Edit: Sa
Lúc Lâm Mạn Thiến quay xong cảnh cuối cùng của mình, đường phố đã không còn bóng người.
Hôm nay cô chưa ăn cả bữa trưa lẫn bữa tối, giờ đói bụng muốn xỉu, nhưng vì vai diễn của cô là mỹ nhân ốm yếu nên không thể mập được.
Cô và trợ lý bàn với nhau, cuối cùng ghé vào quán ma lạt thang(1), từ tốn gọi món.
(1) Ma lạt thang: còn gọi là Malatang, là món lẩu cay đường phố phổ biến Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc).
Cải thìa, cải thảo, củ sen, đậu hũ, rau mùi, món mặn duy nhất là hai quả trứng cút.
“Chủ quán, không ớt, không bơ, không nước cốt hầm xương, nấu bằng nước trắng là được, cảm ơn.”
Chủ quán hơi khựng lại, thảng thốt nhìn cô: “Thế thì không có vị gì đâu.”
“Không sao.” Lâm Mạn Thiến xua tay.
Đúng lúc này, trợ lý cũng đã chọn món xong, toàn thịt.
“Chủ quán, cay nhiều nhé.”
Chủ quán nhận lại tờ giấy ghi món của hai người, thở dài, nói đùa: “Cô bé gầy lắm rồi, nếu còn gầy nữa là không đẹp đâu.”
“Biết sao giờ, yêu cầu công việc mà.”
Gần đó là phim trường, khách tới quán ăn nhiều nhất là người làm việc trong làng giải trí. Lâm Mạn Thiến rất đẹp, nhìn mặt cũng quen, chủ quán đoán có lẽ cô là diễn viên, vậy là nhiệt tình lấy sổ và bút ra xin chữ ký.
Lâm Mạn Thiến nhìn thấy quyển sổ đã được ký hơn nửa quyển, có cả mấy diễn viên tiếng tăm lừng lẫy, trước trang cô ký là trang lưu lại một chữ ký vô cùng phóng khoáng: Bùi Nhất.
Có câu nét chữ nết người.
Chữ của Bùi Nhất như rồng bay phượng múa, đường bút sắc bén, nhìn là biết được ký bằng cây bút hàng hiệu.
Quán ăn hiện đang rất vắng, trừ hai cô ra không có thực khách nào khác, Lâm Mạn Thiến ký tên xong, ngồi bừa xuống một bàn, nói với trợ lý: “À Phương Viên, em hỏi chị Trần giùm chị rồi, chị ấy nói nếu chị đồng ý thì bắt đầu từ thứ bảy tuần sau là có thể chuyển qua làm việc cho Khương Nguyệt Nhiên đó.”
Phương Viên đang so đũa thì dừng lại, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Lâm Mạn Thiến, trông rất tội nghiệp: “Thiến Thiến, chị không thể theo em được sao?”
“Theo em không có cơm ăn đâu.” Chủ quán bưng lẩu lên, cô bật bếp, thản nhiên nói, “Chị quay xong bộ này là phải ở nhà chờ sắp xếp công việc, nhân lúc chị Trần còn sót chút lòng thương xót chị, em phải nắm chắc cơ hội.”
Phương Viên cúi đầu, rất lâu sau mới ủ rũ nói: “Thời nay đẹp cũng là cái tội.” Cô ấy nhìn Lâm Mạn Thiến, “Thiến Thiến, hay là em đi nói chuyện với giám đốc Cao thử xem sao? Chị ấy thường ngứa mắt mấy chuyện như vậy lắm, có khi sẽ giúp em đấy.
Hơn nữa khó khăn lắm em mới đạt được chút tiếng tăm, không thể vì chuyện này mà…”
“Được rồi, đừng nhắc nữa.” Lâm Mạn Thiến nhoẻn môi cười, “Em tự biết tính, mau ăn thôi.”
“Dạ.”
Đêm khuya yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng, Lâm Mạn Thiến từ tốn ăn trứng cút.
Thật ra lòng cô chẳng tĩnh lặng chút nào.
Lâm Mạn Thiến ký hợp đồng dài mười năm với Hoàn Nghệ.
Hoàn Nghệ là công ty lớn trong ngành, thành lập đã lâu, rất vững chắc, nhưng như vậy cũng có nghĩa là công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.
Công ty lớn có nhược điểm là nếu bạn không có điểm nào nổi bật, ban lãnh đạo rất khó chú ý đến bạn, tài nguyên tốt sẽ chẳng bao giờ tới lượt bạn.
Lâm Mạn Thiến không quyền không thế, nguyên nhân lớn nhất được Hoàn Nghệ để mắt là cô đẹp.
Ngoại hình của cô là kiểu vô cùng được thịnh hành vào mấy năm trước.
Da rất trắng, là kiểu trắng mịn màng của người châu Á, mày lá liễu, dù nhăn mặt thế nào cũng trông rất ngây thơ.
Mặt trái xoan, mắt to, bên khóe mắt có hai nốt ruồi lệ, cười lên trông rất tươi tắn.
Từng có một nhiếp ảnh gia đùa rằng: “Mạn Thiến à, em là người hợp với từ “hệ kính lọc” nhất showbiz đấy.”
Đáng tiếc trong giới này, vẻ đẹp ngây thơ trong sáng đã không còn được ưa chuộng nữa, khán giả thích vẻ đẹp mạnh mẽ, dẫu không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng “ngầu”.
Hiện nay dạng nữ chính ngây thơ trong sáng như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao càng ngày càng bị phỉ nhổ, đạo diễn tìm nữ chính hoặc là tiểu hoa có lượng fans đông đảo, hoặc là người có vẻ đẹp hợp thị hiếu.
Lâm Mạn Thiến không có fans đông, cũng không phải “gái ngầu” hợp thị hiếu.
Những kịch bản tìm đến cô toàn là dạng con gái bề ngoài ngây thơ bên trong mưu mô hoặc bạn gái cũ đã chết chỉ chiếm vài cảnh ít ỏi, đều là dạng nhân vật rất khó lấy được cảm tình từ khán giả.
Lần này, để lấy được vai trong “Cửu Vệ”, có thể nói cô đã bỏ ra muôn vàn công sức, những tưởng sự nghiệp có cơ hội khởi sắc, nhưng hiện giờ lại bi thảm đến mức phải để trợ lý đi làm việc cho người khác.
À, nói đến đây thì phải kể lại từ đầu.
Nói cho cùng, tất cả là vì Lâm Mạn Thiến quá đẹp, vẻ đẹp của cô không phù hợp với thị hiếu thời nay không có nghĩa là cô không đẹp.
Vậy là phó giám đốc Giang của Hoàn Nghệ rất vừa mắt cô.
Tại buổi tiệc tất niên tuần trước, tình tiết cũ rích nữ chính bị chuốc thuốc rồi bị cưỡng gian đã tái hiện một cách đầy đủ và sinh động với Lâm Mạn Thiến, chẳng qua rất đáng tiếc là chỉ tái hiện được một nửa.
Người quen hoặc kẻ thù của phó giám đốc Giang không có ai là nam chính đẹp trai quyền thế ngập trời nên nữ chính Lâm Mạn Thiến đành dựa vào tài nghệ Taekwondo của mình đá mấy cú vào chỗ hiểm của vị phó giám đốc Giang đang say mèm trong tửu sắc, sau đó lảo đảo chạy trốn khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà.
Rất hiển nhiên, ngày hôm sau, cô bị cấp trên đóng băng.
Tất cả kịch bản và đại diện nhãn hàng trước đó còn chưa kịp ký hợp đồng bị thu hồi toàn bộ.
Mà phí phá vỡ hợp đồng của Hoàn Nghệ rất cao, rất rất cao, cao đến mức cô không tài nào trả nổi.
Giám đốc Cao của Hoàn Nghệ là người phụ nữ rất mạnh mẽ và cứng rắn, tác phong làm việc cũng cứng rắn không kém, chính vì vậy Phương Viên mới bảo cô nhờ vả giám đốc Cao, có khi giám đốc Cao sẽ giúp đỡ.
