Tôi không làm trà xanh nữa

Một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy dần mở ra.
 
Quý Ngọc thấy có vài người trên hành lang, nên có chút ngoài ý muốn.
 
Cô không muốn dây dưa vào nhân vật chính này... Chỉ muốn mang lên mình hào quang thông minh của nhân vật phản diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô quyết tâm rời đi càng xa càng tốt.
 
Thật vất vả mới đuổi được ba tên hỗn đản kia nhưng vì sao Tiểu Bạch Hoa lại tới đây nữa?
 
Có chút không ổn nhỉ?
 
Hôm nay, nhân vật phản diện của cô thật sự là mệt chết đi được.
 
Một bên khác của hành lang, Ôn Tư Tư đang cùng với một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo.
 
Hai người thấy có người trong thang máy đi ra, đều quay đầu nhìn sang.
 
Tuy cô thấy trong ánh mắt của Ôn Tư Tư có tia khẩn cầu nhưng Quý Ngọc theo bản năng quyết định đi qua.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không nghĩ sẽ xen vào chuyện này.
 
Nữ chính có hào quang của mình "trong khoảnh khắc gặp nguy hiểm sẽ có người đến giúp, hóa nguy thành an", không cần đến nhân vật phản diện như cô quan tâm.
 
Quý Ngọc không để ý đi về hướng khác, lấy thẻ vào phòng.
 
Bây giờ là rạng sáng một chút, trên tầng cao nhất của khách sạn có tầm nhìn cực kỳ tốt này, Quý Ngọc đang ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất.
 
Cô không định đi rửa mặt, cũng chẳng muốn đi ngủ vì thế lấy di động mở Weibo lên.
 
Lần cập nhật trạng thái gần đây nhất trên trang blogger âm nhạc "Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh" của cô là nửa tháng trước.
 
Tất cả mọi người đều đoán là blogger này, đang trong cuộc khủng hoảng tuổi trung niên nên kiệt sức lần thứ hai, tạm thời không có thời gian.
 
Gần đây, Quý Ngọc phải đi diễn tập, thời gian lên Weibo rất ít.
 
Bây giờ so với mười năm trước thì rất khác nhau, tin tức trên internet bây giờ rất phát triển, ai ai cũng đều có thể lên mạng được, tùy tiện đăng một video lên nền tảng mạng xã hội cũng có thể mang đến vô số điều độc hại khác.
 
Quý Ngọc chưa từng xin chứng thực là thành viên của ban nhạc trên Weibo, thậm chí là không định hấp thụ nguồn ánh sáng này.
 
Sau khi được fans nhắc nhở, mặc dù những đánh giá âm nhạc của cô đều là lời nói thật nhưng cô cũng đã loại trừ được những bản nhạc không tốt.
 
Cô không trêu chọc ai cũng đừng ai trêu chọc cô.
 
Như vậy cũng tránh cho các fans của lưu lượng đến quấy rầy, làm cho không khí ngột ngạt.
 

Bây giờ, bình luận của fans trên cơ bản đều là trêu chọc ông chú "người đàn ông trung niên, trong thời kỳ nổi loạn không chịu thua đã trở lại Weibo", một bầu không khí hài hòa.
 
So với các fans mới đến, cũng rất theo phật học nha.
 
Quý Ngọc của mười năm trước, cũng bình thản hơn rất nhiều.
 
Dù sao khi đó cô cũng rất phản nghịch, đánh giá các bài hát trực tiếp không nể mặt, không sợ đắc tội với fans của ca sĩ nào cả.
 
Nó thật sự gây cho cô nhiều rắc rối.
 
Lúc đầu, có người kia cũng được xem là lưu lượng sao? Dù sao nhân khí cao như vậy. Các album đã phát hành rất nổi tiếng và được nhiều fans yêu thích.
 
Sau khi Quý Ngọc nghe xong, thì tùy tiện viết một bài đánh giá.
 
"Sau khi nghe ca khúc mới của Trình Quý Xuyên nó làm màng nhĩ tôi phát đau nhưng sau khi tắt đi tùy tiện mở một bài hát thiếu nhi thì phát hiện bài hát thiếu nhi này thật dễ nghe."
 
Bình luận này như chọc trúng tổ ong vò vẽ, toàn bộ fans của Trình Quý Xuyên chạy đến mắng.
 
Lúc ấy, Tiểu Tường Vi cảm thấy "cuộc sống không còn ý nghĩ", nên hăng hái ứng chiến.
 
Trong suốt một tháng đó, cô đã bị vài ngàn cư dân mạng mắng chửi.
 
Ngày nhiều nhất, trên mạng mắng cô hơn 798 lần. Vào bốn giờ sáng, vẫn có người ở tuyến đầu mắng chửi cô.
 
"Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh" cũng có nhiều người giúp đỡ, nhưng mà so với đám fans lưu lượng kia thì yếu hơn nhiều.
 
Sau đó, đám người giúp đỡ nhận thấy bản thân mình không đối phó được nên rút lui về nhưng một tuần sau, vẫn thấy Lão Tỉnh vẫn mắng bọn họ.
 
Cuối cùng, fans của Trình Quý Xuyên đều bị thương tổn, rút lui nhận thua.
 
Tính đến những giai đoạn trước kia, cô quyết tâm phải giấu cái áo này đi.
 
Dù sao năm đó, sau khi phát hành album đó Trình Quý Xuyên không đi hát nữa mà chuyên tâm đi đóng phim.
 
Cho dù, Quý Ngọc không muốn quan tâm đến cũng biết hằng năm ở các lễ trao giải Trình Quý Xuyên đều lấy được giải thưởng, đã không phải là ngôi sao nhỏ lúc trước nữa mà là trụ cột vững chắc của giới giải trí, có được rất nhiều fans.
 
Bây giờ, Quý Ngọc mắng chắc chắn không thắng. Vạn nhất ngày nào đó chiếc áo đó bị lộ ra, sức chiến đấu trong cái vòng tròn ấy đã gấp trăm lần so với mười năm trước.
 
Cô muốn bình yên hưởng thụ tuổi già của mình.
 
Quý Ngọc tùy tiện lướt Weibo.
 
..... Cô lại thấy được tràn ngập các quảng cáo tiểu thuyết được đăng trên Weibo.
 
[ "Lục Tây Thành, anh thật tàn nhẫn." Cô lấy máu thịt trong bụng mình ra hung hăng ném vào mặt hắn. ]
 
[ Đây là những gì em nợ cô ấy." Anh đẩy cô đi vào phòng phẫu thuật nơi lấy quả thận đi. ]
 

[ Sau này, khi cô đã chết rồi, cuối cùng anh cũng đã biết thì ra ba năm trước lúc anh bị mù thì cô người chăm sóc anh. ]
 
[ "Nếu như vậy, anh trả lại cho em." Anh quỳ trên mặt đất, dùng tay xé rách khóe mắt của mình. ]
 
Quý Ngọc: "........!!!”
 
Cô cảm thấy bụng đau mà mắt cũng đau.
 
Này thật mẹ nó hai người này thật biến thái đi? Cô gái này chắc là kẻ thù của tác giả.... chậm phát triển hay là bị điên đây?
 
Quý Ngọc cảm thấy câu chuyện này thật sai trái, phi tần nam chắc chắn phải khác.
 
[ Anh ta là con rể phế vật và là một người giàu bí ẩn hàng đầu. Hãy đợi nhìn xem anh ta tự tát vào mặt mình như thế nào, sau khi nghe một cuộc gọi năm nghìn vạn của doanh nghiệp cha vợ của đã biến mất… ] 
 
Quý Ngọc: "......?"
 
Sợ không thể hút được điếu thuốc năm mươi xu, việc làm ăn viết đến năm nghìn vạn?
 
Người thiếu kiến thức về pháp luật cùng với chỉ số thông minh luôn buộc chặt vào nhau.
 
Quý Ngọc đóng bài quảng cáo đó lại, cảm thấy không được bình thường. Ôn Tư Tư không phải là nữ chính của sảng văn sao?
 
Cô kiên trì mở một bài viết về một nữ anh hùng nào đó, của một trang web nào đó.
 
[ Hà Thiến Thiến chính là vừa vẽ tranh vừa khiêu vũ nhưng Lục Khuynh Thành thì khác, cô tay trái đánh đàn tay phải chơi cờ, ngoài miệng vẫn ngậm một cây bút lông viết chữ, còn có thể vẽ tranh bằng chân kế bên vang lên từng đợt hoan hô ]
 
Quý Ngọc: "......"
 
Quả thực là rất giỏi, có thể tham gia vào tour diễn vòng quanh thế giới của nhiều đoàn xiếc đỉnh cao.
 
Cô nằm trên sô pha, thử làm hình dáng lúc đó.
 
Cả người hiện ra một loại tư thế vặn vẹo.
 
Ừm, tại thời điểm này, cuối cùng cô cũng đã mang "hào quang giảm trí tuệ" của nhân vật phản diện rồi.
 
Thôi quên đi, cô vẫn nên im lặng tìm cái chết thì tốt hơn.
 
Quý Ngọc ngồi dậy từ sô pha, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa vội vàng.
 
Sau vài giây lo lắng, cô đi qua mở cửa.
 
Trên hành lang, mặt Ôn Tư Tư hiện lên một màu đỏ không bình thường, thanh âm vội vàng nói: "Giúp tôi với!"
 
Người đàn ông bên cạnh liếc ánh mắt cảnh cáo nhìn Quý Ngọc một cái, không khách khí nói: "Chuyện này không liên quan đến cô, đừng xen vào việc của người khác."

 
Quý Ngọc tự hỏi vài giây, đúng là không liên quan với cô thật.
 
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
 
Cô ôm cánh tay, cuối cùng vẫn cảm thấy một màn này thật sự rất quen thuộc.
 
Quý Ngọc nghĩ tới, nội dung vở kịch này chính là “Người Vợ Vô Giá Ôm Con Bỏ Chạy.”
 
Nữ chính Ôn Tư Tư bị bỏ thuốc và lừa đến khách sạn, sau đó lại bỏ chạy.... Không cẩn thận lại vào nhầm phòng Thương Châu.
 
Thương Châu không có hứng thú với phụ nữ, nhưng lại ngủ cùng với Ôn Tư Tư, còn ngủ đến nghiện.
 
Sau đó... Chạy khắp trái đất để kiếm đủ loại phụ nữ si tình về ba ba ba.
 
Chuyện này cũng rất xấu hổ, Quý Ngọc phát hiện rằng, Ôn Tư Tư chính là bàn tay vàng các loại đàn ông nha.
 
Nhưng mà không chờ được đến lúc Thương Châu lên sân khấu... Đã bị cô mắng cho đi về nhà rồi.
 
Truyện tranh vẫn là truyện tranh, bên ngoài phòng chính là cô gái chân thật đó.
 
Nhiều độc giả cảm thấy rất mạnh mẽ, và nội dung vở kịch rất xúc động nhưng đó là tiểu thuyết, tình huống thực tế là cường bạo luôn kèm theo những vụ bạo hành tay chân khác nhau, thương tích nặng không phải là không có. 
 
Quý Ngọc thở dài, khóc vì ghen tị với vầng hào quang của nữ chính, luôn có thể biến nguy hiểm thành cơn gió thoảng qua thật hâm mộ.
 
Thương Châu tuy đã rời đi rồi, nhưng không phải là… Nhân vật phản diện của cô đang đứng đầu hay sao.
 
Thằng khốn, bất kể đây có phải là một chiếc xe chạy tốc độ cao ở Đức hay không, cô cũng phải chặn nó lại.
 
Quý Ngọc mở cửa ra, đi về phía người đang rơi lệ kia.
 
Ôn Tư Tư ôm cánh tay, khóe mắt phiếm hồng, khóc đến nỗi cô cũng cảm thấy tủi thân thay.
 
"Làm phiền một chút, tôi có lời muốn nói cùng với cô ấy." Ngón tay Quý Ngọc chỉ chỉ Ôn Tư Tư.
 
"Cô đừng xen vào việc người khác, cẩn thận bản thân khó bảo toàn mạng." Người đàn ông hung ác nói.
 
Nơi này là phòng ở tầng cao nhất, một đêm giá cũng hết tám ngàn, sống được ở đây không giàu có thì cũng đắt đỏ.
 
Quý Ngọc: "Vị tiên sinh này, trước kia tôi là trợ lý của tổng giám đốc công ty Thụy Thăng, Thương Châu, ý của tôi chỉ mong đừng làm mọi chuyện ồn ào quá, ngài cảm thấy như thế nào?"
 
Tên Thương Châu này, quả nhiên là người đàn ông này đã nghe qua, vẻ mặt khiếp sợ.
 
Khách sạn này thuộc sở hữu tập đoàn Thụy Thăng là một trong ba khách sạn tốt nhất trong phạm vi 5km, Quý Ngọc muốn tránh nó cũng có chút khó khăn.
 
Danh tiếng Thương Châu bên ngoài rất tàn ác, Quý Ngọc chỉ cáo mượn oai hùm, dùng tốc độ nhanh nhất để làm anh ta hoảng sợ.
 
Haiz, họ va nhau quá sâu rồi.
 
__
 
Năm phút sau.
 
Quý Ngọc nhìn người đang ngồi trên sô pha, khóc đến thật sự điềm đạm đáng yêu, nếu cô mà khóc thành như vậy đại khái sẽ chỉ làm người ta cảm thấy "ác nữ đáng bị báo ứng", hả hê lòng người!
 

Ôn Tư Tư tâm tình dần dần bình ổn lại, khóc thút thít nói: "Chị à, vừa rồi cảm ơn người, chị thật sự rất tốt."
 
Khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, cô dường như đã chết tâm.
 
Không nghĩ đến đối phương lại mở cửa lần nữa.
 
Quý Ngọc thật sự không muốn nói chuyện với cô ta, cô không có thiện cảm với Ôn Tư Tư.
 
Lần này, giúp đỡ chỉ là xuất phát từ tính người thôi.
 
Đổi thành bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy, không đặc biệt để ý đến bất cứ ai cả.
 
Ôn Tư Tư nghĩ đến việc ngày hôm nay, nước mắt lại rơi như "tháp nước", khóc thút thít nói: "Tôi căn bản không biết, bọn họ sẽ lừa tôi đến nơi này..."
 
Quý Ngọc đưa tay lên môi ra hiệu cho đối phương đừng nói nữa.
 
Cô không muốn nghe.
 
Ôn Tư Tư rất thương tâm, nhưng mà cô ta chỉ im lặng được ba tiếng sau đó lại bắt đầu khóc lên, tự an ủi bản thân nói: "Kỳ thật ta đã lâu không muốn về nhà, nếu không phải Chu Chí Viễn và Ôn Thanh Thanh nói chuyện, Kiều Lâm thậm chí còn sắp xếp làm tôi suýt chút nữa làm nũng ~" 
 
Đối phương nói đến rối loạn cả lên, Quý Ngọc xem qua truyện tranh nhưng cũng biết đây là nội dung của vở kịch này.
 
Kiều Lâm là mẹ kế của nữ chính Ôn Tư Tư, xuất thân không tệ nhưng gần đây công ty có chuyện, mẹ kế muốn cô ta kết hôn với một người đàn ông hơn bốn mươi để đổi lấy quyền lợi, và bà ấy đã thiết kế ra chuyện này vì sợ cô ta không chịu khuất phục. 
 
Về phần Chu Chí Viễn là vị hôn phu của Ôn Tư Tư, nhưng lại ở cùng con gái của mẹ kế tình nhân, Ôn Thanh Thanh nham hiểm.
 
Thật sự là một âm mưu rất ác độc.
 
Bởi vì điều này, nhân vật nữ chính có thể vô tình ngủ cùng và dấn thân vào những kẻ có gương mặt đẹp nhất, con đường trở thành người chiến thắng trong cuộc đời. 
 
Quý Ngọc bị cái người đang khóc này hành đến phiền, cô lấy tay đỡ đỡ trán, rất không đồng tình nói: "Nếu cô muốn tranh cãi ầm ĩ thì rời khỏi nơi này đi."
 
Chuyện tình cảm trong quá khứ thật ra không cần nói với người khác biết. Dù sao cũng không có cùng cảm động với cô ta, đa số chỉ là chế giễu mà thôi.
 
Cô ta mang số phận không may nhưng so ra vẫn còn nhiều người bất hạnh hơn.
 
Những người già đi chợ rau trước tiên và ra về sau cùng, những người cha mẹ đang khóc lóc đau lòng bên ngoài bệnh viện, ai mà không có câu chuyện đằng sau? 
 
Nhưng mà đều là một phần của cuộc sống thôi, không có việc gì phải than thở cả.
 
Vết sẹo đối với người ngoài nhìn lần đầu tiên đều thấy xấu xí. Cô ta dựa vào cái gì mà cảm thấy cô ta khác mọi người, rất nhiều người đều đang thực sự rất cố gắng ở cuộc sống ngoài kia kìa.
 
Cô đã tự nói điều này với chính mình từ rất lâu rồi.
 
Ôn Tư Tư rốt cuộc cũng chịu ngậm miệng, lại nhỏ giọng khóc thút thít.
 
... Nhưng vẫn còn đang khóc nấc lên, chính cô ta cũng chẳng khống chế được.
 
Nhân sinh của cô ta đã loạn thành một đoàn, sau này biết phải làm sao giờ?
 
Quý Ngọc hít sâu một hơi, cô tự nói với bản thân mình phải kiên nhẫn một chút, đây chính là lỗi của tác giả truyện tranh.
 
Đúng là một kẻ vô tâm, đáng ghét và ngốc nghếch, nữ chính này cũng không đến nỗi tệ. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận