Tôi Có Một Cái Nhà Trẻ


Thím Cúc đột nhiên nhớ ra, nói: “Thủy Tiên đi rồi, vậy Đại Mãn” Lời còn chưa dứt, cô đã bị chồng mình nhìn chằm chằm.“Gì ạ?” Hoắc Thủy Tiên hỏi.“Không có gì.”“Nhân tiện, thím Cúc này, lúc con đang thu dọn đồ đạc của bà, con nhìn thấy một ít quần áo trẻ con.

Dạo này có người thân nào đến thăm bà sao ạ?”Thím Cúc liếc nhìn chồng, lưỡng lự không dám nói.“Thím, thím không biết, có gì thì cháu đến hỏi bí thư chi bộ đi.”...“Bíp, bíp bíp”Tiếng còi của xe ba bánh cắt đứt dòng hồi tưởng của Hoắc Thủy Tiên.“Xe đằng trước là của ai, sao lại chắn ngang đường thế? Tiểu Trần, cậu xuống xem thử đi!”“Vâng!”Thôn Đào Lâm chủ yếu là đường núi, có rất ít đường bằng nên giao thông đi lại tương đối khó khăn.

Mặc dù nhà nước chi số tiền rất lớn để xây dựng các công trình giao thông kết nối các địa phương nhưng ngân sách phải chia đều và tùy thuộc vào hoàn cảnh của từng địa phương.Thôn Đào Lâm vì nhiều lý do khác nhau mà không nằm trong diện quy hoạch, con đường lớn hiện giờ có được là nhờ lòng hảo tâm của một ông chủ lớn trong vùng.Hoắc Thủy Tiên liếc nhìn chiếc xe đắt tiền trước mặt.


Biển số thành phố A, chủ nhân chiếc xe này đến từ một thành phố lớn.Tiểu Trần tiến lên phía trước nói chuyện với tài xế, người này đang gọi điện thoại, nghe thấy có người nhắc nhở nên đã di chuyển xe nép vào vệ đường.“Có chuyện gì vậy?”“Bí thư, họ nói đến đây để tìm bà Quy Xuyên.”“Bà Quy Xuyên?” Chú Lưu nghiêng đầu nhìn con đường bên cạnh: “Dừng ở đây là muốn đi đường này sao, nhưng hiện giờ lối này rất khó đi.

Đến tìm bà Quy Xuyên à...!Ồ, là bọn họ! Nhanh lên, Tiểu Trần, lên xe đi!“Có chuyện gì vậy chú?”“Đó là ông chủ lớn đã sửa đường cho chúng ta đấy!” Chú Lưu vặn tay lái tăng tốc: “Chắc ông Giang cũng tới.

Gia đình này thật sự rất tốt, bọn họ thật sự rất coi trọng tình nghĩa, năm nào cũng tới thăm.”“Ông Giang là ai?”“Chuyện dài lắm.


Dì Quy Xuyên, cháu có nhớ gì ấy không?”“Đương nhiên là nhớ.” Hoắc Thủy Tiên gật đầu: “Nhà bà Quy Xuyên trồng rất nhiều đào vàng, năm nào anh Lôi Tử cũng mang sang cho nhà cháu một ít.”“Lôi Tử....” Chú Lưu có vẻ tiếc nuối: “Năm ngoái Lôi Tử đã mất rồi.”“Đã chết? Sao cô lại không biết, cô chỉ biết anh ấy đến Hồng Kông làm việc...!Hoắc Thủy Tiên đột nhiên quay đầu nhìn chú Lưu!“Cậu ấy đi giao đồ ăn, đúng lúc trung tâm thương mại cháy.

Cậu ấy cứu được một đứa trẻ nhưng không chạy thoát được.”Hoắc Thủy Tiên hai mắt đỏ lên: “Bà Quy Xuyên...”“Bà ấy cũng ngang lắm cơ, cứ đòi một mình ở lại trên núi, nhất định không chịu xuống thành phố.

Bên cạnh nhà bà ấy vẫn còn một mảnh đất trống, chú bảo sẽ hỗ trợ tiền để bà ấy xây một căn nhà mới nhưng bà ấy cũng không chịu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận