Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

2.

Sau chuyện bị cấm túc ta an phận hơn rất nhiều, đối mặt với đám oanh oanh yến yến bụng dạ khó lường, ta đã học được cách cười ngây thơ giả ngu, nói vài lời kỳ kỳ quái quái, sau đó bọn họ đều nói Ngũ công chúa ngu đần, không giống như cùng một mẹ sinh ra với Tam hoàng tử thông minh sáng lạn.

Ta học được cách ngoan ngoãn theo phía sau mẫu phi và Tam hoàng huynh, không cướp nổi trội của Tam hoàng huynh.

Những lời đâm chọc không dám nói với Tam hoàng huynh đều rơi trên người ta, ta chỉ cười không phản bác, tiếp tục giả ngu, mẫu phi bị đâm chọc nhíu mày không nói.

Mẫu phi nói con người ai cũng ghen ghét người tài, phải có một chỗ không tốt cho người ta phát tiết bất mãn, vì Tam hoàng huynh, ta phải làm vết nhơ này.

Một mình ta ngồi trên xích đu, "Ta bị mẫu phi kéo ra chắn đao cho Tam hoàng huynh sao?"

Tiếng ừ mờ nhạt trong gió tiêu tán đi rất nhanh, A Cửu trước giờ không biết nói dối, thật phiền lòng mà.

Ta nhảy xuống khỏi xích đu, đá đá cục đá, "A Cửu, ngươi phải học võ công cho tốt, làm đệ nhất thiên hạ mới được."

"Được."

Bởi vì ta có một loại dự cảm, rằng trên đời này chỉ có A Cửu mới bảo vệ ta thôi.

Lần đó ta chỉ thuận miệng nói một câu, A Cửu lại cho là thật, sau khi ta ngủ say, đảm bảo chắc chắn ta an toàn rồi hắn sẽ biến mất, ngày hôm sau người mang vết thương quay về.

Tuy rằng hắn không nói, nhưng hắc y bị máu thấm ướt ta vẫn có thể nhìn ra được.

Hắn đang trở nên mạnh mẽ hơn, ta cũng không thể không làm gì cả, ta quyết chí làm hậu thuẫn tốt nhất của hắn, đi tìm nữ y quan muốn học y thuật.

Kiên trì được tám ngày, giấc mộng y thuật của ta tan vỡ rồi, thứ đó không thích hợp với ta.

Ta lui một bước tìm đường khác, học nữ công vậy, A Cửu ở chung với ta lâu, cũng sẽ nói chuyện với ta, hắn hỏi ta, "Có ích gì?"

Ta cầm lấy kim thêu hoa hạ một kim, cười tủm tỉm, "Nếu như ngươi bị thương, ta có thể giúp ngươi vá lại y phục bị rách."

Không dám khâu thịt người, ta có thể khâu vải nha!

A Cửu gật đầu, "Ừ."


Sau đó A Cửu trở thành công cụ tập luyện của ta, ngày tiếp theo ta học được thêu thùa, nên kéo lấy vạt áo màu đen của A Cửu thêu một hồi.

"A Cửu, ngươi xem đây là cái gì?"

Ta thêu suốt cả buổi chiều, đưa vạt áo xanh xanh đỏ đỏ cho hắn nhìn, hắn đáp, "Con vịt."

Ta thất bại, đóng cửa khổ luyện một tháng trời, thêu thêm lần nữa, thêu lên ống tay áo hắn, "A Cửu, lần này có thể biết là gì rồi chứ?"

"Quái vật."

Thứ ta thêu cho A Cửu chỉ tồn tại được một ngày, hắn sẽ dùng chủy thủ cắt miếng y phục ấy đi, lý do là chỉ vàng chỉ bạc quá chói mắt, rất dễ bại lộ mục tiêu.

"Vậy ngươi mặc màu đen cả đời đi."

"Được."

Thời gian trôi đi thật nhanh, A Cửu đã cao hơn thanh kiếm kia của hắn rất nhiều rồi, cầm trong tay không còn cảm giác kỳ cục nữa. Nhưng thời gian cũng trôi đi thật chậm, lúc ta bị ma ma bắt học thêu thùa chỉ cảm thấy như thời gian chẳng trôi đi tí nào.

Chuyện ta thêu thùa dần dần cũng bị người ta thảo luận, mẫu phi che mặt thở dài, chuyện duy nhất ta có thể làm nên hồn được cũng chỉ có nữ công thôi.

Trên vạt áo màu đen thêu lên bông hoa năm cánh, hạ xuống kim cuối cùng, ta tự lẩm bẩm, "Ta cũng chỉ có chút tác dụng này thôi."

A Cửu kéo vạt áo về, "Không phải."

Ta dần dần lớn lên, trên gương mặt non nớt bắt đầu có hình dáng của mẫu phi, thông qua ta dường như có thể trông thấy dáng vẻ thời thiếu nữ của quý phi làm mưa làm gió chốn hậu cung.

Cho nên hoàng hậu vô cùng ghét ta, ghét gương mặt sắp nở rộ phong hoa của ta, bà ấy luôn cảm thấy qua vài năm nữa là có thể trông thấy dáng vẻ năm ấy lúc quý phi nhập cung, là lúc bắt đầu bi kịch của đời bà.

Lúc ấy ta sợ bà ấy cực kỳ, sau khi các công chúa tan học, bà ấy sẽ luôn truyền gọi ta đến Phượng Nghi cung, để ta ở trong chính điện, đại cô cô bên cạnh hoàng hậu sẽ đến dạy ta thêu thùa.

Có lúc hoàng hậu sẽ ở đó, có lúc sẽ không, đại cô cô nghiêm khắc cẩn trọng luôn luôn ở đó, ta hoang mang lo sợ học cùng bà ấy, nhưng tâm không tĩnh thì học kiểu gì cũng không học nổi, phạm sai lầm đâm kim trúng tay thì lại càng hoảng hơn, nên ở Phượng Nghi cung một canh giờ ta có thể đâm cho cả ngón tay toàn là máu.

Cũng vào chính lúc ấy ta quen thuộc với thái tử ca ca.

Cuối cùng ta cũng chịu được đến lúc hoàng hậu nói ta có thể lui xuống rồi, ta thổi ngón tay sưng đỏ chạy ra bên ngoài, lỗ mãng hấp tấp nên đụng phải một người, triều phục màu vàng của thái tử đập vào mắt, ta che mặt nghĩ, xong rồi, lại để hoàng hậu bắt thóp rồi.


Thái tử ôn hòa lễ độ giơ tay lên bảo người theo phía sau dừng lại, huynh ấy khom người cong ngón tay gõ lên trán ta, "Muội là Tiểu Ngũ nhà quý phi, vội vàng chạy đi đâu vậy?"

Ta che đầu, "Vội đi ăn cơm."

Câu này chọc cho thái tử bật cười, huynh ấy dường như là muốn phân phó thái giám bên cạnh đi chuẩn bị cơm nước, lời đến khóe miệng lại đổi thành "Chỉ mới một buổi trưa mà muội đã tham ăn thành thế này rồi, mau trở về đi."

Ta vòng qua những người đó chạy ra ngoài, lại nhịn không được mà quay đầu lại, đoàn người của thái tử đã đi qua cổng đại điện, không còn nhìn thấy nữa.

Thái tử sau khi học chính vụ cùng phụ hoàng xong đều sẽ đến Phượng Nghi cung, thỉnh thoảng ta sẽ đụng mặt huynh ấy, huynh ấy thấy ta ngồi trong góc học thêu thùa cùng đại cô cô, dáng vẻ thấp thỏm không yên thì đều sẽ tìm lý do để giải thoát cho ta sớm.

Ta thích nhất là lúc thái tử đến, huynh ấy nói chuyện với hoàng hậu, đại cô cô sẽ bảo ta ra ngoài điện chơi, ta đập đập nhánh cây trong tay, quất vào tán hoa để xả giận.

Giọng nói ôn hòa mang theo ý trêu đùa vang lên, "Đây là Ngụy Tử mà mẫu hậu thích nhất, muội định đền thế nào đây?"

Ta lập tức vứt cành cây đi giả ngu.

Thái tử vòng qua ta đi một vòng, trông thấy cánh hoa nát vụn dưới chân ta, buồn cười lắc đầu.

"Nếu như không thích học thêu thùa thì muội nói với quý phi một tiếng là được, hôm nay Đại muội muội tan học đã cùng thái phó học vẽ rồi."

Ta ấp úng nói, "Muội thích thêu thùa, chỗ mẫu hậu... Rất tốt."

Mẫu phi đã nói từ lâu là muốn ta đến chỗ hoàng hậu, ta là con gái của quý phi, hoàng hậu sẽ không làm gì ta, cùng lắm là chỉnh lý tí thôi.

Bà ấy nói với ta, "Con đến chỗ hoàng hậu, bà ấy có chỗ để trút giận thì sẽ không chăm chăm vào ca ca con nữa."

Cho nên ta sẽ không trở về.

Thái tử lớn hơn ta 10 tuổi, huynh ấy không hỏi nữa, hình như huynh ấy hiểu hết, loại cảm giác không thể che giấu khi đứng trước huynh ấy làm ta muốn chạy trốn.

"Cũng tốt, kỹ thuật thêu thùa của đại cô cô rất nổi danh ở Giang Nam đấy, bây giờ theo mẫu hậu tiến cung cũng không hề thụt lùi đi." Thái tử mỉm cười sờ sờ đầu ta, "Ngày mai nếu muội vẫn đến, ta sẽ tặng muội thứ này hay lắm."

Mẫu phi và hoàng hậu như nước với lửa, tối hôm ấy ta một bên thì lo lắng hoàng hậu và thái tử sẽ đối phó ta, cái thứ đồ hay ho ấy sẽ làm ta ăn khổ, nhưng một bên thì lại không nhịn được mà mong chờ, vì quá ít người dịu dàng với ta như vậy.


Ta xoắn xuýt xem ngày hôm sau có nên giả bệnh không, vành mắt đen thui một mảnh, "A Cửu, ngày mai ngươi không thể để ta chết, cũng không thể để ta bị thương."

"Ừ."

Ngày hôm sau ta học thêu cùng đại cô cô, mắt vẫn nhìn ra ngoài điện, đại cô cô ho làm người ta tưởng bà ấy mắc phong hàn.

Thái tử cuối cùng cũng đến rồi, thứ hay ho mà huynh ấy nói là một con diều màu xanh biếc, trên đuôi diều có hai dải băng rũ xuống, ta thích đến mức mắt dính cả vào nó.

Thái tử cười khẽ, "Bây giờ không phải mùa thả diều, chỉ có thể thử xem sao, không thả được thì thôi."

Một đoàn người giằng co nửa ngày ở Phượng Nghi cung, con diều kia lắc lư lảo đảo bay lên trời, thái tử luôn ổn trọng hôm nay như một công tử ca nghịch ngợm phá phách, làm những người xung quanh ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.

Thái tử lau mồ hôi trên trán, đưa dây cho ta, ta nắm thật chặt lấy nó, con diều kia nghiêng trái nghiêng phải rồi rơi xuống.

"Thôi vậy thôi vậy, không nên cưỡng cầu."

Thái tử nhìn con diều rơi xuống, ánh mắt có chút hiu quạnh, huynh ấy rất nhanh giấu chút tâm tình kia đi, sờ sờ đầu ta, "Dẫn muội đi ăn bánh phù dung."

Ngày đó con diều bị rơi ấy xuất hiện ở chân giường của ta, không cần đoán cũng biết là ai.

Ta không nhớ rõ ta có bảo A Cửu đi nhặt về mà.

3.

Ở Phượng Nghi cung học một năm, ta cũng không còn sợ hãi chỗ này nữa.

Tết Nguyên Tiêu, thái tử hỏi ta có muốn xuất cung chơi không, huynh ấy phụng chỉ xuất cung, có thể để ta trốn trên kiệu của huynh ấy mà ra ngoài.

Xuất cung là một cám dỗ vô cùng lớn, nhưng ta không có cách nào hoàn toàn tin tưởng thái tử.

Khi ấy ta có chút nhỏ mọn lại không đủ chín chắn, ta hỏi huynh ấy, vì sao lại đối xử tốt với một người phe quý phi như ta.

Thái tử ngồi cùng ta trên hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời bị tường hồng bao vây tứ phía, "Chúng ta là huynh muội, đại ca nên tốt với muội muội."

Câu này nghe có hơi giả, ta không yên lòng tính kiếm cớ cáo lui, thái tử cười ha ha quay đầu nói với ta, "Nói thật thì ở trên người muội ta như thấy được một người. Lúc đó hắn rất cô đơn, không ai giúp hắn, bây giờ ta muốn giúp muội một chút."

Mãi đến sau này ta mới biết được người mà thái tử nói là ai, ta đối với chuyện phụ hoàng quanh năm lưu luyến nơi Cẩm Vân cung của quý phi đã nhìn mãi thành quen, không hề ý thức được, hoàng hậu mới là vợ cả của người, thái tử là đứa con đầu tiên của người.

Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vào tết Nguyên Tiêu vẫn leo lên xe của thái tử.


"A Cửu, ngươi từng đi ra bên ngoài chưa?"

"Chưa."

"Vậy ngươi có muốn đi xem tết Nguyên Tiêu không?"

"Không."

"Ngươi muốn xem!"

"Ừ."

"Aii, vậy ta đành cố mang ngươi đi xem vậy, không phải ta muốn đi, là ngươi muốn đi."

"Ừ."

Thái tử phái mấy người đi theo ta, dưới chân thiên tử không có ai dám khinh suất.

Tết Nguyên Tiêu chợ đêm ở kinh thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, hoàn toàn tương phản với hoàng cung băng lãnh hoa mỹ, tiếng người ồn ào làm ta đau cả đầu, nhưng ta không hề ghét.

A Cửu bị ta kéo ra, một thân hắc y, mặt không biểu tình đi trong đám người rất gây chú ý, bản thân hắn không cảm thấy làm sao cả, người đi trên đường đều cách thiếu niên nhìn như hung thần này rất xa.

"Tết Nguyên Tiêu, chơi hoa đăng, A Cửu, ngươi đen mặt dọa cho người ta chạy hết rồi."

Nghĩ đến cũng thật đáng thương, người có thể đi chơi cùng ta chỉ có A Cửu, mà A Cửu lại không phải là một người bình thường.

Ta mua một chén chè trôi nước, trong chén sứ trắng nõn là năm viên bánh trôi trắng trắng mập mập chen chúc, ta vừa định ăn, A Cửu nhanh gọn múc một viên trong chén của ta ăn mất.

"A Cửu, ngươi muốn ăn ta có thể mua thêm cho ngươi một chén."

"Thử độc."

Chén bánh trôi kia kém xa trong cung làm, tết Nguyên Tiêu rất náo nhiệt, nhưng không liên quan gì đến ta, dần dần ta cảm thấy hơi nhàm chán, tính toán giờ hẹn với thái tử, còn không bằng trở lại trong cung ngắm trăng.

Càng chán hơn là chiếc đèn Tịnh Đế Liên* mà ta muốn mua đã có người nhanh tay hơn ta mua mất.

(*Tịnh Đế Liên hay sen Tịnh Đế là đóa hoa sen mà hai bông nở trên cùng một cuống.)

Ta không còn hứng thú gì đi đến chân tường thành trước giờ hẹn thái tử đợi huynh ấy, tết Nguyên Tiêu trong kinh thành cho nổ pháo hoa, pháo hoa rực rỡ sắc màu nở rộ trong đêm tối, mọi người hưng phấn ngẩng đầu thưởng thức.

Trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, ta nói với A Cửu, "Tết Nguyên Tiêu năm sau chúng ta lại ra chơi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận