Tôi Có Một Cái Nhà Trẻ


“Chú định mua một chiếc mui trần, nhưng Tiểu Trần bảo có nóc thì tốt hơn, vào trong huyện đón người thì có mui vẫn tốt hơn, tránh được mưa nắng, chú thấy cũng đúng nên nghe theo.

Bộ não của sinh viên đại học quả nhiên khác biệt.”Cô đã trở lại.Hoắc Thủy Tiên hít sâu, cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.“Thôn Đào Lâm, tôi đã trở lại rồi đây.”Một tháng trước“Cái gì? Anh nói hiện giờ bà tôi đang cấp cứu ở bệnh viện huyện sao?”Hoắc Thủy Tiên vừa tìm được một công việc tốt, tận dụng khoảng thời gian trước khi vào làm việc trở về quê, vốn muốn gây bất ngờ cho bà nội không ngờ lại nhận được tin sét đánh.“Nếu cháu không đột nhiên trở về có phải bà định giấu luôn phải không?”“Có gì đâu mà nói.” Bà nội Hoắc vui vẻ cười nói: “Già rồi, ốm đau là chuyện bình thường, cứ dăm bữa nửa tháng lại có vấn đề.

Trước đây chỉ cần để Đại Lâm khám qua là được không ngờ lần này phải nhập viện.”Đại Lâm là bác sĩ trong trạm xá thôn Đào Lâm.


Có một chiếc xe máy, khi có người già trong thôn ô đau cậu ấy sẽ đến khám bệnh.“Bà ơi, con tìm được việc làm rất tốt, thu nhập rất cao.” Hoắc Thủy Tiên lấy ra giấy báo trúng tuyển của khách sạn Kastin.

“Chờ cuộc sống ở đó ổn định cháu sẽ đón bà đến ở cùng.”“Toàn là tiếng nước ngoài, bà đọc không hiểu.” Bà nội Hoắc cẩn thận sờ vào tờ giấy báo trúng tuyển.Hoắc Thủy Tiên nhạy bén phát hiện, bà ngoại không vui vẻ như cô tưởng tượng.“Bà ơi, bà sao vậy, bà không vui à?”“Bà vui, đương nhiên là vui.” Bà nội Hoắc nắm tay cháu gái: “Học nghề là tốt, về sau không lo bị đói.”“Cháu khẳng định sẽ không chết đói.” Hoắc Thủy Tiên kiêu ngạo nói: “Cháu không những không đói, còn có thể ăn ngon, chờ bà khỏe lại, cháu sẽ nấu cho bà một bàn mãn hán toàn tịch để bồi bổ.


Ở đây thiếu rất nhiều nguyên liệu nhưng trong thành phố thì có đủ, khi nào cháu ổn định, cháu sẽ đón bà đến đó nhất định mỗi ngày đều nấu món ngon cho bà...”* Mãn hán toàn tịch: thức ăn cung đình xưa của trung quốc.Hoắc Thủy Tiên chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân nên không chú ý tới khóe mắt bà đã rơi lệ.Mưa xuân thời tiết hơi lành lạnh, Hoắc Thủy Tiên đứng bất động rất lâu trước tấm bia đá lạnh lẽo.

Chỉ trong một tuần, một người còn sống đã biến thành nắm tro tàn nằm trên núi này.“Thủy Tiên, con người sớm muộn gì thì cũng phải chết, con đừng quá đau buồn.” Thím Cúc an ủi cô.“Đúng vậy.” Chú Cúc rít một hơi thuốc lá: “Bây giờ con cũng là đứa có công ăn việc làm ổn định, bà ấy ra đi cũng an lòng.

Khi nào con đi thì nói với trước với chú một câu, chú thím đi tiễn con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận