Tình yêu với sao trời

Lê Nguyệt Hằng không biết tại sao, đột nhiên lại có một loại cảm giác như vậy, rất kỳ lạ, cũng không giải thích được.
 
Gần như thoáng qua.
 
Bởi vì giây tiếp theo, Tịch Tinh hơi cụp mắt xuống, bối rối đón lấy ánh mắt của cô, đồng thời cũng tránh đi ánh mắt thẳng thắn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh quay đầu lại và bước về phía trước vài bước.
 
Người thiếu niên đứng trước lan can, hai tay khớp xương đặt trên đó, hơi dùng sức, anh nắm chặt lan can, như thể đang chịu đựng điều gì.
 
Cơn gió đêm đông thổi vào mặt lạnh buốt, ngoài việc đau đớn còn làm người ta tỉnh táo.
 
Lê Nguyệt Hằng đứng đó sững sờ trong vài giây, chớp mắt và dường như không kịp phản ứng.
 
Cô liếm đôi môi hơi khô khốc, đặt tay lên ngực, nhịp đập trong tim dường như không còn mãnh liệt như trước, dần dần khôi phục bình thường.
 
Chỉ là hơi nóng khó hiểu trên má cô vẫn chưa tan đi.
 
Cho dù gió thổi như thế nào cũng không có ích gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nguyệt Hằng đưa tay sờ lên mặt, rất nóng, giống như bánh bao nhân đậu hấp trong nồi, nóng hầm hập, ấm áp mềm mại.
 
Sau khi xoa nhẹ hai lần, cô chớp mắt, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy, nhăn mũi, nhỏ giọng gọi anh: “Cầu Cầu, tớ hơi nóng, có phải tớ phát sốt rồi không…”
 
Tịch Tinh quay đầu lại, sau lưng anh là trời đêm bao la rộng lớn, dưới ánh trăng, gió lay động sợi tóc trên trán, đôi mắt đen láy kia nhìn sang, trở về vẻ lãnh đạm thường ngày.
 
“Vào phòng đi.” Tịch Tinh nói.
 
“Ừm.” Lê Nguyệt Hằng gật đầu trở về phòng anh.
 
Cô cũng không khách khí với anh, ngồi xuống cuối giường, ngả người ra sau, thẳng thắn nằm xuống.
 
Cơ thể chìm trong chăn bông mềm mại, sau khi điều chỉnh một tư thế thoải mái, Lê Nguyệt Hằng nghiêng đầu…
 
Tịch Tinh ngồi xuống trước bàn học, thấy cô chiếm giường của mình, anh không nói gì, lấy từ giá sách ra một cuốn sách.
 
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng của thiếu niên.
 
Đường nét cong đẹp, những ngón tay mảnh khảnh đang cầm bìa đen của cuốn sách, dưới ánh đèn trần, đôi bàn tay ấy càng lạnh và trắng hơn.
 
Lê Nguyệt Hằng cẩn thận nhìn chằm chằm anh vài giây, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không thích hợp: “Tớ có một câu hỏi.”
 
Tịch Tinh: “Nói đi.”
 
Lê Nguyệt Hằng do dự: “Sao cậu lại trả lời?”
 
Tịch Tinh: “...”
 
Dù sao cũng là nam sinh cao lãnh được cả trường trung học trực thuộc công nhận, vào thời khắc xấu hổ như vậy, anh vẫn giữ được bình tĩnh, quyển sách trong tay lật qua lật lại, mặt không chút thay đổi.
 
“Tớ còn có một câu hỏi.” Lê Nguyệt Hằng lại nói.
 
“…”

 
Lê Nguyệt Hằng phớt lờ sự im lặng của anh, tự nói với mình: “Tớ vừa mới nói hình như tớ bị sốt nhưng cậu không phản ứng? Cậu không quan tâm tớ sao?”
 
Tịch Tinh nhướng mi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Đây không phải là ý cậu muốn à?”
 
“…” Lê Nguyệt Hằng bĩu môi, từ trên giường ngồi dậy, thẳng người, bắp chân buông thõng ở một bên giường: “Làm sao cậu còn nhớ rõ chuyện lần trước vậy?”
 
“Lúc đó tớ gặp phải chuyện không tốt, tâm trạng không thoải mái, cậu còn mắng tớ, tất nhiên tớ không vui rồi.”
 
“Không phải tớ cố ý tức giận với cậu...”
 
Càng nói về sau, giọng nói càng nhỏ.
 
Câu cuối gần như không nghe được.
 
Tịch Tinh thở dài, đặt quyển sách vốn chỉ để giả bộ trong tay xuống, định giấu nó đi, đứng dậy, dừng lại trước mặt cô gái, cụp mắt xuống: “Dáng vẻ cậu sốt thế nào tớ còn thấy ít sao?”
 
“…”
 
Hả?
 
Lời này nghe có vẻ như có gì không đúng.
 
Tịch Tinh giơ cánh tay lên, dùng đầu ngón tay cách khoảng không chỉ vào mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đề nghị cậu soi gương.”
 
Trong phòng Tịch Tinh không có gương, Lê Nguyệt Hằng chỉ có thể lấy điện thoại ra và bật camera trước lên. Làn da cô vẫn đẹp, trắng và mịn như đã được đánh bóng.
 
Má cô như nhuộm một màu đỏ thẫm, đôi môi cũng hồng hào, giống như hoa tường vi nở trong vườn vào tháng Tư.
 
Hoàn toàn không có vẻ gì là bị bệnh cả.
 
Khỏe mạnh.
 
Lê Nguyệt Hằng tắt điện thoại và bắt đầu im lặng.
 
Nếu không phải sốt, chẳng lẽ... trong đầu cô lóe lên hai chữ “phát tình”, khiến Lê Nguyệt Hằng suýt chết ho khan vài tiếng.
 
Thấy vậy, Tịch Tinh nhướng mày: “Cậu định giả vờ bị bệnh sao?”
 
Lê Nguyệt Hằng: “…”
 
Lê Nguyệt Hằng che ngực, ho khan càng kịch liệt.
 
-
 
Sau kỳ nghỉ đông không lâu là tết âm lịch, đối với người Trung Quốc, đây là sự khởi đầu thực sự của một năm mới.
 
Nhà họ Lê đã ở thành phố Lâm nhiều năm, tuy không thể gọi là danh gia vọng tộc nhưng cũng là một gia đình giàu có.
 
Bà Lê đã già, ít nói, hằng năm sống trong ngôi nhà của tổ tiên mình, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của khu đô thị, thường chỉ có một vài bảo mẫu và dì đi cùng. Trong những ngày nghỉ lễ, Lê Nguyệt Hằng và cha mẹ sẽ đến thăm bà của cô.
 
Chiếc xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố và dừng lại trước cổng của một sân cửa cổ kính.
 
“Chào ông chủ, bà chủ và cô chủ ạ.” Chờ ở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo mộc mạc, lễ phép chào hỏi, hơi khom người rồi mời họ vào.
 

Bây giờ đã bao nhiêu năm rồi, Lê Nguyệt Hằng không quen lắm với chuyện này nhưng tư tưởng của bà cụ phong kiến, cổ hủ hơn, chú trọng lễ nghĩa nên cũng không nói được gì.
 
Bà cụ chỉ có hai người con trai, cha Lê là anh cả, cho nên Lê Nguyệt Hằng cũng có một người chú.
 
Người nhà chú đến sớm hơn bọn họ một chút, bọn họ đã ngồi ở phòng khách uống trà, một cậu bé chừng mười hai mười ba tuổi thấy cô vào phòng lập tức chạy tới.
 
“Chị, chị!!” Lê Thần vừa kêu to vừa chạy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nếu không phải kịp thời phanh lại, có lẽ đã đâm vào trong lòng Lê Nguyệt Hằng.
 
Dù không có nhiều thời gian bên nhau nhưng mối quan hệ giữa hai chị em luôn tốt đẹp.
 
Đặc biệt, khi Lê Thần biết rằng sức khỏe của chị gái mình không tốt, cậu nhóc đã thề từ khi còn nhỏ rằng sau này sẽ trở thành một người đàn ông và muốn bảo vệ chị gái mình.
 
Nhưng nói như vậy thôi...
 
Ở trường tiểu học, mỗi khi thằng nhóc này gặp rắc rối, việc đầu tiên cậu nhóc làm là chạy đến lớp của cô để nhờ cô giúp đỡ.
 
Nhưng Lê Nguyệt Hằng không có nhiều thời gian ở trường, nên phần lớn thời gian cậu nhóc được Tịch Tinh giúp đỡ, điều này cũng khiến đứa trẻ này gần gũi với Tịch Tinh hơn cả cô.
 
Thấy phản ứng của cậu nhóc, Lê Nguyệt Hằng nhướng mày: “Nói đi, em lại có chuyện gì vậy?”
 
Lê Thần cười hì hì nói: “Thật ra không có gì, em chỉ muốn hỏi vì sao anh Tịch Tinh không đến đây? Em còn muốn tìm anh ấy mượn quyển sách luyện tập lớp một, mượn nó để tham khảo.”
 
Đây là uyển chuyển dùng từ ngữ.
 
Nói thẳng ra là cậu chỉ muốn chép bài tập về nhà.
 
Giáo viên của họ mất trí mà xé tất cả các câu trả lời ở cuối và yêu cầu cậu tự viết, thà giết cậu còn thoải mái hơn.
 
Tuy rằng bọn họ cách nhau ba khóa, sách bài tập ấn bản cũng không giống nhau nhưng vẫn có rất nhiều nội dung lặp lại, có thể chép thì chép.
 
Lê Nguyệt Hằng không ngạc nhiên chút nào, khịt mũi hừ nhẹ: “Chị biết điều đó. Nhưng chị cũng có nó, tại sao em không hỏi chị?”
 
Lê Thần do dự: “Chị, của chị hoặc trống hoặc sai, em chép của chị còn không bằng ghi bừa đâu.”
 
“Con thỏ nhỏ em, nhóc con!” Lê Nguyệt Hằng chán nản, không nhịn được mắng một câu: “Em còn dám ghét bỏ chị. Nói cho em biết lúc đó chị em chỉ lên lớp vài buổi nhưng điểm còn cao hơn em nhé!”
 
Lê Thần không tin: “Em cũng không lên lớp nhiều, em trốn học nha!”
 
Việc vắng mặt trong lớp còn cãi được đúng lý hợp tình.
 
Bọn họ cãi nhau ở đây, hai bà mẹ chịu không nổi nữa nên nhào tới túm lấy một bên tai hai người dẫn đi.
 
Cả mẹ Lê và dì của Lê Nguyệt Hằng đều xuất thân từ một gia đình thư hương thế gia nhưng không hiểu sao những đứa trẻ mà họ nuôi dạy đứa này còn bướng bỉnh hơn đứa kia.
 
Yên tĩnh được một lúc.
 
Lệ Thần lại nghiêng người: “Nói thật đấy, chị, năm nay anh Tịch Tinh khi nào sẽ đến?”
 
Những năm trước, gia đình nhà họ Tịch sẽ đến thăm họ vào tết âm lịch nhưng thường thì sẽ phải đợi đến mồng một và mồng hai Tết.
 
Nhưng năm nay thì khác.
 

Lê Nguyệt Hằng đang bóc quýt, thuận tay đưa cho cậu nhóc một múi, nói: “Năm nay chắc anh ấy không đến được.”
 
“Khụ… Cái gì?” Lê Thần vừa ăn đã bị nghẹn, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Tại sao, hai người chia tay???”
 
“Khụ khụ khụ...”
 
Lần này đến lượt Lê Nguyệt Hằng bị nghẹn.
 
Thấy chị gái mình vẻ mặt đỏ bừng, ho khan không ngừng, giống có thể chết tại chỗ bất cứ lúc nào, cậu vội vàng bồi thêm một câu: “Nói sai rồi. Là nghỉ chơi, là nghỉ chơi với nhau.”
 
Lê Nguyệt Hằng dừng lại, dùng chút sức lực còn lại nhìn cậu bằng ánh mắt xem thường.
 
“Anh ấy được nhà trường sắp xếp tham gia một cuộc thi thiên văn học quốc tế nào đó. Ở nước K, Tết âm lịch vừa kết thúc anh ấy sẽ đi. Anh ấy sẽ đi hơn mười ngày và quay lại trước khi khai giảng.”
 
-
 
Ăn xong bữa cơm tất niên, người một nhà ngồi vây quanh phòng khách xem Xuân Vãn*. 
 
Xuân Vãn*: chương trình ti vi chiếu ngày Tết, giống như Táo Quân.
 
Lê Thần về phòng trước, chắc là đã hẹn với các bạn cùng lớp chơi trò chơi.
 
Lê Nguyệt Hằng ở lại cùng với người lớn, vừa nghe tiết mục hài châm biếm vừa chơi điện thoại, thấy rằng sắp vượt qua rào cản đã làm phiền cô trong ba ngày, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
 
Tiếng nhắc nhở vang dội rất rõ ràng vang lên, dường như rất đột ngột trong khung cảnh vui vẻ này, mọi người đều nhìn sang.
 
Bản thân Lê Nguyệt Hằng cũng sửng sốt, tay run lên, bước cuối cùng đi sai, mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.
 
Lê Nguyệt Hằng: Tức giận.JPG
 
Không cần nhìn cũng biết thủ phạm là ai, cô chịu đựng và ‘bình tĩnh’ mở QQ ra.
 
Hành Tinh: [Ra đây đi.]
 
Nhìn thấy tin nhắn này, cô sững người một chút, gõ trả lời: [Tớ không có ở nhà, sáng nay tớ về nhà với bà nội, cậu không biết sao?]
 
Ngay sau đó, một tin nhắn khác đến từ phía bên kia.
 
Ba giây thoại.
 
Lê Nguyệt Hằng cẩn thận xác nhận rằng đang ở chế độ tai nghe, sau đó bật nó lên và áp nó vào tai, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trẻ tuổi từ điện thoại phát ra: “Tớ biết rồi. Cậu ra ngoài đi.”
 
“...”
 
Đêm đã khuya, không có nhiều ngôi sao trên bầu trời.
 
Xung quanh đây không có đèn đường, chỉ có hai chuỗi đèn lồng đỏ treo ở cổng sân, phản chiếu tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, trông rất vui mừng.
 
Người thiếu niên đang dựa vào bức tường bên cạnh, trên người vẫn mặc bộ đồ đen tuyền đơn giản, toát ra khí chất lãnh khốc.
 
Nghe thấy cửa có động tĩnh, anh nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng bao phủ bởi ánh sáng đỏ cam, mang theo cảm giác ấm áp, giống như tuyết mới mùa đông dần tan dưới ánh nắng.
 
“Không phải chứ, sao cậu lại tới đây?” Cho dù nhìn thấy anh ngay trước mắt, Lê Nguyệt Hằng vẫn không thể tin được.
 
“Ngày mai cậu không đi sao?”
 
“Ừm, ngày mai tớ đi.” Tịch Tinh nói xong, tiến lên một bước cúi đầu: “Cho nên tối nay tớ tới tạm biệt cậu.”
 
Lê Nguyệt Hằng ồ một tiếng.
 
“Còn nữa, tớ chúc cậu một năm mới vui vẻ.” Anh tiếp tục.
 
Lê Nguyệt Hằng: “Cậu gửi tin nhắn hay gọi điện cho tớ không giống nhau sao? Tại sao phải cất công đi tới đây một chuyến? Xa như vậy, có phiền không?”
 

Tịch Tinh lắc đầu.
 
Lê Nguyệt Hằng nghĩ rằng anh muốn nói ‘không phiền gì’ nhưng đôi môi mỏng của người này hơi mấp máy, anh nói là: “Không giống nhau.”
 
“Có gì khác nhau sao?”
 
“Trước kia cậu từng nói, nói thế chỉ là có lệ, nói chuyện trực tiếp thì chân thành hơn.” Tịch Tinh hạ mắt xuống, chiếc đèn lồng được phản chiếu trong mắt anh, giống như ánh lửa, khiến đôi mắt đen của anh sáng lên một cách đáng kinh ngạc.
 
Anh nhớ tất cả những gì cô đã nói với anh.
 
Lê Nguyệt Hằng không khỏi cong khóe miệng, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận: “À, cái kia, tớ tùy tiện nói thôi, cậu không cần để ý.”
 
Tịch Tinh: “Tớ chỉ nhớ tạm thời thôi.”
 
“…”
 
Lê Nguyệt Hằng hơi hơi kìm nén cong khóe miệng: “Nếu không có câu nói cuối cùng, có lẽ tớ sẽ rất cảm động.”
 
“Đúng không.” Tịch Tinh giống như cười nhẹ một chút, sau đó lại thu lại, giọng nói thản nhiên, hiếm thấy có chút tùy ý: “Nhưng dù cậu có nói điều này hay không, tối nay tớ cũng sẽ đến.”
 
Câu trả lời này Lê Nguyệt Hằng không nghĩ tới.
 
Cách âm của ngôi nhà cũ không tốt, mặc dù lối vào được ngăn cách với phòng khách một khoảng sân nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong, xen lẫn vài câu kịch như “bính” và “hồ”.
 
Có vẻ như người lớn đang chơi mạt chược.
 
Lê Nguyệt Hằng chớp chớp mắt: “Tớ hiểu rồi, cậu tới đây lấy bao lì xì đúng không!”
 
Tịch Tinh: “…”
 
Im lặng một lúc, một cái đầu nhỏ thò ra từ khe cửa, nhìn trái nhìn phải, Lê Thần đi đến một kết luận: “Chị, anh Tịch Tinh, hai người đang bí mật hẹn hò phải không?”
 
“…”
 
“Hai người yên tâm, coi như em không phát hiện đâu, chắc chắn sẽ im lặng như hến.” Lê Thần dựng thẳng bốn ngón tay: “Nếu em không làm được, em sẽ không thể đến SSR* cả đời, chỉ có thể kết đôi với đồng đội trong bảng xếp hạng ...”
 
SSR*: thuật ngữ trong game
 
Lê Nguyệt Hằng liếc nhìn cậu nhóc: “Em thôi đi.”
 
Lê Thần: “Đây là lời nguyền độc ác nhất thế giới mà chị vẫn chưa hài lòng! Chị, chị thật độc ác!”
 
“...”
 
Hình như cảm thấy thú vị, Tịch Tinh cũng hơi cong môi dưới, từ trong túi áo khoác lấy ra hai phong bao màu đỏ, đưa mỗi người một phong.
 
“Chúc mừng năm mới. Anh đi đây.”
 
Bọn họ còn muốn giữ anh ở lại nhưng Tịch Tinh giải thích rằng phải về sớm để chuẩn bị cho chuyến bay sáng sớm nên bọn họ cũng không ép buộc.
 
Lê Nguyệt Hằng nhỏ giọng lầm bầm: “Cho nên, thực sự đến đây vì lì xì à...?”
 
Lê Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, kích động mở nó ra và đếm. Nhìn thấy Lê Nguyệt Hằng bất động, cậu nhóc đưa tay giật hồng bao của cô.
 
May mắn, Lê Nguyệt Hằng đã phản ứng kịp thời và tránh được đòn đánh lén của cậu nhóc và nghiêng người sang một bên.
 
“Chị, cho em xem. Em sẽ không lấy của chị đâu. Em chỉ thấy của chị trông dày hơn của em thôi.”
 
“… Em nghĩ nhiều rồi.”
 
Nhưng không phải chứ, của cô hình như dày hơn của cậu nhóc thật.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui