Tôi Sở Hữu Một Tinh Cầu Tinh Tế


Thương Chi vội vàng lắc đầu, "Không, không có! Em gái! Là em gái ăn!"Thương -đang xem náo nhiệt- Nhược: ..."Mẹ! Không phải con, cái con ngu này nói dối!"Phương Tuệ trừng mắt nhìn nàng một chút, cái đồ đần này trước giờ không nói dối, hơn nữa nhìn vào phòng bếp sạch sẽ, gọn gàng, cũng không giống một kẻ ngốc có thể làm."Em gái! Ăn khoai tây!"Thương Nhược há hốc mồm nhìn nàng nói dối, phản rồi! Nàng ta cầm cái ghế ngay bên cạnh định đánh vào người Thương Chi.Phương Tuệ vội vàng quát: "Nhược Nhược! Con đang làm gì vậy?" Mấy ngày nữa là người Liên Bang sẽ đến cho nên phải chiếu cố Thương Chi thật tốt nốt mấy ngày này.Thương Nhược cũng hiểu ý, tức giận ném cái ghế xuống đất, tiếng động lớn tới mức dọa toàn thân Thương Chi run lên."Em gái không giận, không giận! Ăn đi!""Hừ!" Thương Nhược quay người đi lên lầu, nếu còn tiếp tục ở lại, nàng sợ mình sẽ không nhịn được đánh chết Thương Chi.Phương Tuệ che đi sự chua ngoa của mình bằng nụ cười dịu dàng, cười đến vô cùng ấm áp..."Chi Chi a, cháu đừng sợ, cháu thấy dì đối xử với cháu có tốt không?"Thương Chi bướng bỉnh lắc đầu: "Không tốt!"Phương Tuệ: "..." Tỉnh táo, không thể tức giận với kẻ ngốc.

"Dì đối với cháu không tốt chỗ nào?"Thương Chi cau mày, suy tư một lúc, ngây ngốc mở miệng: "Dì không cho cháu lấp lánh a.""Cái gì lấp lánh? Cháu thích dì đều cho hết."Thương Chi lấy ra từ trong túi xách trân quý của mình một khối đá quý hình tròn màu xanh da trời, phía trên có khắc hình một con mèo.


"Cái này! Lấp lánh."Phương Tuệ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là một tinh tệ.

"Được, dì sẽ đưa cho cháu, vậy thì nếu sau này người khác hỏi cháu phải nói chúng ta đối xử rất tốt với cháu, có biết không."Thương Chi gật đầu: "Dạ!"Phương Tuệ từ trong túi xách mình lấy ra vài tinh tệ đặt vào tay Thương Chi, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng.


Thương Chi vẫn cau mày, lầm bẩm "Không được! Không được! Không đủ, không đủ!"Phương Tuệ bị nàng chọc cười, con ngốc này còn biết phân biệt ít, nhiều.

Chỉ cần tạm thời dỗ dành nàng, cuối cùng số tiền này cũng vào tay bà ta hết sao? "Vậy ngày mai dì cho cháu nhiều tiền hơn được không?"Thương Chi đưa mắt nhìn xung quanh, trông thấy một bình hoa khổng lồ, cô rút những bông hoa giả bên trong ra, hai tay ôm lấy bình hoa đi đến trước mặt Phương Tuệ, ngây thơ vui vẻ nói: "Nhét đầy! Thật đầy!"Nhét đầy?? Cái bình hoa này đổ đầy ít cũng máy vạn tinh tệ, nàng cũng không chê nặng! Được rồi, dù sao tiền vẫn về tay mình.Phương Tuệ: "Được, ngày mai dì đưa hết cho cháu"Mắt Thương Chi cong cong thành hình bán nguyệt rất đáng yêu, " Dì thật tốt! Dì là tốt nhất!"Phương Tuệ hài lòng cười, nếu Thương Chi ngoan ngoãn như vậy đến khi Liên bang phái người tới, như vậy sẽ không có vấn đề gì.Thương Chi sờ tay lên bụng, mí mắt rủ xuống, nhẹ giọng nói: "Chi Chi đói!"Lúc này, Phương Tuệ liền vội vàng lấy lòng nàng, vội hỏi: " Chi Chi muốn ăn gì nào?""Ngọt Ngọt! Màu đỏ! Trái cây!"Đáng chết! Trái cây đắt cỡ nào chứ!, nhất định là Thương Nhược khoe khoang ăn ở trước mặt nàng, bằng không Thương Chi làm sao lại muốn ăn cái này.Phương Tuệ cười đầy miễn cưỡng: "Được, ăn trái cây.""Không cho em gái! Không cho!""Được được được, không cho Nhược Nhược ăn!" Phương Tuệ đáp ứng, mấy ngày nay dỗ dành nàng đã rồi tính sau.Thương Chi đắc ý đi lên lầu, gia đình này đối xử với nguyên chủ như vậy, có thể vơ vét cái gì là không tha, mấy năm nay họ chiếm được không biết bao nhiêu là tiện nghi của nguyên chủ, chỉ là ăn một chút hoa quả của bà ta mà thôi mà đã đau lòng đến vậy.Phương Tuệ muốn dỗ dành nàng để lấy hai tinh cầu kia, ngày ai nhất định sẽ đưa tinh tệ đến đây, như vậy, ví tiền của nàng miễn cưỡng xem như là phong phú hơn chút.

Có tiền, nàng liền muốn mua ít hạt giống, cũng không biết tinh cầu Liên bang bồi thường thế nào, bây giờ tốt nhất là cứ chuẩn bị trước một ít hạt giống mang qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận