Tóc Mây Thêm Hương

Nếu hắn thực sự ra tiền tuyến chiến đấu, mà ngay cả con nối dõi cũng không có. Nếu hắn không quay trở về, nàng dù có hồi phục thị lực thì đã sao? Nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt nam nhân này trong cuộc đời mình nữa ….
 
Nghĩ đến vậy, nàng thiếu chút nữa nghẹn ngào trào nước mắt.
 
Chuyện thê thảm như vậy, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nếu không đau buồn sẽ như dời núi lấp biển, cả người hoàn toàn bị nhấn chìm.
 
Nàng đặt tay dưới gối một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ rút ra, dùng tay chạm vào phần bụng bằng phẳng của mình.
 
Nàng quyết định rằng từ hôm nay, mọi việc đều giao cho trời xanh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Con ơi, nếu con có thể đến, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của người làm mẫu thân này, chỉ vì bây giờ không phải là lúc để dưỡng thai, nhưng con là điều mà mẫu thân và phụ thân con háo hức mong chờ. Mẫu thân sẽ cố hết sức để con được an ổn, sống trong hòa bình…
 
Lạc Vân cảm thấy không nên tự mình quyết định, bỏ mặc người nam nhân bên gối này vô hậu.
 
Nếu hắn không chịu nạp thiếp thì định sẵn sẽ không có con nối dõi.
 
Nàng quyết định phó mặc cho trời, thuận theo tự nhiên….
 
Sáng hôm sau, tranh thủ lúc Hàn Lâm Phong quay trở lại doanh trại, Tô Lạc Vân cất túi thuốc vào hộp trang điểm, đồng thời cất giọng nói với Điền ma ma: “ Điền ma ma, giúp ta hầm ít canh hạt sen với bao tử heo.”
 
Giờ đã quyết định không dùng biện pháp tránh thai, nàng đương nhiên phải chăm sóc cơ thể, ăn chút canh nóng để xua tan hàn khí.
 
Thực ra sau khi đưa ra quyết định này vào đêm qua, Lạc Vân thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
 
Đứa con tương lai của nàng, liệu có giống với phụ thân nó?
 
Lại nói đến Triệu Đống, hắn đến sớm hơn dự kiến của mọi người.
 

Gia Dũng Châu thất thủ, đã làm rung chuyển cả triều đình và dân chúng.
 
Cửu hoàng tử đã sử dụng điều này như một cái cớ để luận tội Trường Khê vương gia. Trong một lúc, Đảng của Cửu hoàng tử đã thu thập chứng cứ phạm tội về Vương Quân chuẩn bị cho cuộc chiến tranh, thậm chí Vương Quân còn bị buộc tội giấu quân lương ở một nơi khác và có ý định bán chiếm làm của riêng.
 
Tuy Hoàng đế không muốn nhìn thấy hoàng hậu nhưng cũng không thể trông cậy vào những thế gia này. Dù là Vương gia hay Phương gia đều phải chú ý sự dung hợp giữa ân sủng và quyền lực.
 
Nhưng nhân cơ hội này, thà rằng dỡ bỏ một phần binh quyền của Vương gia.
 
Chỉ có Triệu Đống mới có thể gánh vác được trọng trách này được.
 
Chiến công của ông rất xuất sắc, có bản lĩnh thực sự. Tuy là con rể của hoàng tộc nhưng lại xuất thân hàn môn, không phải con cháu thế gia, giao cho ông, càng thể hiện Hoàng thượng đối xử bình đẳng với thế gia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Ngư Dương công chúa nghe tin hoàng thượng sai phu quân đi dọn dẹp mớ hỗn độn ở Gia Dũng Châu, trong lòng bỗng nhiên nổi điên.
 
Nàng xông vào cung lớn tiếng hỏi hoàng thượng khi đang dùng ngự thiện, người có ý gì khi lần lượt đưa phu quân và nhi tử của nàng ra tiền tuyến?
 
Nếu muốn nàng làm quả phụ, nàng sẽ mang theo ba cái quan tài rồi trực tiếp đi cùng phò mã ! Dù sao một nhà ba người đều chết ở tiền tuyến, dát vàng danh tiếng hoàng gia Hàn thất.
 
Nếu là người khác, bệ hạ sẽ lập tức lật bàn xử trảm ngay tại chỗ, nhưng người tới lại là nữ nhi không sợ trời, không sợ đất của ông, dù bệ hạ có mắt rồng to cỡ nào cũng không thể răn đe được nàng.
 
Qúa tức giận, hoàng thượng có ý chạm vào đồ long đao, nhưng không muốn gây ra chuyện xấu hoàng thất giết nữ nhi, càng không thể giết chết thê tử của tướng quân mới bổ nhiệm.
 
Sau khi ném ba cái dĩa về phía Ngư Dương, công chúa Ngư Dương bất chấp dù thế nào cũng không từ bỏ, khóc lóc kể lể phụ vương không hề thương mình, dứt khoát rút trâm cài tóc ra, tóc tai rối bời định đập đầu vào cột nhà.
 
May mắn các thái giám và cung nữ phản ứng nhanh, ngăn cản công chúa Ngư Dương ngay lập tức.
 
Bệ hạ tức giận đến mức hàm râu run lên, bèn sai người truyền hoàng hậu đến, đưa nữ nhi đang phát điên của bà về.

 
Trước đây khi nữ nhi này phát điên, đều là bệ hạ và hoàng hậu bắt tay nhau, người xướng người họa, từ phụ nghiêm mẫu, dùng ân sủng và coi trọng áp chế Ngư Dương công chúa.
 
Nhưng lần này Vương hoàng hậu không đến, còn truyền lời rằng, dạo này thân thể không tốt, ốm đến mức khi tỉnh dậy liền cảm thấy chóng mặt.
 
Bà biết mình dạy nữ nhi không tốt, trong lòng cảm thấy xấu hổ, xin bệ hạ tự quyết, trừng trị nghiêm khắc đứa con bất hiếu, không nghe lời.
 
Vừa rồi trên triều bệ hạ bỏ qua thể diện của Trường Khê vương gia, nghiêm khắc trừng phạt Vương Quân .
 
Hoàng hậu cảm thấy mất mặt, lại có một chút “bệnh”, bà nói là không quan tâm, để bệ hạ tự mình dọn dẹp đống hỗn độn.
 
Ngụy Huệ đế vốn nổi tiếng là từ phụ yêu thương con cái, nhất là đối với nữ nhi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói lời nặng. Bây giờ phải một mình giáo huấn nữ nhi, tạo áp lực trưng cầu ý cựu thần gian xảo.
 
Cuối cùng chính con rể là người dọn dẹp đống lộn xộn này.
 
Khi Triệu Đống biết được việc Ngư Dương vào cung vì chuyện của hắn mà làm lớn chuyện, mặt hắn hầm hầm bước vào cung, nhìn chằm chằm vào Ngư Dương đang thất thần, chỉ hỏi nếu nàng sợ thành quả phụ, vậy có sợ thành hạ đường phụ* không?
(*ý chỉ người phụ nữ bị chồng ly hôn, hoặc từ chính thê bị giáng xuống làm thiếp)
 
Ngư Dương công chúa trừng mắt nói: “Chàng….chàng dám hưu ta?”
 
Triệu Đống ôm quyền hướng bệ hạ nói: “ Bệ hạ, nếu nàng ấy còn gây chuyện, thần hưu nàng, bệ hạ có thể cảm thông cho thần, vì nước mà hưu thê không?”
 
Bệ hạ nhìn con rể lông mày rậm, mắt to, lúc này mới hết sức nhẹ nhõm, cảm thấy trong sáu người con rể, đây là nam tử có chí khí nhất, đáng mặt nam tử hán đại trượng phu!
 
Vì thế vẻ mặt ông ôn hòa nói: “ Đương nhiên trẫm có thể cảm thông, đây cũng có thể xem là một đoạn giai thoại trong lịch sử… khanh yên tâm, trẫm không bao giờ trách Triệu khanh! Trẫm cũng sẽ dặn dò sử quan đưa chuyện này vào sử sách của Đại Ngụy cho thế hệ mai sau ngưỡng mộ.”
 
Lúc này Ngư Dương mới sững sờ, nàng hiểu tính tình của phu quân mình, trước giờ đã nói là làm!
 

Nàng lập tức ngừng khóc, quấn lại tóc tai, nói rằng do nàng cảm thấy đau lòng cho phu quân, nên mới khóc lóc một trận với phụ thân nàng, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn, làm sao có thể coi đó là lí do hưu thê?
 
Lúc này, Triệu Đống đã kéo tay Ngư Dương đưa nàng ra khỏi hoàng cung.
 
Tuy nhiên, Triệu Đống biết rõ tính khí của Ngư Dương công chúa, sợ rằng nàng lại gây chuyện. Cuối cùng, hắn còn không đợi đến đại quân tập hợp, liền dẫn theo vệ binh, khởi hành vào sáng hôm sau, đến Huệ Thành nhận bàn giao với Vương Quân.
 
Triệu Quy Bắc rất vui khi phụ thân hắn đến sớm, cũng từ đại doanh Thiên Bắc tiến đến Huệ Thành vấn an phụ thân.
 
Còn Hàn Lâm Phong với tư cách là đốc vận của trại lương thảo Thiên Tây, đương nhiên phải đi gặp cấp trên của hắn, vì vậy hắn cùng với Triệu Quy Bắc tiến về Huệ Thành.
 
Trước khi đi, Tô Lạc Vân từ thôn Phụng Vĩ trở về vương phủ ở lại vài ngày.
 
Dù sao Hàn Lâm Phong không ở đây, cũng không yên tâm để nàng ở tiểu viện tử một mình, cho nên nàng dứt khoát về vương phủ ở vài ngày, thuận tiện chờ Hàn Lâm Phong trở về.
 
Bởi vì chiến tranh đang đến gần, lòng người hoảng sợ. Tông vương phi cũng lười để ý con dâu, nên nước sông không phạm nước giếng với nàng.
 
Không phải Tông vương phi nhìn Lạc Vân thuận mắt hơn, mà vì trước đó bà phái người đến Phụng Vĩ thôn để mắng chửi Lạc Vân nhưng cuối cùng lại tự vả vào mặt mình.
 
Hóa ra không phải con dâu phô trương mà là đang che dấu cho trượng phu. Khi mọi chuyện được làm rõ, mọi người khen bà có một người con dâu đức hạnh, nếu còn làm khó con dâu thì không phải chính mình bạc đãi con dâu sao?
 
Hôm ấy cũng xem như bà có chút trở mặt với nhi tử. Tuy rằng sau đó không ai tìm đến vương phi lôi lại chuyện cũ. Nhưng thái độ thờ ơ của nhi tử Hàn lâm Phong đối với bà cùng với nụ cười khéo léo của con dâu khi nhìn bà, khiến Tông vương phi nghẹn họng, lại không thể thoải mái nói ra lời than thở của mình.
 
Kể từ đó, bà thật sự không muốn liếc nhìn Tô Lạc Vân dù chỉ một lần. Hơn nữa, Hàn Lâm Phong không phải nhi tử do bà sinh ra, nếu có thời gian để nói về Tô Lạc Vân, không bằng sớm tìm một hôn sự thích hợp cho nhi tử Hàn Tiêu của bà còn hơn.
 
Cũng may mẹ chồng nàng dâu đều bận việc riêng, nước sông không phạm nước giếng, thật bình an vô sự.
 
Mà hội thơ và họa của tiểu thúc cũng bắt đầu, trong hoa viên cứ cách ba phút lại có các thiếu gia, tiểu thư tụ tập lại rất sôi nổi.
 
Lạc Vân tự biết mình là tục nhân, đương nhiên sẽ không đi tham gia.
 
Tuy nhiên, công việc tao nhã và thú vị của tiểu thúc chưa tiến hành được bao nhiêu lần đã bị vương gia hạ lệnh cho ngừng.
 
Theo lời của vương gia, bây giờ là tình thế như thế nào? Tất cả những đứa trẻ ở độ tuổi thích hợp ở các quận huyện xung quanh đều đã được triệu tập nhập ngũ.
 

Theo như tuổi của Hàn Tiêu thì cũng nên nhập ngũ, nhưng giờ dựa vào thân phận là con cháu hoàng thất nên được miễn binh, tự nhiên phải biết khiêm tốn một chút.
 
Nhưng hắn cứ hô hào dẫn bằng hữu về lập hội thơ ca gì đó, nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải là làm nổi dậy sự phẫn nộ của dân chúng?
 
Kết quả là hội thơ, hội họa - nơi thu hút phượng điểu tới làm bạn - đã bị vương gia mắng một trận rồi giải tán.
 
Tuy nhiên, hoa viên của vương phủ không hề rãnh rỗi. Sau đó, nghe tin tướng quân Triệu Đống sẽ tới, Tông vương phi đang bận rộn yến tiệc chào mừng cho tướng quân.
 
Lúc trước Triệu Đống từng đóng quân ở Lương Châu, không chỉ gặp được thiếu niên Hàn Lâm Phong, mà còn được gặp phu thê Vương gia. Chỉ là khi đó Triệu Đống không phải là phò mã, Vương phi cũng không quan tâm nhiều đến một thủ lĩnh dẫn binh nho nhỏ .
 
Mà bây giờ Triệu Đống không chỉ là phò mã mà còn là tướng quân phụ trách sự an nguy của Lương Châu. Vương phi ra sức tiếp đón các vị khách quý một lần nữa.
 
Phật ngọc mà trước đó chưa đưa cho phu thê Vương Quân, lại được vương phi sai người đem ra, chuẩn bị dâng lên cho Triệu Đống làm quà.
 
Khi Hàn Lâm Phong tiếp đón tướng quân Triệu Đống ở Huệ Thành và cùng hắn đến cổng vương phủ Lương Châu, Tông vương phi phát hiện ra rằng có cả nữ quyến xuống xe ngựa.
 
Mặc dù lúc đầu Triệu Đống lặng lẽ rời đi, nhưng Ngư Dương công chúa đã đuổi theo suốt chặng đường , đi theo Triệu Đống đến Lương Châu.
 
Theo lời của Ngư Dương công chúa: “ Đại Ngụy có rất nhiều người đã đưa thê tử ra chiến trường, ta không phải người đầu tiên! Cho dù không thể luôn đồng hành cùng hắn trên tiền tuyến, nhưng ta gần hắn, ta cảm thấy an tâm."
 
Ngư Dương công chúa đến đột ngột, Tông vương phi không kịp chuẩn bị, lập tức trấn an tinh thần, phân phó nha hoàn người hầu, thay bộ tách trà của Ngư Dương công chúa bằng một bộ tách trà có hoa văn son hồng không phổ biến.
 
Ngư Dương công chúa đã lâu không gặp lại cố nhân xưa, hàn huyên vài câu cùng Tông vương phi, liền kéo tay Tô Lạc Vân, nhìn lên nhìn xuống thân mật: “ Đã lâu không gặp ngươi, ta hồi hộp quá…. Gió lạnh ở Lương Châu không làm da ngươi sần sùi, lại còn đẹp hơn trước…..”
 
Tô Lạc Vân cười đáp với công chúa một hồi, còn gia chủ chân chính là Tông vương phi lại bị lạnh nhạt cả buổi trời.
 
Trước đây bà đã nghe nữ nhi kể rằng Lạc Vân khi còn ở kinh thành rất được hoan nghênh.
 
Tông vương phi ban đầu không tin, nhưng bây giờ bà thấy rằng người vốn kiêu ngạo như Ngư Dương công chúa lại có quan hệ rất tốt với Tô Lạc Vân, bà muốn xen vào, nhưng lại không thể xen vào.
 
Nhưng sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Ngư Dương công chúa có chút bắt bẻ y phục của Lạc Vân: “Tay áo của ngươi sao lại hẹp vậy? Trở về ta sẽ cho ngươi một ít vải từ kinh thành, ngươi có thể may vài bộ, đúng rồi, đừng sử dụng thợ địa phương, cứ dùng người mà ta mang theo, nếu không dù vải tốt nhất cũng may thành quê mùa.”
 
Lời nhận xét vô tình của công chúa một lần nữa khiến Tông vương phi bị sượng mặt, vì những bộ y phục con dâu bà mặc hôm nay đều là bà đặt may.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận