Tóc Mây Thêm Hương

Khi Hàn Dao nghe đệ đệ mở đầu, cũng tràn đầy vui mừng nói: “Rất tốt! Tẩu tẩu, tẩu đừng quay về thôn Phụng Vĩ nữa, nơi đó đang rất loạn. Chữ viết của tẩu rất đẹp, vừa hay tham gia vào….”
 
Tuy nhiên, Hàn Tiêu nghe tỷ tỷ nói thế, lại liếc mắt qua một cái, không chút khách khí nói: “ Nếu đệ lập hội nhóm, nhất định sẽ không phải loại hình cho các phu nhân nhàn rỗi vào đó làm trò làm dáng. Trong xã hội tốt xấu lẫn lộn, thì những người có tài năng thật sự sẽ vì khiêm tốn mà trong lòng có chút kiêng nể, những người không có văn hóa bị mệt mỏi vì sợ vạch áo cho người xem lưng, sợ sẽ tự làm mình xấu mặt, vậy thì có ý nghĩa gì nữa? Tiên sinh của ta đã dạy qua, phượng hoàng bay cùng tuấn điểu*, làm sao có thể cùng đội với một con chim sẻ núi?”
*phượng hoàng bay cùng tuấn điểu:những người xuất sắc tài ba thì thường đi chung với nhau
 
Được! Lạc Vân nghe hiểu rồi, nếu như một con chim sẻ núi thiếu kiến thức như nàng tham gia vào, thì sẽ hạ thấp đẳng cấp của hội thơ và họa của tiểu thúc, khiến cho các tài năng lớn của Lương Châu không còn chỗ phát huy.
 
Hôm nay không biết vì sao tâm trạng của Hàn Lâm Phong có vẻ không tốt, gương mặt hắn vẫn luôn u ám nghe không lọt những lời hạ thấp thê tử của mình như thế này.
 
Nhưng khi hắn vừa định quay lại chế giễu, Lạc Vân ở dưới bàn đạp hắn, sau đó nàng cười nói: “Ta sẽ không tham gia cuộc vui. Ca ca của đệ dạo này bị đau lưng đau chân, ta phải xoa bóp cho chàng ấy mỗi ngày. Các đệ các muội còn trẻ, chơi vui vẻ là tốt rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu công tử Hàn Tiêu lại lắc đầu không đồng ý, bắt bẻ từng chữ trong lời của tẩu tẩu quê mùa: “ Người cùng sở thích gặp nhau sao có thể dùng chữ ‘chơi’? Chúng ta đang học tài nghệ, chính là một loại tu hành khác trong nhân gian!”
 
Lạc Vân rất là nghiêm túc gật đầu với phủ chính* của đệ đệ, nói thêm: “Đúng vậy, các đệ đều tu luyện rất tốt, tranh thủ sớm ngày thành phượng hoàng!”
(phủ chính*: nhờ người khách chữa hộ bài văn, hiệu đính)
 
Sau khi dùng bữa tối trong vương phủ xong, Lạc Vân hỏi phu quân đang im lặng trong suốt quãng đường ngồi xe ngựa trở về: “Đệ đệ chàng đang học ở thư viện nào?”
 
Hàn Lâm Phong sau khi nói xong, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Lạc Vân cười cười nhưng không trả lời, còn có thể làm sao chứ? Đương nhiên là nhớ kĩ tên thư viện, về sau tránh cho con cái sa vào mấy chỗ xấu này!
 
Tiểu công tử thông minh sáng dạ mà được nuôi dưỡng như một con khổng tước xòe đuôi, nếu đây là con của Lạc Vân, hẳn đã bị nàng kéo lỗ tai dạy cho một bài học ngay tại chỗ.
 
Tuy rằng nàng giữ thể diện cho thế tử, không nói thẳng ra, nhưng Hàn Lâm Phong cũng không ngốc, hắn đương nhiên hiểu được câu hỏi ẩn ý của nàng, cho nên chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Trong việc dạy dỗ đệ đệ, ta không thể so sánh được với nàng.”
 
Đệ đệ Tô Quy Nhạn được Lạc Vân đào tạo, chính là thiếu niên Hàn Lâm với tính cách và học thức vẹn toàn.

 
Mạnh hơn nhiều so với đệ đệ chỉ sống ở trên tháp cao không chịu đi xuống của hắn.
 
Lạc Vân nghe thế tử nói như vậy, liền cười nói: “Được rồi, so sánh để làm gì? Chỉ cần không ra ngoài quậy phá thì đều là đệ đệ tốt. Chỉ là lúc này Cầu Chấn đang huênh hoang làm càng, nếu Triệu Đống tướng quân đến đây, liệu có thể xoay chuyển tình thế không?"
 
Hàn Lâm Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Cầu Chấn là một người không từ thủ đoạn, nếu cứ mặc cho hắn kiêu ngạo, núi sông sớm muộn cũng sẽ bị lung lay. Chỉ là hắn ta không phải là con sói duy nhất ăn thịt ở đây. Thời tiết đang dần ấm lên, một khi xuân về hoa nở, trâu và dê có được đồng cỏ xanh mướt, nguồn nước dồi dào, người Thiết Phất sẽ sẵn sàng di chuyển. Tào đại ca vất vả bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, nhưng lại bị kẻ phản tặc đánh cắp thành quả. Chỉ sợ nếu Đại Ngụy lại nổi lên chiến loạn, thì người Thiết Phất cũng sẽ nhân cơ hội giành lấy một miếng bánh.”
 
Lạc Vân gật đầu: “ Nói cách khác, Triệu tướng quân chỉ có thể thắng không được thua, nếu không sẽ không có đường lui….”
 
Hàn Lâm Phong không nói chuyện, mà nhắm mắt lại rơi vào trầm tư. Mấy ngày nay, nhiều binh lính trẻ tuổi đã được tuyển chọn vào doanh trại lương thảo của hắn.
 
Bệ hạ kiêng dè Lương Châu, cho nên mặc dù Bắc Trấn vương phủ có thái ấp và trấn lương thực, nhưng cũng không thể nuôi nổi binh lính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một khi chiến tranh lan đến Lương Châu, nếu phụ vương không kịp đưa người trong tộc chạy thoát, chỉ có thể đứng ở cổng thành nhảy xuống, lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc.
 
Dù sao Thánh Đức tiên đế bị bắt đã là một nỗi xấu hổ của quốc gia, nếu hậu thế sau này cũng vậy, dưới cửu tuyền, sẽ không còn mặt mũi đi gặp lão tổ tông.
 
Hàn Lâm Phong lợi dụng chức vụ mình đang đảm đương, thật ra là để danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng những người này, một khi chiến tranh đi theo hướng không thể đoán được, ít nhất hắn phải bảo vệ thân nhân nữ quyến của toàn phủ mình cho tốt.
 
Nghĩ đến đây, hắn kéo áo của Lạc Vân, thấp giọng nói: “Nếu tiền tuyến gặp nguy hiểm, nói không chừng ta sẽ dẫn người ra trận, đến lúc đó còn lại một mình nàng, có sợ không?”
 
Thực ra, lời đề nghị của mẫu thân không phải là không hợp lý, nhưng có lẽ lúc ấy Lạc Vân đã nhìn ra ý của phụ thân, đứng về phía phụ thân.
 
Nhưng Lạc Vân từ trước đến nay là một người cẩn thận, nếu nàng không muốn ở nơi nguy hiểm, hắn có thể đưa nàng đến chỗ đệ đệ của nàng là Tô Quy Nhạn.
 
Lạc Vân ngẩng đầu nhìn người không thấy rõ mặt, nhẹ giọng lại nói: “Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó. Ở bên cạnh chàng ta không sợ gì hết!”

 
Nếu như trước đây nghe được những lời này, Hàn Lâm Phong đã mỉm cười từ lâu, ôm lấy Lạc Vân hôn lấy hôn để.
 
Nhưng hôm nay, Hàn Lâm Phong lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, đột nhiên vươn tay ôm nàng vào lòng…
 
Hắn có hơi dùng sức, dường như có rất nhiều cảm xúc xen lẫn không thể giải thích được, làm Lạc Vân thiếu chút nữa tắt thở.
 
Nhưng nghĩ đến thời cuộc trước mắt, Lạc Vân hiểu rõ hiện tại Hàn Lâm Phong đang rất rối loạn.
 
Đã nhiều ngày, hắn ngủ không ngon, có những đêm Lạc Vân tỉnh dậy không thấy hắn trên giường, sau lại hỏi nha hoàn mới biết, mấy đêm nay, Hàn Lâm Phong đều chạy ra luyện công trong rừng cây bên ngoài viện tử, có khi tới sáng sớm mới về.
 
Hắn là một nam nhân có tinh lực tràn đầy, không phải là nam nhân ít ham muốn. Chuyện khuê phòng của hai người, thời gian qua không tính là ít, chỉ cần không xa rời nhau hầu như đêm nào cũng là đêm xuân.
 
Nhưng hiện tại gần như ngày nào hắn cũng trở về, nhưng không nhớ nỗi đã bao nhiêu ngày rồi bọn họ không thân mật với nhau…..
 
Nàng cũng không biết, Hàn Lâm Phong lúc này đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng, do dự không nói lên lời.
 
Nàng cũng không biết, hắn sớm đã phát hiện ra bí mật dưới gối của A Vân.
 
Mấy ngày nay, bởi vì tình hình tiền tuyến thay đổi bất ngờ, Hàn Lâm Phong ngủ không ngon, có những lúc thức đến sáng đều không buồn ngủ.
 
Kết quả trong lúc vô ý đắp chăn cho Lạc Vân, hắn vô tình thấy được chiếc túi đựng thuốc mà nàng lặng lẽ đặt ở rốn mình.
 
Mặc dù lúc đầu hắn không hiểu đây là môn đạo gì, nhưng khi hắn hỏi riêng một lão lang trung có kinh nghiệm, thì hiểu được toàn bộ.
 
Sau khi xác nhận túi thuốc không ảnh hưởng đến cơ thể nàng, hắn siết chặt túi thuốc, cuối cùng lại lặng yên đặt nó trở lại dưới gối của nàng.
 

Tuy nhiên, khi Hàn Lâm Phong trở lại doanh trại, hắn lại mượn rượu giải sầu, uống đến say khướt, thị vệ Khánh Dương cũng giật mình.
 
Bởi vì từ trước tới giờ Khánh Dương chưa từng thấy thế tử thất thố như vậy.
 
Sau một cơn say Hàn Lâm Phong đã nghĩ thông.
 
Thật ra cũng không phải trách nàng, mà cảm thấy chính mình quá bất tài, không thể để nữ nhân của mình an tâm mà sinh con.
 
Hắn rất giỏi đoán lòng người, đương nhiên có thể hiểu được nỗi bận tâm của Lạc Vân.
 
Chim sẻ trên núi có tổ ổn định, rồi mới an tâm đẻ trứng, nuôi chim non.
 
Mà hắn còn không giỏi bằng con chim sẻ tự do tự tại!.
 
Ngay cả khi không có chiến tranh ở tiền tuyến, con mà bọn họ sinh ra, sẽ tiếp tục đi theo con đường cũ tầm thường và bất tài.
 
Lạc Vân có thể nuôi dưỡng ra đệ đệ xuất sắc như vậy, làm sao có thể nhìn thân nhi của mình suốt ngày không làm gì, giống như bị nuôi thành phế vật?
 
Vì vậy, ngay cả khi Hàn Lâm Phong phát hiện ra túi thuốc tránh thai, hắn vẫn chọn cách bỏ qua sau một hồi nội tâm dày vò.
 
Bởi vì giờ này khắc này, hắn không xứng có con!
 
Hắn thậm chí còn không lấy túi thuốc để hỏi Lạc Vân. Hàn Lâm Phong cũng là nam nhân có lòng kiêu hãnh và lòng tự trọng của chính hắn. Nếu hắn không thể làm Lạc Vân yên tâm để sinh con nối dõi, thì có tư cách gì hỏi nàng đây?
 
Mà Lạc Vân đương nhiên cũng nhận thấy sự im lặng bất thường của Hàn Lâm Phong trong những ngày qua. Tuy nhiên nàng cho rằng Hàn Lâm Phong lo lắng chuyện tiền tuyến mà không yên lòng.
 
Nếu Lương Châu rơi vào tay của giặc, với tính cách của Hàn Lâm Phong, sẽ không bao giờ khoanh tay chịu trói, mang theo người trong tộc chạy trốn.
 
Khi còn trẻ, hắn đã từng ẩn giấu thân phận của mình, cầm quân đánh giặc phương bắc. Danh tiếng Thiết diện quân vẫn còn tồn tại đến ngày nay.
 
Dưới dáng vẻ của một công tử ăn chơi, trong huyết quản chảy ra dòng máu cao ngạo của Hoàng tộc Hàn thị, một kẻ cứng đầu thà chết nơi chiến trận chứ không lùi về phía sau nửa bước.
 
Đêm đó, Hàn Lâm Phong dường như vẫn còn rất nhiều tâm sự, sau khi thay áo trong cho nàng, sau đó liền nhét nàng vào chăn bông.

 
Trong ba ngày qua, họ đều đắp chăn riêng mà ngủ, như thể trở lại những ngày đầu mới cưới.
 
Khi Lạc Vân hỏi, Hàn Lâm Phong lại nói: “Mấy ngày nay ta rất lo lắng, ban đêm hay đạp chăn. Nàng và ta đắp chăn riêng, để tránh bị cảm lạnh.”
 
Lời nói này được nói ra một cách hoàn hảo, không chê vào đâu được. Nhưng đã quen với việc ngủ hai người, như uyên ương quấn lấy nhau, tự nhiên lại ngủ riêng, đúng là có chút không quen.
 
Lạc Vân hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng nàng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với hắn, mặc dù nàng không biết hắn đang bực bội nàng chuyện gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được, đột ngột nhấc chăn bông lên, bĩu môi nhìn Hàn Lâm Phong, tức giận nói: “Ban đêm chàng không ngủ, làm sao chàng có thể đá chăn bông? Nếu là ghét bỏ ta, ta sẽ đi sang phòng khác ngủ!”
 
Nói xong, nàng cầm lấy chăn bông, mò mẫm chuẩn bị xuống giường.
 
Mái tóc dài buông xõa, cổ áo trễ nải, hai gò má ửng hồng vì hờn dỗi, vòng eo thon thả vặn vẹo vì không ôm được chăn bông…..
 
Trong mắt nam nhân mấy ngày nay lãnh đạm như hòa thượng, quả thật là quyến rũ….
 
Hàn Lâm Phong đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay mình ủ rũ lại thật nhàm chán. Tiểu yêu tinh chẳng những không muốn sinh con cho hắn, mà còn không có ý định ôm nhau ngủ.
 
Vậy có khác nào hắn bị hưu đâu?
 
Nghĩ vậy, hắn từ phía sau bế nữ nhân đang kéo chăn bông lên, ngay lập tức đặt nàng lên chăn.
 
Rõ ràng tiểu yêu tinh được lợi mà còn khoe mẽ, nàng tránh né nụ hôn của hắn, trách móc nói: “ Đừng dựa vào quá lâu, cẩn thận người chàng quá nóng, sẽ thiêu đốt ta mất.”
 
Hàn Lâm Phong cũng bị nàng chọc tức đến bật cười: “ Vậy nàng kiên nhẫn một chút, ta tích tụ quá nhiều dục hỏa cần phải được giải tỏa…”
 
Kết quả là từ ngột ngạt đã biến thành ngọn lửa bùng phát, trong một lúc chiếc giường bị đốt cháy không còn một cọng cỏ…..
 
Đêm đó hai người rất vui vẻ bên nhau, Hàn Lâm Phong làm kịch liệt mấy trận rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ mà đã lâu rồi chưa cảm nhận được, hắn ôm lấy nữ nhân còn đang đổ mồ hôi mà ngủ say.
 
Nghe thấy người bên gối hình như đã ngủ say, Lạc Vân bình tĩnh lại, như thường lệ đặt tay vào trong gối.
 
Nhưng khi chạm đến túi thuốc, Lạc Vân đột nhiên nhớ đến cái ôm mạnh mẽ và lặng lẽ của Hàn Lâm Phong trong xe ngựa ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui