Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

1.


Ta thích một ám vệ.

Lúc ta nói câu này với hoàng huynh, sách trong tay hoàng huynh lật qua một trang khác, hỏi: "Từng chữ trong lời muội nói, hiểu thế nào đây?"

Tất nhiên không phải hiểu theo cách hậu cung ba ngàn mỹ nhân của hoàng huynh, ở trong mắt huynh ấy, một công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc có hình tượng gì?

Là vì ta mãi không chịu xuất giá, bị trong ngoài cung chế nhạo thành lão công chúa, huynh ấy nghĩ rằng ta không kiềm chế được sao?

Hoàng huynh không hề phản ứng với chất vấn của ta, huynh ấy không hỏi là ám vệ nào, chỉ hướng vào góc tối trong đại điện nói một câu tặng cho muội ấy rồi đuổi ta ra ngoài.

Ta biết chuyện này thành rồi, từ thuở khai quốc, thái tổ bồi dưỡng ra tổ chức ám vệ Lân dành riêng cho hoàng gia, thủ lĩnh của nó vĩnh viễn đều ở trong bóng tối sau lưng hoàng đế.

Trên đường trở về tâm tình của ta cũng không sung sướng gì, hoàng huynh đồng ý quá nhanh, thoải mái như ta chỉ đang đòi một món đồ chơi vậy, huynh ấy cho là ta chỉ đang muốn một món đồ chơi nhỏ, muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Nhưng ta thích hắn là nghiêm túc, thích ám vệ A Cửu đã bảo vệ ta từ nhỏ.

Mẹ đẻ của ta và hoàng huynh là quý phi mà tiên hoàng sủng ái nhất, lúc hoàng huynh sinh ra đời, trong cung lời đồn nổi lên khắp nơi, nói Tam hoàng tử sẽ uy hiếp địa vị của Thái Tử, con trai hoàng hậu, lời đồn này khiến cho mẫu phi và hoàng huynh chịu không ít cay đắng, không biết đã bị chỉnh lý bao nhiêu lần.

May mắn là tiên hoàng phá lệ phái ám vệ Lân đến bảo vệ mẫu phi và hoàng huynh, mới giúp hoàng huynh bình an sống qua 5 tuổi, mà ta cũng được an toàn mà sinh ra.

Lúc sinh ta mẫu phi suýt thì không tỉnh lại được, tiên hoàng trông coi bên cạnh ba ngày ba đêm, ta cũng vì thế trong họa có phúc trở thành công chúa duy nhất trong các công chúa có được một ám vệ của riêng mình.

Người biết Lân tồn tại chỉ có Hoàng đế, hoàng huynh và mẫu phi chỉ mơ hồ cảm nhận được chút khác thường, mãi đến khi hoàng huynh ngồi lên vương vị mới biết được những chuyện kinh tâm động phách theo năm tháng qua sổ ghi chép lại, trộm nhìn một mặt khác mà phụ hoàng không muốn cho người khác biết.

Phụ hoàng khi làm một đế vương, và phụ hoàng khi làm một người cha.

Nhưng ta thì không giống, lúc ta 6 tuổi, khi bị cung nữ thái giám không nhìn rõ mặt lừa đến cung điện vắng vẻ bị bỏ hoang trong hoàng cung đã biết được, trong bóng tối nơi ta không biết, vẫn luôn có một người yên lặng ở cạnh ta.

Cung nữ giọng nói dịu dàng nói mẫu phi bị đau chân, người đang đợi ta ở Ngự Hoa Viên, ta từng nhìn thấy nàng ta mấy lần trong cung của mẫu phi, xung quanh cũng có những cung nhân đã hầu hạ ta từ bé đi theo, nên ta cũng không nghi ngờ gì mà đi theo.

Sau đó mặt trời càng lúc càng xa, cung điện cũng càng lúc càng cũ nát, trên tường hồng loang lỗ những vết bẩn quái dị.

Bước chân của cung nữ tỷ tỷ đột nhiên rất nhanh, phía sau đám cỏ dại cao hơn cả người ta xuất hiện một cái giếng cạn, những cung nhân ngày trước hết lòng chăm sóc chiếu cố ta đột nhiên lạnh mặt nói, "Tiễn công chúa lên đường."

Thời khắc ấy, lần đầu tiên ta cảm nhận được trong cung thật sự rất lạnh, còn lạnh hơn cả khi mẫu phi vì bảo vệ hoàng huynh mà đưa điểm tâm có bỏ độc cho ta ăn.

Bàn tay to mà nặng đè trên người ta, ta không có chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể để bọn họ đẩy ta vào trong giếng.

Lúc ngã xuống chỉ nhìn thấy như một vực sâu tối đen.

Ta cứ nghĩ rằng cuộc đời mình chấm dứt ở đây, nhưng đột nhiên một ánh sáng trắng lóe lên, đám cung nhân mờ mờ ảo ảo vây quanh giếng đột nhiên ngã xuống.


Một cánh tay kéo vạt áo ta lại, A Cửu ghé vào miệng giếng mím môi kéo chặt ta, ta đờ đẫn ngước nhìn cặp mắt đen kịt lạnh như băng của hắn.

Cặp mắt ấy lạnh lẽo cực kỳ, làm cho ta nhớ đến tận bây giờ, và cho đến tận giờ này trong trí nhớ của ta, cặp mặt kia chưa từng mờ nhạt đi.

Đương nhiên ngày hôm ấy cũng không phải là anh hùng cứu mỹ nhân như trong thoại bản viết, A Cửu năm ấy 9 tuổi, trong tay cầm một thanh kiếm còn cao hơn cả người hắn, một mình chớp nhoáng đối phó với nhiều cung nhân như vậy đã là cực hạn rồi.

Đặc biệt là cung trang ngày hè đều làm bằng vải lụa mỏng, vạt áo phía trước của ta thêu hình chim phượng sống động như thật, con chim kia từng chút từng chút rách ra trong tay A Cửu.

Vải áo xé rách, ta sửng sốt trợn to hai mắt, nhìn thấy hắn vứt kiếm nhảy về phía ta.

Giếng này sâu vô cùng, cũng may đang là mùa hè, lớp bùn lầy dưới đáy giếng đã cứu chúng ta một mạng.

Lúc rơi xuống A Cửu bảo vệ ta, làm đệm thịt cho ta, trên người ta chỉ có chút vết thương ngoài da, đáy giếng đen kịt tỏa ra mùi hương thối rữa, ngón tay ta cắm trong lớp bùn nhầy, đụng phải thứ gì đó cứng rắn vụn nát, ta nhịn không được mà nghĩ rằng liệu có phải là xương cốt của người trước ngã chết không.

Cho dù ta từ nhỏ đã thông minh, nhưng bị nhốt dưới đáy giếng tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, cộng thêm cơn đau trên chân truyền đến, cũng chỉ có thể kiên trì được nửa khắc, vẫn không thấy ai đến cứu ta, ta từ lúc đầu là mím môi lặng lẽ rơi nước mắt, đến sau đó là sụt sùi, rồi cuối cùng là gào khóc thật lớn.

Nghiễm nhiên quên mất phía dưới ta còn có một người nữa, A Cửu lặng yên giống như một tấm đệm, không hề có cảm giác tồn tại.

Đợi đến lúc ta khóc đến đầu váng mắt hoa bắt đầu thút thít, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói chuyện, "Đáy giếng không khí loãng, khóc nữa rất dễ ngạt thở mà chết."

Ta sợ đến mức nín bặt, phát ra tiếng heo kêu, nhớ lại vẫn còn một tiểu ca ca liều mạng cứu ta, còn nhỏ chưa hiểu chuyện cộng với sợ hãi, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ta bật thốt ra lời, "Cứu ta!"

Lúc ấy vết thương của A Cửu chắc chắn là nặng hơn ta, nhưng hắn vẫn nhàn nhạt đáp một tiếng, "Được."

Trầm ổn băng lãnh, có một loại cảm giác khiến cho người ta an tâm, nỗi sợ hãi như ngọn lửa muốn thiêu chết ta cuối cùng cũng được dập tắt đi không ít.

Một cánh tay đỡ lấy vai ta, bắt đầu vùng vẫy muốn ngồi dậy, ta cảm nhận được nơi mà mình vẫn luôn dựa vào hóa ra là lồng ngực hắn.

Hắn vừa động chóp mũi ta đã ngửi thấy mùi máu tươi, cái mùi đại biểu cho cái chết này một tháng trước ta vừa ngửi qua, là mùi mà thư đồng của hoàng huynh, Lý tiểu công tử ngã từ núi giả xuống tỏa ra.

Ta hoảng rồi, ta sợ hắn sẽ chết, "Ngươi bị thương à? Đừng động đậy!"

Ta vừa dứt lời, hắn lập tức ngừng cử động, nghiêm túc cẩn thận trả lời câu hỏi của ta: "Đúng vậy, lúc ngã xuống bị cành cây đâm vào bụng, khuỷu tay trái gãy xương, bị công chúa đập trúng, xương sườn có lẽ cũng gãy mất mấy cái."

Lớn lớn nhỏ nhỏ còn có những vết thương khác, ta nghe mà hoảng sợ, vội vã ngắt lời hắn, sửng sốt nói, "Ngươi còn để ta đè lên ngươi mãi, bị thương nhiều như vậy mà không nói tiếng nào, ngươi không đau sao?"

"Quen rồi."

Tại sao đau đớn mà cũng có thể thành thói quen được.

Ta vụng về dịch chuyển người, vừa động một cái, tay hắn lại đè lên vai ta, "Làm gì?"

Ta đẩy tay hắn ra, "Xuống khỏi người ngươi, không thể đè lên vết thương của ngươi được."


"Không cần, đáy giếng rất lạnh, tiếp xúc trực tiếp với bùn sẽ bị cảm lạnh." Dừng một lúc, hắn lại bổ sung một câu, "Có lẽ sẽ có sâu kiến."

Lông tơ của ta dựng đứng, hận không thể lập tức thoát ra khỏi giếng, cả người cứng ngắc.

Hít thở sâu vài tiếng sau đó vẫn tiếp tục dịch sang bên cạnh, một khắc khi tiếp xúc với nước bùn lập tức lún vào trong.

A Cửu yên lặng nhìn, trong giếng tối đen chỉ có hai chúng ta, thậm chí ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Hắn yên tĩnh lại sẽ làm người ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, ta cố gắng tìm chuyện để nói với hắn.

"Ngươi là ai?"

"..."

"Ngươi tên là gì?"

"Cửu."

Những câu ta hỏi, phần lớn hắn đều yên lặng, chỉ trả lời ta tên của hắn.

"A Cửu, ngươi vẫn ở đó chứ?"

"Ừ."

Cứ cách một lúc ta sẽ gọi hắn một tiếng, hắn không chê phiền vẫn đáp lại ta.

Sau đó ta mò mẫm bắt được tay hắn, giọng mang chút nghẹn ngào nói, "Ta buồn ngủ quá, ta sợ ta ngủ rồi ngươi sẽ bỏ ta lại một mình."

A Cửu trầm mặc, lúc ta sắp khóc ra thành tiếng, hắn cầm lấy tay ta, "Không đâu."

Ta có được câu nói này, mê man mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã nhìn thấy màn trướng lung lay.

Toàn thân sốt cao, ta không mở nổi mắt, đùi đau đến mức làm ta muốn hét lên, nhưng không còn sức lực, chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ.

Ta nghe thấy mẫu phi nói ta ham chơi chạy loạn, đợi xong chuyện nhất định sẽ phạt ta thật nghiêm.

Ta nghe thấy giọng nói uy nghiêm của hoàng hậu, thong thả định tội cho ta, Ngũ công chúa ương bướng lỗ mãng, không hề có chút phong phạm của hoàng gia.

Ta muốn nói không phải như thế.

Trong cơn sốt ta vẫn luôn giãy dụa khỏi cơn ác mộng, ta cố gắng đuổi theo mẫu phi, dùng hết sức lực nói với bà không phải ta ham chơi, là có người đẩy ta, ta rất sợ hãi.


Đợi ta thoát khỏi ác mộng, ngồi bật người dậy, nữ y quan canh giữ ở bên cạnh nở nụ cười, họ tranh công đi tìm quý phi.

Quý phi đang cùng Tam hoàng tử đọc sách khoan thai tới chậm, mẫu phi xinh đẹp lóa mắt, bà ấy từng bước từng bước kéo cung trang đi đến.

Ta vừa tủi thân vừa kích động khóc kể với bà chân tướng mọi chuyện, bà ấy chậm rãi giơ tay lên, dừng lời nói của ta lại, chạm vào dải lụa buộc trên búi tóc.

"Lần sau con đừng có ham chơi nữa, lần này nghịch ngợm, cấm túc ba tháng, trừng phạt xem như cảnh cáo."

"Mẫu phi! Con không phải."

"Vì ca ca con, con phải."

Nói xong câu đó, bà ấy quay người rời đi, cung trang xinh đẹp khe khẽ lay động.

Cửa điện khép lại, ngoài điện nữ y quan nhận được tiền thưởng cao giọng tạ ơn, trong điện ta ngồi trên giường lớn trống trải mờ mịt không biết phải làm sao.

Cấm túc ba tháng, cung nhân hầu hạ chỉ được phép vào lúc đưa cơm.

Buổi tối ta ngồi trên giường lớn tĩnh mịch nhìn ánh trăng lặng lẽ bò vào đại điện, đến được cây cột thứ ba nó lại bắt đầu lui dần ra ngoài.

Ta nhịn không được tính toán thời gian.

Bây giờ chắc là Tam hoàng huynh đã học xong giờ học buổi tối.

Bây giờ phụ hoàng đang ăn cơm cùng mẫu phi và Tam hoàng huynh.

Bây giờ mẫu phi đang cẩn thận dặn dò cung nhân trong cung của Tam hoàng huynh ban đêm phải tỉnh táo cảnh giác.

"A Cửu, ngươi có ở đây không?"

Giọng nói của ta tạo thành tiếng vang trong điện, không có ai trả lời ta.

Bị nhốt nửa tháng, y phục cung nhân đưa đến bị ta xé nát, đối mặt với sự phản kháng của ta, các cung nhân chỉ cười đổi một bộ y phục mới, mà bên ngoài lại lan truyền lời đồn mới, Ngũ công chúa thô bỉ khiếm nhã, ngã vỡ tặng phẩm hoàng thượng ban tặng, lòng mang oán hận, không biết cảm ơn.

Ta chết lặng tựa vào giường nhìn ánh trăng di động.

"A Cửu, ngươi có ở đây không?"

"Ừ."

Ta nhìn theo âm thanh qua, trên xà nhà trong đại điện tối om ta không thể thấy rõ được, đành bưng giá nến cố gắng đi qua, nhưng chút ánh sáng ấy không có ích gì, hiển nhiên người trên xà nhà cũng không muốn xuất hiện.

Ta buông cánh tay đau nhức, lần nữa ngồi lên giường, có người nói chuyện cùng ta, ta thao thao bất tuyệt nói hết những uất ức suốt thời gian này cho hắn nghe.

Nói đến khóc, lau sạch nước mắt rồi lại nói tiếp, đến sau cùng cũng khóc không nổi nữa, người trên xà nhà vẫn không hề lên tiếng.

Ta hô to, "Ngươi nói chuyện đi!"

"Ừ."

Ta kéo kéo chăn trên người, "Ta chỉ lo cho mẫu phi."


"Ừ."

"Ta không có ham chơi."

"Ta biết."

Ta kéo chăn đắp lên đầu, rầu rĩ nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

A Cửu rất nghe lời, ta nói gì hắn cũng nghe cả, ta hỏi gì hắn đều sẽ đáp.

Ta bảo hắn ăn cơm cùng ta, hắn sẽ chờ lúc cung nhân rời đi rồi xuống ngồi bên cạnh ta, bắt chước theo ta ăn.

Ta ăn một miếng, hắn cũng sẽ động đũa ăn một miếng, ta buông đũa, hắn cũng buông đũa theo, chớp mắt là biến mất.

Buổi tối ta nói một mình ta không dám đi ngủ, hắn sẽ xuống khỏi xà nhà đến bên giường lớn, ôm kiếm dựa vào giường.

Ta nằm ở trên giường mới nghiêm túc nhìn hắn, tóc dài màu đen đơn giản buộc sau gáy, vì để tiện hành động mà mặc trang phục màu đen, nước da hắn có hơi trắng đến không bình thường, nhưng dáng dấp rất đẹp, đẹp hơn cả những tiểu công tử con nhà quyền quý thường được mang tiến cung vào mỗi dịp lễ.

"A Cửu, vì sao ngươi không nằm xuống?"

"Quen rồi."

"A Cửu, vì sao lại ôm kiếm?"

"Chủy thủ không dễ ôm."

"A Cửu, vì sao ta nói gì ngươi cũng nghe vậy."

"Mệnh lệnh."

"A Cửu, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?"

"Dưỡng thương, chịu phạt."

Ta càng nói, mí mắt càng nặng nề, quên mất hỏi hắn vì sao lại bị phạt.

Nếu như là bây giờ ta sẽ hỏi hắn trước, rằng vết thương của hắn đã khỏi chưa.

Thời gian cấm túc có A Cửu bầu bạn nên ta cũng dễ chịu hơn nhiều, tuy rằng hắn rất ít nói, nhưng ta rất thích nói chuyện với hắn.

Một ngày trước hôm được giải trừ cấm túc, ta nằm bò trên cửa, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, "Bọn họ đều nói ta rất xấu, đều nói ta sai rồi, ta sai thật rồi sao?"

A Cửu nhắm mắt dựa trên xà nhà đáp lại rất chậm, "Không biết."

~

Dịch bởi Nhiên~

Nguồn từ: https://. zhihu. com/answer/1830780358


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận