Lúc thái tử tới đón ta thần sắc mơ hồ có chút nặng nề, hình như xảy ra chuyện gì đó rồi, ta không hỏi.
Sau khi trở về, ngày hôm sau ngủ dậy, ta trông thấy bên cửa sổ có một ngọn đèn Tịnh Đế Liên, cánh hoa sen tầng tầng lớp lớp sống động như thật.
Sau tết Nguyên Tiêu, trong cung ngột ngạt như mưa bão sắp ập đến, A Cửu ẩn trong bóng tối nghe đám cung nhân lén lút thảo luận.
Tết Nguyên Tiêu có một nữ thổ phỉ dẫn theo một hắc y nhân đi cướp bóc, chuyên cướp hoa đăng của các cô nương, cực kỳ vô sỉ.
Đề tài về nữ thổ phỉ rất nhanh bị một người khác ép xuống, cháu trai của Trấn Viễn tướng quân Dương lão tướng quân, Dương tiểu công tử vào tết Nguyên Tiêu cường đoạt dân nữ, còn đánh chết tướng công của nữ tử kia, vứt xác trên con sông thả hoa đăng.
Nếu như chỉ là một tên công tử quần là áo lụa bình thường thì trong cung sẽ không ngột ngạt như thế, mà là vì Dương tiểu công tử là biểu đệ của thái tử, Dương lão tướng quân là cha của hoàng hậu.
Mà lúc Dương tiểu công tử làm chuyện ác, thái tử phụng chỉ tết Nguyên Tiêu đến thăm phủ Trấn Viễn tướng quân, để bày tỏ ý thân thiết với Dương lão tướng quân đang trấn giữ Tây Bắc và cũng để an ủi nỗi nhớ nhà của hoàng hậu.
Bây giờ không ai dám dính vào thảm án này, bởi vì không ai dám hỏi, lúc Dương tiểu công tử gây ra chuyện đó, thái tử có biết chuyện không, thái tử có đồng hành không.
Chuyện này mọi người không hẹn mà cùng làm ngơ, giống như bão tố đang sắp nổi lên.
Cửa cung Phượng Nghi cung đóng chặt, mẫu phi nói với ta khoảng thời gian này đừng thân thiết với thái tử.
Ta ngồi trong Cẩm Vân cung yên lặng thêu thùa, gọi A Cửu trên xà nhà xuống, kéo lấy vạt áo hắn thêu lên từng đóa từng đóa Tịnh Đế Liên, cuối cùng trên hắc y quái dị xuất hiện rất nhiều đóa hoa sen.
Phượng Nghi cung và Đông cung rất lâu không có động tĩnh, ta từng lén lút chạy qua xem, bên ngoài Phượng Nghi cung có thị vệ trông coi, Đông cung càng canh phòng nghiêm ngặt hơn.
Tình hình như vậy làm một người lớn lên trong cung như ta cảm nhận được không ổn, "Thái tử ca ca bị giam lỏng sao?"
Lần này A Cửu không trả lời ta, hắn là ám vệ được bồi dưỡng nên, có đôi khi đầu óc của hắn còn không bằng ta, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện cướp hoa đăng của tiểu cô nương nhà người ta trên đường cái.
Qua thêm mấy ngày nữa bắt đầu có những lời đồn làm lòng người kinh hãi truyền ra.
Thái tử dung túng cho thân thích làm ác -- thất đức.
Các triều đại đi qua, làm thái tử chú trọng nhất là đức hạnh, hai chữ thật lớn này ném xuống không ai đảm đương nổi, đây còn là do nhà nho đương thời, thái phó của thái tử trẻ tuổi nói.
"A Cửu, mang ta đến Đông cung đi."
A Cửu ôm ta thi triển khinh công lướt trên hoàng cung, mái ngói bị đạp lên vang lên tiếng vang nhỏ, ta bị bọc trong áo choàng màu đen không dám động đậy.
A Cửu dễ dàng tránh được tất cả thủ vệ, giống như quỷ mị hạ người rơi xuống đất từ trên mái hiên ở tẩm điện của thái tử.
Dưới ánh trăng, thái tử đi chân trần, chỉ khoác trên người chiếc ngoại bào, cùng trăng đối ẩm, phong lưu phóng khoáng.
Nếu như thái tử không phải là thái tử, đáng lẽ sẽ là một công tử nhà giàu không ưu không lo, cùng hồng nhan tri kỷ chèo thuyền du ngoạn, cùng vài ba người bạn chí cốt du hồ, lúc vui vẻ thì ngâm thơ, chứ không phải bị nhốt trong chốn thâm cung này.
Ta và A Cửu dưới tầng tầng thủ vệ xuất hiện trước mặt thái tử, thái tử vẫn thong dong bình tĩnh, lần nữa rót một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Huynh ấy giơ tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Ngồi đi, chỉ là đêm nay không có điểm tâm cho muội ăn rồi."
"Đại ca."
Ta ngồi xuống, thái tử nhìn A Cửu phía sau lưng ta một cái, huynh ấy nói, "Là ngươi nhỉ."
A Cửu không nói lời nào lặng yên lui về trong bóng tối, lúc ấy ta không hiểu rõ lời thái tử nói.
"Tiểu Ngũ, muội không nên đến đây."
Ta cũng biết vậy, nhưng ta muốn đến xem thái tử có bình an không, một thái tử sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt ngon miệng cho ta sau giờ ngọ, một thái tử sẽ đem đồ chơi từ ngoài cung vào cho ta, một thái tử sẽ cho ta ngồi trên vai huynh ấy chơi thả diều, một thái tử khiến ta gọi là đại ca.
Huynh ấy là đại ca của ta.
"Các huynh đệ trong cung đều trưởng thành rồi, rồng ẩn náu nơi sâu, ta không có cách nào ngăn chặn nữa, dưới nước là sóng ngầm mãnh liệt."
Sau này ta không thể đứng dưới sự bảo vệ của thái tử, coi nhẹ sự thật huynh ấy là con trai của hoàng hậu mà ta lại là con gái của quý phi, chỉ làm một đôi huynh muội bình thường trong chốn hoàng cung này được.
"Thật ra ta không muốn học mưu kế của đế vương, chỉ muốn làm một người nhàn tản bình thường, tìm được một tri kỷ, đi khắp đại giang nam bắc, nhìn hết núi non phong cảnh, lãnh hội phong tục tình người khắp nơi, rồi mang về cho ấu muội trong nhà chút đồ chơi nhỏ thú vị."
"Như vậy mẫu hậu cũng không cần vào chốn thâm cung này, không cần ở trong hồng tường này từng chút oán hận rồi tuyệt vọng."
Thái tử say rồi, giọng nói dịu dàng của huynh ấy khàn đi, nói với ta rất nhiều chuyện.
Tỷ như đã từng có một hồng y nữ tử, nàng lớn lên ở Tây Bắc, một thân hồng y hiên ngang mạnh mẽ, ngày nàng cưỡi ngựa nhập kinh làm kinh diễm toàn kinh thành.
Nàng gả cho một nam nhân, nàng thích nam nhân ấy, nàng là đại tiểu thư của ba mươi vạn Dương gia quân, nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Nàng sinh ra đứa con đầu lòng cho nam nhân kia, nam nhân hứa hẹn với nàng về tương lai của đứa bé này.
Sau đó nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp ngày một nhiều, nàng quá cao ngạo, không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, hai người càng lúc càng xa nhau, ân ái ngắn ngủi thời trẻ còn chưa kịp sâu sắc thì đã nhạt nhòa, còn làm cho nam nhân càng lúc càng cố kỵ Dương gia quân.
Thái tử còn nói có một đứa bé, đứa bé ấy ra đời trong sự sủng ái của cha mẹ, lại từng chút từng chút chứng kiến cha mẹ lục đục, từ nhỏ hắn đã không được phép mềm yếu, không được phép khóc, phải làm được tất cả những yêu cầu của cha mẹ, giấu đi tất cả mọi tâm tình của mình.
Hắn còn nhỏ như vậy mà phải một mình đi trước, chỉ cần hắn đi sai một bước thì người bên cạnh cũng sẽ bị phụ thân trách phạt.
Sau đó mẫu thân sinh cho hắn một muội muội, hắn kinh hỉ nhìn đứa bé nho nhỏ đang được bọc tã lót, tương lai sẽ có người đi cùng hắn rồi, hắn sẽ chăm sóc cho đứa nhóc này thật tốt.
Ngày hôm sau tan học quay về, hắn trông thấy thiền điện tối qua vẫn náo nhiệt giờ trống trải, muội muội của hắn bị bế đi cho tổ mẫu nuôi dưỡng rồi.
Cái trống lắc nho nhỏ ấy bị đặt trong ngăn kéo thật lâu.
Hắn nhìn thấy mẫu thân từng sôi nổi nhiệt liệt từng chút từng chút trở nên u ám cực đoan trong chốn thâm cung âm lãnh này.
Hắn bị trói buộc quá chặt.
"Tiểu Ngũ, mau trở về đi, đừng đến nơi này nữa, nghe lời, trốn xa một chút, đứng dính vào chút nào, thật ra quý phi và Tam đệ rất tốt với muội."
Thái tử bảo ta đi, nhưng huynh ấy lại giống như không cam lòng, nói với ta, "Biểu đệ kia của ta bản tính nhát gan hướng nội, bởi vì nó là nữ nhân."
A Cửu ôm ta trở về, ta kéo ống tay áo hắn, "Khoan hãy về, chúng ta đi đâu đó đi."
A Cửu và ta ngồi trên nóc cung điện bị bỏ hoang phía cuối tây hoàng thành, gió đêm rất lớn, thổi bay mũ trùm màu đen của A Cửu.
Đây chính là nơi lúc nhỏ ta và A Cửu ngã xuống, phụ hoàng nổi trận lôi đình làm cung nhân không dám đến gần chỗ này nữa, cho nên trái lại nó trở thành nơi bí mật của ta và A Cửu.
Ngồi ở đây không thể nhìn thấy Cẩm Vân cung nữa, ta kéo áo choàng của A Cửu bảo hắn ngồi xuống, hai người bọn ta sóng vai trầm mặc, sự lạnh lùng của A Cửu làm ta cảm thấy hai chúng ta là hai tên đần từ đâu đó đến, nhưng chỗ tốt là cái gì ta cũng có thể nói được với hắn.
"A Cửu, người Dương gia xem con gái như con trai mà nuôi, có lẽ là muốn đưa nàng đến chiến trường Tây Bắc."
"Chuyện này xảy ra vào đúng lúc thái tử phụng chỉ xuất cung, quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức thái tử bọn họ phải nhảy vào trong cái hố này."
"Nếu như phải điều tra cho rõ ràng thì Dương tiểu công tử trong sạch, giới tính của nàng bại lộ, Dương gia phạm tội khi quân."
"Chuyện này bản thân Dương gia chắc chắn sẽ không điều tra."
Có thể làm ra chuyện trùng hợp như vậy, ta chỉ có thể nghĩ đến phe quý phi đang như mặt trời ban trưa.
Ta kéo kéo ống tay áo A Cửu, mang theo giọng mũi, "A Cửu, sau này ngươi chỉ nghe lời ta thôi có được không."
Trong tay áo của A Cửu thêu một đóa hoa lê, trăng trắng nho nhỏ, đầu ngón tay hắn khẽ động một cái, "Ừ."
Một tháng sau, Dương gia mang thi thể của Dương tiểu công tử treo ngoài cổng thành tạ tội.
Đại công chúa được thái hậu nuôi dưỡng vội vã xuất giá, gả đến phương Bắc lạnh lẽo, lúc xuất giá phụ hoàng chưa ban phong hào.
Phượng Nghi cung và Đông cung được giải trừ cấm túc, đã điều tra rõ ràng tất cả đều là hành vi của mình Dương tiểu công tử, thái tử không biết, không liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng lúc thượng triều hoàng thượng chính miệng khiển trách hoàng hậu, nói hoàng hậu buông thả cho Dương gia ở kinh thành, gia phong bất chính, làm bẽ mặt gia phong của Dương lão tướng quân, liên lụy đến thái tử.
Sau khi giải trừ cấm túc, hoàng hậu không hề mở cửa Phượng Nghi cung, ngày Đại công chúa xuất cung, thái tử bị phụ hoàng gọi đi thảo luận chính sự, không thể tiễn nàng xuất giá.
Ta lặng lẽ chạy ra khỏi Cẩm Vân cung, bảo A Cửu mang ta đuổi theo hàng ngũ xuất giá của Đại công chúa, khi kiệu hoa đi qua cửa cung dài dằng dặc, ta nhảy lên trên xe, đặt một con thỏ làm bằng ngọc trước người Đại công chúa, "Đại ca không thể đến, huynh ấy bảo muội tặng nó cho tỷ."
Ta suy nghĩ một hồi lại nói thêm một câu, "Huynh ấy bảo tỷ phải chăm sóc tốt cho mình."
Đại công chúa đang đội khăn tân nương không có phản ứng, khi xe ngựa chạy ra khỏi biên giới cửa cung thì A Cửu đã mang ta đi rồi.
Hai người chúng ta đứng trên tường thành nhìn theo Đại công chúa rời đi, đội ngũ đỏ rực như mang theo dải lụa đỏ chậm rãi rời khỏi kinh thành.
4.
Sau khi Đại công chúa xuất giá, Đức phi chỉ có duy nhất một nữ nhi lập tức xin phụ hoàng tứ hôn cho Nhị công chúa, định là một công tử nhà thư hương thế gia trong kinh thành.
Trong cung nửa năm gả đi hai vị công chúa, Tam công chúa thì tuổi còn đang nhỏ, phải chờ thêm hai ba năm nữa.
"Nhị hoàng tỷ tính tình dịu dàng, rất thích hợp với nàng." Ta chống cằm, trên đầu gối đặt chiếc khăn đã thêu xong.
"Đến lượt ta, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho ta người thế nào đây?"
"Không biết."
A Cửu vẫn thành thật như vậy.
Tết Nguyên Tiêu năm nay chắc có lẽ thái tử không thể nào mang ta xuất cung được nữa, ai ai cũng có thể cảm nhận được thái độ xa cách của phụ hoàng dành cho thái tử.
Ta ở trong cung lén lút muốn làm một chiếc hoa đăng, ta trùm chăn bắt đầu mò mẫm làm, đột nhiên chăn đắp trên đỉnh đầu ta bị kéo ra, A Cửu ôm kiếm đứng trước mặt ta, vươn tay về phía ta.
"Làm gì?"
"Tết Nguyên Tiêu."
Lúc này ta mới biết được A Cửu đã trở thành người dù có mang theo một người khác cũng có thể tới lui tự nhiên trong hoàng cung.
Hóa ra A Cửu vẫn còn nhớ câu nói năm ngoái ta thuận miệng nói ra, thật ra bản thân ta cũng quên rồi, chỉ nhớ được năm ngoái cưỡi ngựa xem hoa ngắm nhìn sự sầm uất của kinh thành, với cả người trong thành thật nhiều.
Tết Nguyên Tiêu năm nay cũng không khác gì ký ức năm ngoái là mấy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy truyền thuyết về ta qua lời của người kể chuyện trên đường phố —— Nữ thổ phỉ cướp hoa đăng.
Nữ thổ phỉ không cướp hoa đăng nữa, thành thành thật thật bỏ tiền mua một chiếc đèn hình thỏ xách trên tay, thuận tiện mua cho nam nhân mặt lạnh bên cạnh một chiếc đèn con thỏ mập mập tròn tròn.
A Cửu luôn nghe theo mệnh lệnh của ta, hắn lạnh lùng xách đèn đi bên cạnh ta, cái khí thế kia làm người ta tưởng rằng hắn đang xách dao đấy, dáng vẻ quái dị này chọc cho không ít người che miệng mà cười.
"A Cửu, họ đều đang cười ngươi kìa." Ta xấu xa trêu chọc hắn, hắn mặt không cảm xúc ừ một tiếng.
Không thú vị.
A Cửu và ta xách đèn sóng vai nhau đi theo dòng người, họ đều tập trung về cửa tây, đó là nơi mà trong cung sẽ đốt pháo hoa.
Đi được một nửa A Cửu đột nhiên dừng lại, hắn nhìn vào một gian hàng, ông chủ gian hàng không hề bị hắc y nhân mặt lạnh này dọa sợ, cười ha ha nói, "Hai vị lại tới à, năm ngoái ngươi còn cướp chè trôi nước của tiểu cô nương ăn."
Trí nhớ của ông chủ thật tốt, năm nay mua hai bát.
Làn khói trắng nóng hổi bốc lên, lúc ta cố gắng thổi viên bánh trôi đầu tiên, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang ầm lên, đoàn người vô cùng hưng phấn.
Nơi chân trời xa xa xuất hiện bông pháo hoa hình mẫu đơn diễm lệ đầu tiên, ánh sáng rực rỡ sắc màu rơi trên mái tóc màu đen như mực của A Cửu
"A Cửu, chúng ta sắp không kịp xem pháo hoa rồi."
Trên mái hiên hai bên dãy nhà trong kinh thành náo nhiệt, hắc y nhân bưng hai chén bánh trôi vượt nóc băng tường, phía sau còn cõng theo một thiếu nữ.
Ta và A Cửu ngồi trên cổng thành, hai chân lơ lửng trong không trung, như giơ tay lên là có thể bắt được pháo hoa.
Nhưng bây giờ ta không rảnh tay, hai đứa bọn ta bưng chén ngồi ở nơi rất gần với bầu trời ăn bánh trôi.
Sau nửa đêm mới chạy về tới Cẩm Vân cung, vừa đi vào đã nhìn thấy Tam hoàng huynh đứng trước tẩm điện của ta, từ nhỏ đến lớn thời gian ta và Tam hoàng huynh ở riêng với nhau cũng không nhiều, ta tôn kính huynh trưởng, huynh ấy bảo vệ ấu muội, chỉ thế không hơn.
Ta có chút sợ huynh ấy đến tìm ta hưng sư vấn tội, bảo A Cửu mang ta leo tường vào, chui vào trong chăn giả vờ ngủ, sai cung nữ ra ngoài nói ta đã ngủ rồi.
Cung nữ nói Tam hoàng tử đã trở về rồi, ta thở phào nhẹ nhõm.
"Tam điện hạ bảo nô tỳ đưa đồ cho công chúa."
Ta phất tay, "Ngày mai rồi nói, ta mệt rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...