêng cho mình. Tuy mỗi bước đi của cô trông thật bình thường, nhưng lại toát lên sự quyến rũ kiều diễm khiến người ta mê đắm.
*BGM: ghi tắt của cụm từ "background music", có nghĩa là nhạc nền.
“Đây là đang cos Thanh Xà ư?”
“Tham khảo nhân vật trong bộ phim đó?”
“Thông minh thật nha, như vậy không cần sáng tạo một nhân vật hoàn toàn mới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sai! Điều này đồng nghĩa với việc độ khó sẽ tăng thêm! Ai đóng vai Thanh Xà, đó là tác phẩm cấp bậc nào chứ? Có thể tuỳ tiện bắt chước vậy ư?”
Càng là nhân vật kinh điển thì càng để lại ấn tượng khó phai trong lòng khán giả, càng khó vượt qua.
Nếu bắt chước giống thì người khác sẽ nói đó là rập khuôn, không hề có dấu ấn cá nhân trong đó.
Còn nếu bắt chước không giống thì sao? Họ sẽ nói là bắt chước bừa, nói chung hậu quả rất khôn lường.
Chẳng mấy chốc, có rất nhiều người tán đồng quan điểm Dư Dao Dao bắt chước sẽ gây ra phản ứng ngược, là một sai lầm.
Nhưng khi bọn họ thấy Dư Dao Dao thong thả ung dung bước tới bên cạnh đạo diễn, trao đổi chi tiết thêm về vấn đề quay chụp lại động lòng.
Cô sở hữu đôi mắt đẹp như tạc tượng, môi hồng răng trắng, cộng thêm bộ trang phục màu xanh lục trên người cô. Giống như một con người thong dong bước ra từ trong miền núi non sông nước vậy.
Còn tư thế lúc bước đi của cô, chiếc eo nhỏ nhắn đung đưa nhẹ nhàng tựa cành liễu, cực kỳ giống eo nhỏ của một con rắn nước!
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ đẹp yêu tinh ma mị.
Mà mỗi khi cô nhìn về phía mọi người, đôi mắt trong veo ngập nước ấy lại như đang cười dịu dàng, khiến đầu óc đối phương trở nên trống rỗng trong giây lát.
Thật sự là bắt chước bừa ư?
Giờ khắc này đây, không ai trong số những người đang có mặt dám tự hỏi liệu hình tượng này có vượt xa nguyên tác hay không.
Bởi vì cô… Giống như một con rắn lục thật sự…
Có cả trăm triệu tộc rắn… Chẳng lẽ chỉ có một con rắn yêu quyến rũ thôi sao?
Quá rõ ràng, cô gái đang đứng trước mặt họ đây chính là con rắn yêu mới tu luyện thành tinh, hoá hình người rồi mò xuống núi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vốn chẳng cần bắt chước ai hay cố vượt qua ai, cứ thể hiện như lẽ tất nhiên vậy!
Thẩm Nghị Sùng đứng ở khu nghỉ ngơi, không can thiệp vào chuyện quay chụp ở trường quay.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô bước ra, rõ ràng anh cũng không thể khống chế nỗi kích động trong lòng.
Từ vị trí của anh, có thể nhìn rõ từng những tuyển thủ khác, không sót một cái gì.
Nhưng mà dù là nam hay nữ cũng vậy, giờ phút này đây, không một ai sánh được với sự ma mị mà không dung tục, sự quyến rũ nhưng thuần khiết và khí chất độc nhất trời sinh đó!
Giây phút này, dường như tất cả những người có mặt chỉ đang làm nền cho cô!
Hào quang lóe sáng đó khiến trái tim anh run rẩy, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành độ cong hoàn hảo, cảm giác tự hào hãnh diện trước nay chưa từng có trào dâng trong lòng anh.
Cô thế này thật khiến người ta không nhịn được, phải liếc mắt nhìn lấy một lần!
Chẳng mấy chốc, đạo diễn tại trường quay đã yêu cầu Dư Dao Dao thực hiện set quay chụp đầu tiên. Mà thú thực là đạo diễn cố ý nghĩ cho cô, nghĩ tới việc cô hơi sốc vì chuyện tối hôm qua nên muốn cô có thể kết thúc công việc sớm hơn một chút.
Thẩm Nghị Sùng nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ khi kéo làn váy chuẩn bị xuống nước của Dư Dao Dao, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ nghiêm túc, liếc nhìn Nghê Dịch bên cạnh.
“Đã chuẩn bị đồ giữ ấm chưa?”
Nghê Dịch run rẩy: “Dạ, em đã chuẩn bị trà gừng rồi…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, boss Thẩm đã cướp sạch mấy thứ đồ trên tay cậu ta.
Nghê Dịch: “…”
“Cậu nhìn xem, không được để bất kỳ kẻ nào dùng điện thoại mình chụp đường đường viền hoa.”
Hình ảnh boss Thẩm cầm chiếc khăn tắm lớn và trà gừng khiến người ta tưởng một boss lớn biến thành trợ lý nhỏ.
Tất nhiên, nếu không có cái biểu cảm lạnh lùng quá mức đó, cộng với khuôn mặt hết sức đẹp trai kia và bộ vest sang trọng đắt đỏ… Thì sẽ càng giống hơn.
Nghê Dịch chửi thầm một tiếng, sau đó vội gật đầu, sải bước về phía các nhiếp ảnh bên cạnh.
Mà trong khu quay chụp, đạo diễn lên tiếng hô hào tất cả mọi người chuẩn bị.
Đến khi Dư Dao Dao bước tới bên hồ, cô đứng đối diện với một người đàn ông mặc trang phục màu đen.
Người phụ trách ra tín hiệu.
“Bắt đầu!”
Thẩm Nghị Sùng liếc nhìn tờ đề thi trên tay nhân viên công tác, phát hiện cô chọn bị người ta ném xuống hồ, anh nhíu mày.
Hình như gần đây cô đã dấn thân vào con đường diễn viên kịch tính đầy cay đắng này.
Có đáng thương, có dị dạng… Cô nghiện chúng rồi ư?

Nhưng cô sẽ khóc thật.
Vẻ mặt đau thương, yếu ớt lại có một chút quyến rũ từ tận trong xương cốt, nó đủ để tác động tới sự kiên cường của hầu hết đàn ông, chạm vào trái tim muốn bảo vệ phái yếu của bọn họ.
Thẩm Nghị Sùng nheo mắt, anh nhìn về phía bờ sông.
Người đàn ông mặc trang phục màu đen đó chắc chắn có xuất thân võ thuật, là diễn viên đóng thế chuyên thực hiện các phân đoạn đánh đấm.
Khi một tiếng quát lớn vang lên, cánh tay anh ta quét ngang, chỉ một cú quơ tay đã đánh trúng bả vai Dư Dao Dao, khiến vòng eo mềm mại của cô cong sang một bên ngay lập tức.
Thẩm Nghị Sùng cau mày thật chặt.
Làn da cô trắng muốt cho nên rất dễ xuất hiện vết đỏ.
Trước kia, mỗi khi màn đêm buông xuống, dường như anh chỉ cần dùng một chút lực véo cô là có thể để lại vết tích, mà phải vài ngày sau chúng mới mờ đi.
Nghĩ như vậy, anh mím chặt môi.
Tiến lên phía trước một bước, ly trà gừng trên tay rung lắc, nước tràn ra ngoài.
Tuy nhiên, cơn bỏng rát từ nước trà mang lại khiến anh nheo mày, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng, như thể vừa bị hất một chậu nước lạnh.
Thử hỏi anh lo lắng những thứ này để làm gì?
Trông sắc mặt Thẩm Nghị Sùng có vẻ không vui.
Suốt mấy ngày nay, anh nghe con trai lải nhải đủ thứ chuyện nên đã dần biến thành kẻ không bình thường.
Anh còn nghĩ đến cả chuyện mấy vết đỏ xuất hiện trên làn da cô…
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc làn da thịt trắng xóa như tuyết ấy xuất hiện một vết đỏ hoặc vết tím, trái tim anh lại như thắt lại.
Thẩm Nghị Sùng hơi bực mình, đại khái là con trai nhìn thấy lại muốn nhắc nhở anh, nói anh hầu hạ bón cơm cho người phụ nữ này, cho nên anh mới cảm thấy không thoải mái với hình ảnh như vậy!
Anh nhíu mày suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng gọi của Dư Dao Dao đã kéo anh về với thực tại.
“Đồ ngốc, anh thừa nhận đi! Rõ ràng anh rung động với em!”
Một giọng nói mềm mại quen thuộc hệt năm xưa vang lên, nhưng rõ ràng, hôm nay giọng điệu ấy nhẹ nhàng và đắc ý hơn.
“Rõ ràng anh lo lắng sợ làm em đau~ Anh không thể đối xử nhẫn tâm với em được…”
Thẩm Nghị Sùng ngẩn người, như thể có thứ gì đó vô cùng sinh động sắp chui ra khỏi lồng ngực anh.

Tuy nhiên, khi anh nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp bên bờ sông kia.
Chẳng mấy chốc lại trông thấy người đàn ông mặc đồ đen đang đứng bên hồ, dường như động tác của anh ta cũng chậm lại một nhịp khi nghe những gì cô nói. Nhưng chỉ ngay sau đó, anh ta tăng biên độ động tác, đồng thời dồn thêm lực vào cổ tay.
“A, đồ ngốc, giận quá hoá thẹn sao?”
Một nụ cười thoáng hiện trên môi Dư Dao Dao, tựa như ánh hào quang tỏa sáng vô hạn.
Ngay sau đó, cô không hề ngăn cản động tác của đối phương, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, ngẩng đầu ưỡn ngực, phát ra tiếng kêu mềm mại.
“Anh đánh em, em đứng yên cho anh đánh! Đánh mạnh nữa đi!”
Người đàn ông có võ kia hơi ngập ngừng, tay chân bắt đầu hoảng loạn, giống như anh ta sợ sẽ làm cô tổn thương.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nghiến răng, dùng lòng bàn tay đánh vào cánh tay phải của cô, rồi tiện thể đẩy cô xuống sông!
Giây phút ấy, hàng lông mày Thẩm Nghị Sùng nheo chặt, khí lạnh trên người anh toả ra nhiều hơn gấp bội, khiến đám người đứng xung quanh vội lùi về sau một bước.
“A~”
Dư Dao Dao ưm ư một tiếng, sau đó rơi xuống sông.
Nhưng trên mặt cô lại không có vẻ gì là kinh hãi, mà thay vào đó là một nụ cười quyến rũ mê người.
Cô ngã xuống hồ nước tạo thành âm thanh bì bõm, bộ đồ mỏng manh trên người ướt đẫm từ trong ra ngoài, dán chặt lên đường cong nhấp nhô quyến rũ mê người của cô.
Cặp mông trái đào căng tròn mềm mại, đồi núi đầy đặn nhô ra, hay là cánh tay thiên nga không một miếng thịt thừa và xương quai xanh thanh tú… Tất cả đều hiện rõ trước ánh sáng…
Lại nói đến mấy sợi tóc dính trên mặt cô, một vài giọt nước trắng tinh đọng lại trên mặt rồi từ từ chảy xuống, khiến làn da trắng nõn như tuyết lại càng mềm mịn bóng loáng, hàng lông mày thanh tú và khuôn mặt tinh xảo đẹp như tranh vẽ.
“Đồ ngốc, làm cái gì vậy? Tính nhìn người ta tắm à?”
Khi đứng trong nước, cô giống như yêu tinh dưới nước.
Cô khẽ khịt mũi một cái, cần cổ thiên nga nhúng sâu dưới nước, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ thoáng lộ vẻ ngây thơ ngượng ngùng, tựa như đoá hoa sen nở rộ.
“Nếu muốn nhìn thì cứ nói một tiếng là được, sao phải đẩy người ta mạnh bạo như vậy làm gì?”
Dứt lời, cô tỏ vẻ đắc ý như thể muốn nói tôi biết tỏng rồi, còn cố tình nũng nịu vung tay nghịch nước, hất lên người đàn ông mặc đồ đen!
“Phụt phụt phụt…”
Những tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt.
Cô đứng trong nước, duỗi tay với vẻ nũng nịu, làm bộ như sắp vén lớp vải mong manh mềm mại trên người, để lộ đầu vai nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cái cằm xinh đẹp hơi nâng lên, để lộ đường cong cổ thanh mảnh đẹp mắt…
Khỏi phải nói, mặt Thẩm Nghị Sùng xám như đít nồi!
“Dừng!”
Đạo diễn báo kết thúc.

“Được rồi!”
Quay một lần là xong, không cần quay lại!
Có thể trông thấy rõ sự hài lòng hiện trên khuôn mặt đạo diễn, ông ta nhìn Dư Dao Dao đang vùi mình trong nước bằng ánh mắt ca ngợi thưởng thức, như thể không dứt ra được.
Và tiếng kêu dừng của ông ta cũng khiến rất nhiều người đang đắm chìm với một Dư Dao Dao quyến rũ mê người và những hành động tỏ vẻ như tiểu yêu tinh trên màn ảnh phải bừng tỉnh.
Họ đổ dồn sự chú ý lên người cô, sự khâm phục hiện hữu trong đôi mắt của rất nhiều người, song song với nó là sự tán thưởng.
Dường như không có lời nào để bắt bẻ bề ngoài của cô.
Kỹ thuật diễn ấy cũng chứng minh trình độ không phải dạng vừa của Dư Dao Dao.
Cô không chỉ tự nhập tâm vào vai diễn của mình, mà còn giúp nam diễn viên có võ kia nhập vai. Cô không chỉ thể hiện tình tiết rơi xuống nước mà còn làm rõ câu chuyện một cách hoàn chỉnh, đồng thời cho thấy mối quan hệ giữa hai người. Không phải diễn viên trẻ tuổi nào cũng có bản lĩnh như thế!
Về phần Dư Dao Dao đang vùi mình trong nước, khi nghe thấy đạo diễn hô cắt, cô nở nụ cười tươi tắn xinh đẹp. Khoảnh khắc ấy, trông cô càng trắng trẻo tỏa sáng.
Cô rụt cổ, cơ thể run cầm cập.
Nhân viên công tác vội chạy tới định kéo cô lên, nhưng dường như cánh tay cô không còn chút sức lực nào nữa… Cơn lạnh khiến hai hàm răng va vào nhau, đôi mắt ướt át lộ vẻ hoảng hốt.
Lạnh…
Sau khi diễn xong phân đoạn hoa sen nước quyến rũ, cảm giác hưng phấn tự luyến biến mất hoàn toàn. Lúc này đây, cô có thể cảm nhận rõ cơn lạnh thấu xương, và nó đang mạnh mẽ tấn công cô!
Rắn là động vật máu lạnh.
Về cơ bản, khi nhiệt độ lạnh đến thấu xương của mùa đông ập đến, rắn sẽ tiến vào trạng thái ngủ động. Thân rắn trở nên cứng còng, không thể nhúc nhích.
Bây giờ Dư Dao Dao có cảm giác cơ thể mình đã cứng đờ rồi!
Từ đầu đến chân chỉ toàn là máu, chúng vẫn đang chảy không ngừng!
Lúc làm rắn cô không lâm vào bước đường chết cóng đầu đường, chẳng lẽ đến khi làm người lại chết thẳng cẳng vì lạnh ư?
Như vậy quá mất mặt, đúng không?
Trong lúc ý thức đang mơ hồ, cô còn hoảng loạn tự hỏi bản thân. Dư Dao Dao nghe thấy tiếng thình thịch vang bên tai, rồi sau đó là một vòng tay rộng lớn rắn chắc ôm trọn cô.
Hơi thở của đàn ông với mùi thuốc lá và mùi cỏ sau mưa vờn quanh chóp mũi cô… Một luồng khí nóng vọt tới từ trên đỉnh đầu cô!
Cơ thể mỏng manh ướt át sắp đông cứng vì lạnh dán chặt lên lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông!
Tiếng gầm giận dữ vang vọng bên tai cô.
Tiếng gầm có ba phần vội vàng, ba phần dồn dập, mười phần bối rối, ngay cả sự lạnh lùng thường ngày cũng biến mất.
“Em vẫn ngây người đứng trong nước lạnh làm cái gì?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận