Toàn giới giải trí đều cho rằng tôi thích làm nũng

Chương 3
Ngày thứ ba xem tiền như rác
 
“Sở… Tích!” Cố Minh Cảnh hút khí, nỗ lực để bản thân bình tĩnh, anh không ngờ từ vừa rồi lại được phát ra từ miệng của tình nhân nhỏ anh nuôi hai năm.
 

“Em tự chọn cho mình một căn biệt thự ở Kim Thủy đi.” Cố Minh Cảnh tự cảm thấy bản thân đã rất nhượng bộ, Sở Tích vội vàng muốn bước thêm một bậc như vậy đơn giản chính là muốn tiền, vậy thì anh có thể cho cô tiền, thế nhưng anh muốn đánh tan ý niệm trong đầu cô: “Chuyện hôm nay anh có thể xem như cái gì cũng chưa phát sinh, những gì đáng để cho em sau này sẽ không ít, nhưng cũng yêu cầu em từ hôm nay trở đi không nên mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”
 
Sở Tích lẳng lặng nghe Cố Minh Cảnh nói, cô nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, đột nhiên cảm thấy bản thân làm tình nhân nhỏ cho anh hai năm nay không khác gì một tên trộm.
 
Quả báo, là quả báo nhãn tiền, là do cô vứt bỏ lương tâm chạy đi làm tình nhân cho người giàu, cô đáng bị như vậy.
 
Lúc trước khi ký hợp động còn ra vẻ ngượng ngùng xoắn xít, an ủi bản thân bề ngoài Cố Minh Cảnh đẹp như vậy, an ủi bản thân Cố Minh Cảnh vẫn là một người độc thân chưa bạn gái chưa vợ, cô làm tình nhân cho anh cũng không giống với những tình nhân chuyên đi phá hoại tình cảm người khác bị công chúng thóa mạ, xem ra cô vẫn còn một chút đạo đức, kết quả hiện tại báo ứng đã đến, nói chuyện tình cảm? Trong mắt người ta cô chính là món đồ dùng tiền mua vui, vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, còn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.
 
Kết quả kiểm tra buổi chiều hiện rõ trước mắt, dòng chữ ‘bệnh nhân được điều trị thời gian sống kéo dài nhiều nhất sáu tháng’ không ngừng hiện lên trong đầu, giống như Thượng Đế bất ngờ phát cho cô một đồng hồ đếm ngược sinh mệnh, sau đó để cô tự tay đếm ngược một trăm tám mươi ngày của mình.
 
Những thứ trước kia áp bức cô, chèn ép cô, trói buộc cô, một người khi biết bản thân mình không sống được bao lâu thì những thứ đó dường như trở nên vô nghĩa, nhỏ bé đến không đáng kể tên.
 
“Ai hiếm lạ đồng tiền dơ bẩn của anh.”
 
Đây là lần đầu tiên Sở Tích ở trước mặt Cố Minh Cảnh nói chuyện lớn tiếng như vậy, cô nói xong cũng không nhìn anh mà xoay người bỏ đi.

 
Cố Minh Cảnh nhìn bộ dạng hung dữ của Sở Tích, anh kinh ngạc đến nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.
 
Sở Tích trở lại phòng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong đầu điên cuồng xoay quanh một câu.
 

Không làm! Bà đây không làm!
 
Chỉ còn không đầy nửa năm, cái loại tình nhân nhỏ nghẹn khuất này ai thích làm thì làm, đóa hoa nhỏ dối trá ai thích diễn cứ diễn, cho nhiều tiền đi nữa thì bà đây cũng không làm, có cho thêm tài nguyên đi nữa thì cô cũng không nổi tiếng, dù sao cô cũng là Bạch Liên Hoa cả nước chán ghét, lăn lộn đến mấy cũng như vậy, nếu cứ trải qua những ngày tháng nghẹn khuất như vậy thì cuộc sống cô quả thật rất uổng phí.
 
Sở Tích chỉ thu dọn một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, còn lại túi xách cùng những trang sức xa xỉ Cố Minh Cảnh tặng cô một món cũng không lấy. Sở Tích kéo hành lý ra cửa liền phát hiện phòng khách trống không, Cố Minh Cảnh đã đi rồi.
 
Đi thì đi, dù sao anh ta có rất nhiều chỗ ở, chắc chắn không bao lâu nữa nơi này sẽ lại đón vào một tình nhân mới.
 
Sắc trời đã tối, Sở Tích muốn trở về nhà cũng không kịp, vì thế cô lấy điện thoại ra đặt phòng khách sạn.
 
Sở Tích bắt một chiếc taxi đến khách sạn, lúc sắp đến nơi tài xế đột nhiên phát hiện ra vấn đề, đem xe dừng lại ở con đường đối diện khách sạn, muốn qua khách sạn cần phải quay đầu xe lại.
 
Con phố này vào buổi tối có rất nhiều xe, tài xế thử rất nhiều lần vẫn không thể quay đầu.
 
Sở Tích nhìn ra ngoài, cảm thấy chỉ còn cách một con đường nên dứt khoát xuống xe, nói với tài xế cô tự mình đi qua.
 
“Cảm ơn cảm ơn.” Tài xế cũng không nhận ra Sở Tích, sau khi cảm ơn liền lái xe đi.
 
Con phố này xe nhiều người ít, người chờ đèn xanh cũng chỉ có vài người, Sở Tích vừa xuống xe liền thấy xa xa có một bóng người run rẩy đứng giữa đường.
 
Nhìn dáng người thì có vẻ là một ông chú khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng hai chân giống như không tiện, ở giữa đường di chuyển từng bước thật chậm.
 
Đèn xanh cho người qua đường đã bắt đầu nhấp nháy, sắp chuyển sang màu đỏ mà ông chú vẫn còn cách con phố một đoạn.
 
Sở Tích thầm nghĩ ông ta chắc cũng không quen biết cô nên nhanh chóng đem hành lý để sang một bên, sau đó chạy đến: “Bác ơi, cháu dìu bác qua nhé.”
 

Tóc ông chú vẫn còn đen nhánh, chỉ là phần giữa đỉnh đầu đã bị hói, quần áo bên ngoài nhìn qua cũng rất có địa vị, dáng người mập mạp hơi lộ ra bụng bia, trên cổ còn đeo một sợi dây xích bằng vàng, thấy Sở Tích chạy đến dìu liền vô cùng vui vẻ nói cảm ơn.
 
Sở Tích thành công dìu ông qua đường trước khi đèn đỏ chỉ còn một giây nữa là chuyển sang màu xanh.
 
Hai người nói chuyện hai câu, thì ra ông chú này sống ở tiểu khu gần đây, buổi tối ra ngoài tản bộ một mình lại không cẩn thận để trật chân.
 
“Có cần cháu đưa bác đến bệnh viện gần đây xem thử không?” Sở Tích nghe ông bị trật chân liền hỏi lại.
 
Ông chú xua tay cười nói: “Cháu quả thật là người tốt, không cần đâu, ông đã gọi điện thoại cho con trai, nó cũng sắp đến rồi.”
 
“Vậy được rồi, ông chú ý an toàn nhé, tạm biệt.” Sở Tích tạm biệt ông chú xong liền quay lại bên đường lấy hành lý.
 
Đến khi Sở Tích nhận được phòng khách sạn thì trời đã khuya.
 
Trong phòng rất yên tĩnh, Sở Tích ngồi trên giường, chuyện buổi chiều vẫn cứ lập đi lập lại trong đầu cô.
 
Tờ bệnh án kia như án tử với cô, còn có Cố Minh Cảnh.
 
Sau khi Sở Tích biết cô không còn bao nhiêu thời gian liền đem bản thân nhốt trong căn hộ khóc cả một buổi trưa, hiện tại cô cũng không thể nào khóc nổi nữa, chỉ cảm thấy mệt.
 
Cuộc sống này thật mệt mỏi.
 
Cô giơ hai tay che mặt lại, lẳng lặng dừng lại đó.
 
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

 
Sở Tích liếc mắt nhìn màn hình, bên trên hiển thị tên trợ lý Cao.
 
Là trợ lý bên cạnh Cố Minh Cảnh.
 
Cô thu hồi lại cảm xúc, sau đó nghe máy: “Alo.”
 
“Chào cô Sở, tôi là Cao Minh, tôi muốn hỏi một chút về địa chỉ hiện tại của cô, cô còn rất nhiều đồ vật để tại căn hộ Nam Tĩnh, chúng tôi có thể chuyển chúng qua cho cô.”
 
Sở Tích nghe xong liền cười nhẹ, là những món đồ xa xỉ mà Cố Minh Cảnh tặng cho cô sao?
 
“Không cần, tặng anh đó.” Sở Tích nhàn nhạt nói, đang chuẩn bị cúp máy thì trợ lý Cao lập tức kêu: “Khoan đã...”
 
Sở Tích: “Ừ”
 
Trợ lý Cao do dự một chút rồi nói: “Cô Sở, cô thật sự muốn rời khỏi tổng giám đốc Cố sao? Hợp đồng của hai người quả thật đã hết hạn vào mấy ngày trước, nhưng tôi có thể lén nói cho cô biết rằng tổng giám đốc Cố đối với biểu hiện mấy năm nay của cô rất hài lòng, khả năng gia hạn hợp đồng với cô là rất cao, tuy tôi không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cô chịu hạ mình xin lỗi tổng giám đốc Cố thì ngài ấy nhất định sẽ cùng cô gia hạn hợp đồng.”
 
“Suy cho cùng...” Trợ lý Cao tận tình khuyên bảo: “Nếu cô rời đi cũng đồng nghĩa với việc hợp đồng giữa cô và Nguyên Cảnh không còn giá trị, có nghĩa là toàn bộ tài nguyên của cũng đều...”
 
“Cảm ơn, có điều tôi cũng không cần.” Sở Tích cúp máy, nằm yên trên giường.
 
Tài nguyên có tốt đến đâu cô cũng không cần.
 
Điều duy nhất cô không bỏ xuống được chính là bà nội.
 
Ngày mai là có thể nhìn thấy bà nội.
 
Sở Tích ngủ một giấc nặng nề, cô hy vọng hôm sau tỉnh dậy liền phát hiện mọi chuyện hôm nay chỉ là mộng, kết quả, sáng hôm sau vẫn thấy bản thân nằm trong khách sạn, bức ảnh chụp bệnh án kia vẫn nằm trong album điện thoại cô.
 
Sở Tích ngây người nhìn chăm chú vào bệnh án, sau đó điện thoại đột nhiên nhận được thông báo đẩy từ Weibo.
 

Thông thường nếu xảy ra việc gì lớn người dùng mới liên tục nhận được thông báo đẩy như vậy, thế nhưng hiện tại Sở Tích cũng không muốn xem, cô đang chuẩn bị lướt qua thì đột nhiên phát hiện tên mình ở cột thông báo.
 
Tiêu đề tin tức hiện to dòng chữ “Sở Tích - ‘Đóa hoa mới nổi’ trong làng giải trí phơi bày mối quan hệ với kim chủ, cả hai tay trong tay ân ái đi dạo trên đường khuya.”
 
Sao lại thế này?
 
Sở Tích lập tức rùng mình, không lẽ là Cố… Cố Minh Cảnh?
 
Không thể nào, cô run rẩy nhấn vào, quả nhiên, phóng viên đưa ra một tấm hình khác.
 
Màn đêm buông xuống, Sở Tích kéo cánh tay một người đàn ông, chậm rãi đi trên đường phố.
 
Người đàn ông hói đầu, dáng người mập mạp lộ bụng bia, quần áo cũng xem như là phú quý, trên cổ còn đeo sợi dây xích bằng vàng.
 
Nữ minh tinh trẻ trung xinh đẹp cùng ông lão sáu mươi tuổi bụng bia đeo dây xích vàng, sau hai năm chờ đợi, quần chúng ăn dưa cũng đợi được giây phút này.
 
Thì ra đây chính là kim chủ nhiều tiền vẫn luôn chống lưng cho Sở Tích, từ trước đến nay tài nguyên của Sở Tích tốt đến nỗi không chỉ làm cho người trong giới đỏ mắt mà còn khiến fans của những nữ minh tinh đó nhìn Sở Tích cũng không thuận mắt.
 
Nhóm fans hâm mộ của những nữ minh tinh khác đều cho rằng thần tượng nhà mình không có điểm nào không bằng Sở Tích, thế nên dựa vào đâu Sở Tích lại chiếm nhiều tài nguyên tốt như vậy. Thực tế thì anti-fan của Sở Tích đa số đều là fans của những nữ minh tinh là đối thủ cô, các cô một bên phỉ nhổ hành vi chống lưng của kim chủ Sở Tích, nhưng ai cũng không chịu nói ra rằng trong lòng các cô chính là vừa hâm mộ vừa ghen tị, vị kim chủ kia làm sao lại mù quáng xem trọng Sở Tích như vậy, nâng Sở Tích còn không bằng nâng Thánh A La nhà bọn họ.
 
Nhưng đến ngày hôm nay, sau khi nhìn thấy bức ảnh này, tâm tư của nhóm fans kia trong nháy mắt liền biến mất, vốn dĩ là ngoài mặt châm chọc bên trong ghen tị nay lại hoàn toàn biến thành cười nhạo.
 
[Độ tuổi này, diện mạo này, quả đầu hói đó, còn có cái bụng bia kia, chậc chậc chậc.]
 
[Mọi người lập tức vui sướng khi thấy người gặp họa, một ông già sáu mươi tuổi mập mạp, khẩu vị của Sở Tích cũng quá thấp rồi, có lẽ mỗi tối đều phải uống Viagra* kêu ba ba nha, cách Sở Tích cô có được tài nguyên chúng tôi cũng không hiếm lạ ha ha ha ha.]
 
(*) Viagra: Thuốc hỗ trợ chứng liệt dương ở nam giới.
 
[Thật buồn nôn, kẻ lắm tiền cùng tình nhân ngọt ngào của ông ta.]
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận