Tác giả: Tầm Hương Tung
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 70
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Mở đầu:
- Lâm Gia Nhạc tên gọi Gia Nhạc, bà nội nói là ý muốn gia đình vui vẻ, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn không biết gia đình vui vẻ là như thế nào. Cậu cảm giác tên của mình không sai, họ cũng không khó nghe, nhưng đến đặt chúng cạnh nhau, thật mẹ nó rất có ý châm chọc. Lâm Gia Nhạc, không phải là nhà bên vui vẻ sao, khó trách cậu luôn nghe được tiếng cười vui vẻ từ nhà hàng xóm, lúc họ cười đùa quây quần cậu đang một mình cô đơn nghe trộm những tiếng cười ấy, giống như một con chuột nhắt trốn nơi góc nhà âm u.
Cho nên đối với tên họ của mình cậu hận đến tận xương tủy. Hai người cho cậu sinh mệnh kia chưa từng cho cậu một mái nhà, càng không có chuyện sẽ xây nên một mái ấm vui vẻ. Cậu vô cùng ghét người khác gọi họ tên mình, hoặc là gọi Tiểu Lâm, hoặc là gọi Gia Nhạc, Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc đều được, trăm ngàn lần đừng có gọi Lâm Gia Nhạc.
“Gia Nhạc, ngoài cửa có người tìm.” Lúc bạn học gọi Lâm Gia Nhạc thì cậu đang cắm cúi luyện từ vựng tiếng Anh, thời gian thi thử sắp tới rồi, cậu muốn thi tốt một chút.
“Ai thế?” Nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên, trong lòng lại hơi giật mình “Chú Tư!”
Người đang đứng ở cửa phòng học là chú Tư hàng xóm của cậu, ống quần chú xắn cao, trên đùi còn dính vệt bùn đất, chân đi một đôi dép lê đã mòn, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng hướng vào phòng học tìm bóng cậu. Lâm Gia Nhạc đứng lên đi ra ngoài, trong vô thức đã đẩy đổ không biết bao nhiêu cái bàn, bình thường chỉ có bà nội đến trường học tìm cậu, lần này lại là chú Tư vốn rất không thân thuộc, lại vội vàng như thế, trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an sâu sắc.
Bạn nữ vốn ngồi trước cậu kêu lên “Này này, Lâm Gia Nhạc cậu là cái quỷ gì thế, chậm một chút không được à?”
Lâm Gia Nhạc không cãi với cô ấy, chỉ riêng việc cô lôi cả họ lẫn tên cậu ra gọi, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ sửa lại, lúc chạy đến cửa giọng nói đã có chút run rẩy không kiểm soát được “Chú Tư, sao chú lại tới đây?”
Chú Tư kéo cậu đến phía cầu thang, chỗ đó ít người qua lại hơn một chút. Chú do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra “Nhạc Nhạc, bà cháu mất rồi.”
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
Tác giả : Tầm Hương Tung
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 70
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Mở đầu:
- Lâm Gia Nhạc tên gọi Gia Nhạc, bà nội nói là ý muốn gia đình vui vẻ, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn không biết gia đình vui vẻ là như thế nào. Cậu cảm giác tên của mình không sai, họ cũng không khó nghe, nhưng đến... khi đặt chúng cạnh nhau, thật mẹ nó rất có ý châm chọc. Lâm Gia Nhạc, không phải là nhà bên vui vẻ sao, khó trách cậu luôn nghe được tiếng cười vui vẻ từ nhà hàng xóm, lúc họ cười đùa quây quần cậu đang một mình cô đơn nghe trộm những tiếng cười ấy, giống như một con chuột nhắt trốn nơi góc nhà âm u.
Cho nên đối với tên họ của mình cậu hận đến tận xương tủy. Hai người cho cậu sinh mệnh kia chưa từng cho cậu một mái nhà, càng không có chuyện sẽ xây nên một mái ấm vui vẻ. Cậu vô cùng ghét người khác gọi họ tên mình, hoặc là gọi Tiểu Lâm, hoặc là gọi Gia Nhạc, Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc đều được, trăm ngàn lần đừng có gọi Lâm Gia Nhạc.
“Gia Nhạc, ngoài cửa có người tìm.” Lúc bạn học gọi Lâm Gia Nhạc thì cậu đang cắm cúi luyện từ vựng tiếng Anh, thời gian thi thử sắp tới rồi, cậu muốn thi tốt một chút.
“Ai thế?” Nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên, trong lòng lại hơi giật mình “Chú Tư!”
Người đang đứng ở cửa phòng học là chú Tư hàng xóm của cậu, ống quần chú xắn cao, trên đùi còn dính vệt bùn đất, chân đi một đôi dép lê đã mòn, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng hướng vào phòng học tìm bóng cậu. Lâm Gia Nhạc đứng lên đi ra ngoài, trong vô thức đã đẩy đổ không biết bao nhiêu cái bàn, bình thường chỉ có bà nội đến trường học tìm cậu, lần này lại là chú Tư vốn rất không thân thuộc, lại vội vàng như thế, trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an sâu sắc.
Bạn nữ vốn ngồi trước cậu kêu lên “Này này, Lâm Gia Nhạc cậu là cái quỷ gì thế, chậm một chút không được à?”
Lâm Gia Nhạc không cãi với cô ấy, chỉ riêng việc cô lôi cả họ lẫn tên cậu ra gọi, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ sửa lại, lúc chạy đến cửa giọng nói đã có chút run rẩy không kiểm soát được “Chú Tư, sao chú lại tới đây?”
Chú Tư kéo cậu đến phía cầu thang, chỗ đó ít người qua lại hơn một chút. Chú do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra “Nhạc Nhạc, bà cháu mất rồi.”
sstruyen mời các bạn xem tiếp..