Chương 2
Ngày thứ hai xem tiền như rác
Cố Minh Cảnh dùng đầu lưỡi đỡ má trái, nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ trước mặt đem mình che kín giống như con gái nhà lành bị vua nhìn trúng.
Cô đang mặc cái gì đây?
Là nhân vật hoạt hình heo hồng ra đời ở nước Anh*, thích nhảy qua hố bùn, khi nói chuyện còn phát ra tiếng ột ột.
(*) Nhân vật Peppa Pig
Cố Minh Cảnh mơ hồ nhớ đến đối tác kinh doanh của anh có một cô con gái hơn mười tuổi, trước đây anh đã từng thấy cô bé mặc chiếc áo in hình nhân vật hoạt hình này.
“Cởi ra.” Giọng anh nhàn nhạt.
Sở Tích khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt hơi ngốc.
Động tác mở cúc áo trên cổ tay Cố Minh Cảnh rất ưu nhã, anh nói: “Anh không muốn bản thân cảm thấy mình đang làm tình với trẻ vị thành niên.”
Bộ đồ Pig Peggy cứ như vậy mà thê thảm nằm trên sàn nhà.
Không gặp hai tháng, người đàn ông này hẳn là cũng nhịn hai tháng, thể lực quả thật tốt đến biến thái, Sở Tích rầm rì, vòng eo chỉ cần một tay có thể ôm hết hết lần này đến lần khác bị lật qua lật lại, rõ ràng đã rất nhiều lần nhưng vẫn không ngừng nghỉ, cô cũng chỉ có thể ai oán mà rên, sau đó lại dùng răng cắn lấy gối, đến khi nước mắt chảy ra mới nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của người đàn ông.
Làm tình nhân nhỏ thật sự không dễ như trong tưởng tượng của người ngoài. Đến cuối cùng, Sở Tích mệt đến mí mắt cũng không mở nổi, cả người mềm như bông nằm trên giường, nghĩ xong lời này liền ngủ.
Sáng hôm sau.
Sở Tích tỉnh ngủ, dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, nằm trên giường nhìn trần nhà một hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Cô duỗi tay sờ vào chỗ Cố Minh Cảnh ngủ tối qua, bên cạnh không còn độ ấm cho thấy Cố Minh Cảnh đã đi rồi, hơn nữa đã đi được một khoảng thời gian.
Việc này cũng rất bình thường, từ khi Sở Tích bắt đầu quen biết Cố Minh Cảnh, chỉ biết mỗi ngày anh rất đúng quy tắc thức dậy vào 7 giờ, sau khi ăn sáng tập thể dục thì đúng 9 giờ đến công ty làm việc. Sau khi Sở Tích gặp Cố Minh Cảnh mới biết được thì ra trên đời này vĩnh viễn có một nhóm người như vậy, bọn họ từ khi sinh ra đã đứng trên vạch đích, rất nhiều người cho dù phấn đấu cả đời cũng khó có thể chạm đến được, nhưng điều này cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là nhóm người này đặt yêu cầu lên bản thân họ còn khắt khe hơn so với những người bình thường, một ngày ba bữa đều được chuyên gia dinh dưỡng phối hợp tỉ mỉ, luôn tuân theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên để rèn luyện thể lực, không chỉ vậy, bọn họ còn hận không thể dùng thước đo để phân chia thời gian mỗi ngày của mình, chính xác và kỷ luật vô cùng.
Tính kỷ luật của Cố Minh Cảnh thể hiện rất rõ trên người Sở Tích, đại khái chính là cho dù tối hôm trước thức trễ thế nào thì sáng hôm sau đúng giờ anh cũng tự động tỉnh dậy.
Thời gian ngủ cũng không khác Cố Minh Cảnh bao nhiêu nhưng Sở Tích lại dậy trễ hơn anh rất nhiều, cả người uể oải đến trước bồn rửa mặt đánh răng.
Sở Tích vừa đánh răng vừa nhìn mặt mình trong gương.
Diện mạo nghệ sĩ nữ trong showbiz có thể chia thành vài loại, có người may mắn có được khuôn mặt cùng khí chất điện ảnh, có người sở hữu khuôn mặt tỉ lệ vàng, có người luôn trẻ trung ngọt ngào, cũng có người có khuôn mặt là tình đầu quốc dân.
Đến khi cô được phát hiện, người quản lý cảm thấy khuôn mặt cô rất giống một đóa hoa trắng ngây thơ, là gương mặt tiêu chuẩn của mối tình đầu, sau khi ra mắt, công ty quản lý vẫn luôn tận lực xây dựng hình tượng cô theo hướng này, kịch bản và quảng cáo tiếp nhận cũng theo phong cách này, kết quả mỗi ngày cô đều bị anti-fan dốc sức châm chọc “Hôm nay Sở Tích đã nổi chưa?”, không biết là ai đã nói mặt Sở Tích là cái rắm gì mối tình đầu, khuôn mặt này rõ ràng vừa nhìn chỉ thấy là đóa hoa trắng ngây thơ vô tội, nhìn thêm lần thứ hai liền biết đây chính là khuôn mặt bạch liên hoa chuyên câu dẫn người giàu có, là khuôn mặt điển hình của tình nhân nhỏ, cũng không biết ai là người đưa ra nhận xét về nhan sắc của Sở Tích, chỉ biết trên mạng có rất nhiều người hưởng ứng theo, sau này vấn đề về khuôn mặt của Sở Tích cứ như vậy mà bị hiểu lầm, mọi người mang theo quan điểm này nhìn cô nên luôn cảm thấy bề ngoài Sở Tích là đóa hoa trắng nhưng thực chất lại là kiểu em gái trà xanh(*).
(*) Trà xanh: Chỉ những người có vẻ ngoài lương thiện nhưng nội tâm ác độc.
Sở Tích ngậm bàn chải đánh răng đánh giá người trong gương, làn da trắng như tuyết, trên vai và cổ còn lưu lại vài dấu hôn bắt mắt tối hôm qua, mũi hơi vểnh kết hợp cùng đôi môi anh đào, đôi mắt trong veo như nước trông rất vô tội, thế nhưng đuôi mắt hơi nhếch lên khiến cho phần vô tội này biến mất không còn vết tích, đừng nói là cư dân mạng, ngay cả cô càng nhìn càng cảm thấy dung mạo này thật giống một đóa sen trắng giả tạo.
Phi phi phi, Sở Tích nhanh chóng dẹp bỏ cái suy nghĩ này, làm gì có ai đem bản thân mình tưởng tượng thành như vậy chứ, còn nữa, cho dù là trông như thế nào thì chỉ cần Cố Minh Cảnh cảm thấy cô thật sự là đóa hoa nhỏ ngây thơ là được rồi.
Bắt đầu từ khi ký hợp đồng ra mắt, Sở Tích luôn dựa vào điều khoản mà xây dựng hình tượng ngây thơ đáng yêu, người đại diện lúc nào cũng bên cạnh quan sát cô, đi đường không được quá nhanh, nói chuyện không được lớn tiếng càng không được để mặt mộc, váy mặc phải là loại màu trắng dài đến đầu gối, tóc phải luôn giữ cho đen thẳng dài, nắp chai phải nhờ người khác giúp cô vặn ra, nhìn thấy gián hoặc chuột nhất định phải thét chói tai, gặp chuyện không hài lòng cũng không được trực tiếp nổi giận, phải dùng nước mắt thuần khiết để cảm hóa đối phương.
Đáng tiếc công ty quản lý lúc đó cũng không đáng tin cậy, không nắm bắt được xu hướng thị trường nên không biết rằng hình tượng đóa hoa trắng thanh thuần này đã sớm lỗi thời, hiện tại chính là thời đại của nữ hán tử, ngự tỷ, là những cô gái đại diện cho chính nghĩa. Vì vậy, Sở Tích lăn lộn trong giới nửa năm cũng không có chút tiếng tăm, cô vốn dĩ đã nghĩ đến chuyện rút lui nhưng không ngờ một ngày nọ trên trời đột nhiên rơi xuống miếng bánh lớn, ông chủ tập đoàn Nguyên Cảnh - Cố Minh Cảnh vừa ý đoá hoa trắng nhỏ thanh thuần kia, muốn ký hợp đồng với cô.
Sở Tích nhẩm đếm ngày, từ khi Cố Minh Cảnh ký hợp đồng với cô đến nay cũng đã được hai năm.
Anh đổi công ty quản lý cho cô, đầu tư vào những bộ phim truyền hình cùng điện ảnh do cô diễn, cho cô thẻ tín dụng không giới hạn, đổi lại, cô cũng thật cẩn trọng đi theo bên người anh, khi anh kêu sẽ lập tức đến, giống như sủng vật dính người, tận chức tận trách làm một tình nhân nhỏ, trước mặt anh không dám một tay mở nắp bình, càng không dám để tay không đập gián, anh thích áo ngủ tơ tằm kiểu dáng ngây thơ, vậy cô liền tuyệt đối không để lộ bản thân mình thích nhất chính là chú heo hồng Peggy.
Dĩ nhiên, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Sau khi rửa mặt xong Sở Tích liền thong thả ăn bữa sáng cũng như là bữa trưa, ăn xong mới bắt đầu sắp xếp kế hoạch cho hôm nay.
Hôm nay cô cũng không có lịch trình, ban ngày Cố Minh Cảnh đi làm, có lẽ đến tối anh mới trở về, thế nên cô có toàn bộ thời gian giữa trưa và buổi chiều để làm việc riêng.
Sở Tích còn đang nghĩ chiều nay có nên lên mạng đánh hai trận hay không thì đột nhiên nhận được điện thoại, là bệnh viện gọi đến, nói rằng đã có kết quả kiểm tra sức khỏe của cô trước đó.
Vốn dĩ có thể nhờ trợ lý giúp cô lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ nhưng hôm nay người bên bệnh viện đột nhiên nói kết quả kiểm tra của cô có hai mục có vấn đề, muốn cô đích thân đến kiểm tra lại.
Chắc chắn là vì hôm trước khi kiểm tra cô thức khuya rồi, một thời gian dài đóng phim nên kinh nguyệt không đều, đúng lúc đến bệnh viện nhờ bác sĩ xem một chút. Sở Tích cũng không quá để tâm, tự mình trang điểm nhẹ một chút rồi mang kính râm, cầm túi xách Hermes Cố Minh Cảnh vừa tặng ngâm nga đi đến bệnh viện.
Tòa nhà Nguyên Cảnh.
Cố Minh Cảnh xoay bút, khóe miệng mang ý cười, nghe trợ lý báo cáo về việc bàn giao nhà cũ.
“Rất tốt.” Cố Minh Cảnh sau khi xong liền gật đầu.
Trợ lý Cao khép lại tài liệu, có chút do dự nhìn Cố Minh Cảnh: “Tổng giám đốc Cố, nếu chuyện đã kết thúc như vậy thì bên cô Sở...”
Cố Minh Cảnh nghe đến Sở Tích thì ngòi bút trong tay bỗng nhiên chạm xuống bàn, ánh mắt sâu thẳm.
Sở Tích là lớp vỏ ngụy trang của Cố Minh Cảnh.
Nhà họ Cố giàu sang nhưng cũng rất phức tạp, vì để mẹ kế ngày ngày mưu tính chiếm đoạt gia sản thả lỏng cảnh giác, Cố Minh Cảnh liền bao dưỡng nữ minh tinh, sau đó điên cuồng vung tiền lên người cô ấy, thậm chí còn mang cô ấy cùng tham dự các loại hoạt động xã giao, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng cậu chủ lớn nhà họ Cố chỉ biết nuôi tình nhân, không học vấn không nghề nghiệp chìm đắm trong vàng son, Cố Minh Cảnh chờ đến khi người mẹ kế kia thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn lộ ra đuôi cáo liền bắt đầu thu lưới, trong vòng hai tháng thành công lật ngược ván cờ, khiến cho mẹ kế mỗi ngày đều chờ lão già kia chết đi biết thế nào là tính kế trong tính kế.
Hiện tại chuyện này đã kết thúc, lớp vỏ ngụy trang là Sở Tích nên lưu lại hay rời đi trợ lý Cao vẫn muốn hỏi một chút.
Trợ lý Cao che miệng ho nhẹ một tiếng, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Cố Minh Cảnh.
Dù sao cô Sở cũng được tổng giám đốc dùng nhiều tiền như vậy chống lưng suốt hai năm qua, từ việc diễn vai gì, thiếu sót chỗ nào, đầu tư cái gì hay lỗ vốn bao nhiêu, thật vất vả mới lăn lộn đến tuyến hai, nhân duyên đối với khán giả phải nói là thảm đến không nỡ nhìn, may mắn có Cố tổng ra tay vung tiền trấn áp các diễn đàn và trang mạng của anti-fan, tuy đối với Nguyên Cảnh số tiền đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, nhưng với tư cách là một nhà tư bản độc ác, mục đích đã đạt thì không có đạo lý nào lại tiếp tục mua bán lỗ vốn.
Là một trợ lý vạn năng có trách nhiệm, trợ lý Cao luôn tận lực thay Cố Minh Cảnh tính toán tỉ mỉ.
Cố Minh Cảnh nghĩ đến Sở Tích, không biết thế nào lại nhớ đến bộ đồ heo hồng tối qua trên người cô.
Đột nhiên, anh cười một tiếng.
Trợ lý Cao bị tiếng cười của Cố Minh Cảnh dọa sợ: “Tổng… Tổng giám đốc?”
Cố Minh Cảnh lập tức thu lại nụ cười, bút máy trong tay cũng ném lên bàn, anh đứng lên: “Bên Sở Tích vẫn cứ tiếp tục duy trì.”
“Vâng, tổng giám đốc Cố.” Trợ lý Cao lập tức trả lời.
Cố Minh Cảnh cảm thấy hai năm nay Sở Tích bên cạnh anh cũng không tệ, ngoan ngoãn, nhu mì, rất biết nghe lời, giống như mèo nhỏ bám người, anh thích nhìn dáng vẻ cô khi không mở được nắp chai liền đáng thương nhờ anh giúp đỡ, thích cô làm ổ trên sofa ôm lấy cánh tay anh làm nũng, càng thích những lúc cô kìm nén tiếng khóc giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Ngoan như vậy, giữ lại làm sủng vật bên người cũng không tồi, anh cho cô tiền tài, cho cô tài nguyên, cô làm tốt bổn phận là một sủng vật tùy ý kêu liền đến, giữa hai người chỉ nói giao dịch, không nói tình cảm.
Cố Minh Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy quan hệ giữa anh và Sở Tích thật hoàn hảo, lập tức dặn dò trợ lý Cao đừng quên phát hành bộ phim tiếp theo cho Sở Tích, tốt nhất là đầu tư cho cô phối hợp diễn với người có kinh nghiệm, thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay tâm tình Cố Minh Cảnh rất tốt, cho thư ký gọi điện thoại thông báo Sở Tích buổi tối cùng anh ra ngoài dùng bữa, thế nhưng một lúc sau thư ký liền do dự quay trở lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Minh Cảnh hơi nhíu mày.
Thư ký dè dặt trả lời: “Tổng giám đốc Cố, vừa rồi cô Sở nhờ tôi nói với ngài rằng hôm nay cô ấy không muốn ra ngoài ăn cơm, muốn ăn ở nhà.”
Cố Minh Cảnh sau khi nghe xong còn tưởng bản thân đã nghe lầm, Sở Tích từ chối sắp xếp của anh, còn nói không muốn cùng anh ra ngoài ăn cơm.
Được rồi, Cố Minh Cảnh nghĩ một chút rồi cho qua, Sở Tích muốn ăn ở nhà thì ăn ở nhà, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Vì vậy, sau khi Cố Minh Cảnh tan làm liền trực tiếp lái xe trở về tiểu khu Nam Tĩnh.
Anh mở cửa, phát hiện màn cửa trong phòng đều được kéo lại, cả căn phòng trở nên u ám, cực kỳ yên tĩnh.
Lẽ nào là bữa tối dưới ánh nến?
Cố Minh Cảnh cũng không lập tức bật đèn, anh đứng ở huyền quan thay giày, đang chuẩn bị đi vào phòng khách thì phát hiện bên chân có một bóng đen co lại thành cụm.
Có lẽ bóng đen kia nhận thấy anh bước vào nên lập tức đứng lên.
“Sở Tích?” Giữa bóng tối Cố Minh Cảnh mơ hồ nhận ra khuôn mặt cô.
Anh bật đèn, phát hiện mũi Sở Tích đã chuyển thành màu hồng, cô yên lặng nhìn anh.
Không có gì trên bàn ăn, cũng không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Cảnh trở về gặp cảnh tượng như vậy, anh không vui cau mày lại: “Sao lại thế này?”
Sở Tích hít hít mũi: “Cố Minh Cảnh, có thể em sẽ không sống được bao lâu nữa.” Nói xong câu đó nước mắt liền chảy ào ra.
“Cái gì?” Cố Minh Cảnh không thể hiểu được.
Sở Tích lau nước mắt: “Anh có thể giúp em một việc được không? Cùng em chụp ảnh cưới giả, sau đó trở về gặp bà nội em, bà ấy vẫn luôn muốn gặp cháu rể.”
Cố Minh Cảnh: “...”
“Cầu xin anh, thật sự cầu xin anh.” Sở Tích nghĩ đến bà nội, khóc đến thương tâm, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo Cố Minh Cảnh.
Tốt xấu gì cô cũng theo anh hai năm, không có công lao cũng có khổ lao, lên giường nhiều lần như vậy cũng nên có chút tình cảm, hiện tại cô sắp chết, chỉ có một yêu cầu như vậy, hy vọng anh có thể giúp cô.
Cố Minh Cảnh nhíu chặt mày, nhìn Sở Tích hoa lê đái vũ(*), thậm chí cảm thấy khuôn mặt của cô lúc này so với khuôn mặt mối tình đầu mà lần đầu tiên anh thấy càng khiến anh phải nhìn thêm vài lần.
(*) Hoa lê đái vũ: Câu thơ miêu ta vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi.
Nuôi sủng vật, kiêng kị nhất chính là nó phát sinh lòng tham, ngoại trừ đồ vật anh cho bên ngoài ra còn muốn thêm những thứ khác.
Sống không được bao lâu cho nên muốn anh niệm tình đáp ứng di nguyện cuối cùng của cô, chụp ảnh cưới giả, cho bà nội cô gặp cháu rể.
Diễn giả, đôi lúc cũng sẽ trở thành thật.
Sống không được bao lâu, cuối cùng chính là càng sống càng lâu.
Người mẹ kế so với cha anh nhỏ hơn hai mươi mấy tuổi kia lúc trước rất hay cùng nhóm phu nhân thượng lưu nói chuyện phiếm để khẳng định địa vị.
Cố Minh Cảnh không ngờ ngày đầu tiên sau khi anh giải quyết xong chuyện nhà họ Cố thì Sở Tích vẫn luôn ngoan ngoãn kia lại thay đổi.
Cố Minh Cảnh nghĩ đến mẹ kế liền có chút khó chịu, kéo xuống bàn tay đang nắm lấy góc áo của Sở Tích, lạnh lùng nói: “Giữa chúng ta chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm.”
“Đi thôi, cùng anh ra ngoài ăn cơm.” Cố Minh Cảnh không muốn tiếp tục nói về đề tài này, ngẫm lại biểu hiện của Sở Tích hai năm nay không tồi, anh có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, cho cô thêm một cơ hội.
Sở Tích lùi lại một bước, cô lẳng lặng nhìn Cố Minh Cảnh.
Anh ta nói chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm.
Đúng vậy, lên giường nhiều lần như vậy vĩnh viễn cũng chỉ vì đây là quan hệ giao dịch, tối hôm qua nhiệt tình như lửa nhưng suy cho cùng vẫn là một nhà tư bản lạnh lùng tàn nhẫn.
Đột nhiên Sở Tích cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô thế nhưng lại hy vọng Cố Minh Cảnh niệm chút tình cảm.
Thứ cô cho là tình cảm lại chỉ là giao dịch, chỉ do một mình cô tình nguyện.
Cố Minh Cảnh thấy Sở Tích không phản ứng lại liền không vui cau mày: “Có đi hay không?”
Sở Tích nhớ lại hợp đồng giữa bọn họ hình như sắp hết hạn, hoặc có thể nói là đã hết hạn.
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở to mắt nói:
“Cút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...