Nhưng Lâm Mạn Thiến biết giám đốc Cao sẽ không trở mặt với phó giám đốc Giang chỉ vì một diễn viên quèn như cô.
Trừ khi cô có thể tạo được tiếng vang. “Cửu Vệ” chính là cơ hội chuyển mình.
Nhưng phim vẫn đang trong quá trình quay, mà thời gian hậu kỳ cho phim cổ trang rất dài, có lẽ tới tận năm sau phim mới chiếu.
Vậy là trong thời gian hơn nửa năm chờ đợi này, cô chỉ có thể ở nhà ăn không ngồi rồi.
Lâm Mạn Thiến chống cằm, nhìn quả trứng cút cuối cùng trong chén, than thở: “Phương Viên, tại sao đều là con người mà số phận khác nhau thế nhỉ? Em thua Bùi Nhất chỗ nào, xấu hơn hay diễn xuất không bằng? Tại sao người ta có ba mươi triệu fans, còn em chỉ có một triệu fans chứ, haiz…”
Phương Viên gắp miếng thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Showbiz là nơi cần may mắn nhất, em thấy em trai Bùi đó, từ lúc ra mắt cho đến bây giờ, đóng phim nào nổi phim đó, này là may mắn bẩm sinh đó.
Cơ mà tài nguyên của cậu ấy tốt thật, công ty lớn như Tinh Ảnh còn nhiều nghệ sĩ hơn cả Hoàn Nghệ, vậy mà từ lúc cậu ấy ra mắt tới nay, trừ phim đầu tay ra thì phim nào cũng đóng vai chính, chắc chắn là có người nâng đỡ.”
Lâm Mạn Thiến lắc đầu: “Không hẳn vậy đâu, cậu ấy ký hợp đồng đánh cược với Tinh Ảnh đó.”
“Sao cơ?”
Hợp đồng đánh cược nói đơn giản là công ty lăng xê nghệ sĩ, còn nghệ sĩ thì phải kiếm được số tiền đã cam kết về cho công ty, nếu không làm được, nghệ sĩ phải trả số tiền đầu tư tương ứng và tiền đền bù, thậm chí còn cả tiền lãi.
Nói cách khác, đây là một dạng mạo hiểm.
Người ký hợp đồng đánh cược thường là người muốn nổi tiếng nhanh và tự tin rằng mình sẽ nổi tiếng.
Bùi Nhất ký hợp đồng đã chứng tỏ cậu có khát khao và sự quyết đoán đáng kể, hơn nữa theo tình hình hiện tại thì cũng có cả sự tính toán kỹ lưỡng.
Lâm Mạn Thiến nghe nói chính Bùi Nhất chủ động đề ra đề nghị này, người quản lý khuyên cậu đừng nên ký loại hợp đồng đó nhưng bị cậu phớt lờ.
Khi ấy, cậu còn chưa đủ tuổi thành niên.
Bề ngoài thì rạng rỡ ấm áp, ngoan ngoãn lễ phép, nhưng tác phong làm việc lại cực kỳ cứng rắn và quả quyết.
Một cậu bé như vậy mà lại là em trai quốc dân ngây thơ đơn thuần trong lòng fans.
E rằng những toan tính và tầm nhìn của em trai Bùi còn hơn cả người quản lý “máu lạnh” luôn “ép Nhất Nhất của chúng ta làm việc quá sức”.
Phương Viên suy nghĩ chốc lát, đột nhiên sáng mắt: “Đúng rồi Thiến Thiến, hay là em cũng ký hợp đồng đánh cược đi, đã ký cái này thì chắc chắn công ty sẽ không bỏ bê em.”
Lâm Mạn Thiến lườm: “Chị tưởng ai muốn ký cũng được chắc? Lúc đầu là do show và phim có Bùi Nhất tham gia hot quá nên Tinh Ảnh mới đồng ý đánh cược với cậu ấy, còn diễn viên quèn như em thì công ty sẽ không cho cơ hội đó đâu.
Haiz, rốt cuộc là em thua Bùi Nhất chỗ nào nhỉ? Em không đẹp hay diễn xuất kém? Haiz…”
… Rồi xong, lại quay về vấn đề cũ.
Trong lúc hai cô gái than thở trong quán ma lạt thang thì đoàn phim đang đẩy nhanh tốc độ, phần lớn là cảnh đơn của Bùi Nhất nên tiến trình quay diễn ra rất nhanh, đạo diễn đứng giám sát đằng sau máy quay cũng phải cảm thán: “Thằng bé Bùi Nhất đúng là sinh ra để làm nghề.
Hồi xưa tôi quay Trình Tiêu Linh, mắt của cô ấy còn không linh hoạt bằng cậu này.”
Trình Tiêu Linh là diễn viên lão làng, có hai mươi năm tuổi nghề, là người đầu tiên trong nước tiến ra được thị trường Hollywood.
Đạo diễn đưa ra đánh giá như vậy đã là lời khen ngợi cực kỳ có cánh.
Quay xong một cảnh, nhân viên đoàn phim lại dựng cảnh cho cảnh phim tiếp theo, Bùi Nhất đang xem kịch bản thì người quản lý cầm điện thoại đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Bùi Nhất, mẹ em gọi.”
Quản lý của Bùi Nhất là anh họ cậu, lớn hơn cậu khá nhiều, năm nay đã ba mươi sáu.
Em trai Bùi tuy nhỏ tuổi nhưng đội ngũ làm việc đều được cậu chọn lựa kỹ càng, nguồn nhân lực thuộc về tay mình thì mới yên tâm được.
Tuy ký hợp đồng đánh cược nhưng cậu được quyền tự quyết trong công việc.
Biểu cảm của thiếu niên vẫn như bình thường, sải chân đi ra ngoài nhận điện thoại.
“A lô.” Giọng cậu lạnh nhạt, không hề giống như đang nói chuyện với mẹ ruột của mình.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của phụ nữ: “A lô, Tiểu Nhất hả con, muộn rồi mà con còn chưa ngủ hả.
Con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ sớm mới tốt…”
Thiếu niên cắt đứt lời bà: “Có gì nói thẳng đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Bên kia im lặng chốc lát mới lúng túng nói: “Mẹ muốn mượn con ít tiền.”
Cậu nhướn môi: “Bà muốn mua gì?”
“Cũng không có gì, chẳng là mấy hôm trước nhìn trúng cái quần…”
“Thế này đi.” Bùi Nhất lười nghe bà ta nói dối, giọng hờ hững, “Vừa khéo cô sắp về Thanh Thành, bà cần mua gì cứ nhờ cô mua giúp.”
“… Thế phiền lắm, với cả cô con cũng đâu có tiền.”
“Không sao, tôi đưa thẻ cho cô, bà cứ nhắn cô quét thẻ là được.”
Một lúc lâu sau, mẹ Bùi mới e dè nói: “Thật ra thì Y Linh muốn tham gia trại hè, mà phí hơi cao, con cũng biết đó, lương của dượng con đâu có bao nhiêu, không nộp phí nổi.”
Cậu thờ ơ cười: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm nuôi bà và Tiểu Nặc, còn về phần Quan Y Linh, tôi với nó chả quen chả biết, nó không thuộc về trách nhiệm của tôi.”
“Tiểu Nhất, nói gì thì nó cũng là em con, con đồng ý với mẹ chuyện này thì mẹ sẽ ngay lập tức ký giúp con hợp đồng quảng cáo đồng hồ…”
“Hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.” Thiếu niên dứt khoát cắt đứt lời bà ta, không trả lời bà mà chuyển chủ đề.
Có người trong đoàn phim chào cậu, cậu gật nhẹ đầu, mặt mày rạng rỡ, mỉm cười, “Bà đang nghĩ gì vậy, hả mẹ?” Sau đó, cúp điện thoại.
Hết chương 2.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...