Tình yêu với sao trời

Lê Nguyệt Hằng ở nhà ông bà mấy ngày, mỗi hôm trừ việc đấu võ mồm với Lê Thần thì chỉ làm ổ trên sô pha lướt Weibo, cuộc sống vô cùng nhàm chán.
 
Trong phòng mở máy sưởi nên cô gái chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu be, ngồi khoanh chân trên sàn. TV phát lại chương trình Gala năm mới nhưng cô không ngẩng đầu xem mà chỉ ôm điện thoại di động, màn hình hiển thị các tin tức trên Weibo.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điểm dừng tiếp theo trong buổi lưu diễn khắp thế giới của Trì Phong, ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, sẽ được tổ chức tại thủ đô của nước K.
 
Thủ đô nước K…
 
Chẳng phải đó là thành phố mà Tịch Tinh đang đi thi đấu sao.
 
Lê Nguyệt Hằng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tin tức này.
 
Tuy rằng bình thường thỉnh thoảng Lê Nguyệt Hằng vẫn nói đùa rằng Trì Phong là idol của mình nhưng thật ra cô cũng không quá thích con người mà chỉ thích nghe giọng hát của anh ta thôi.
 
Ban đầu, Trì Phong chỉ là một ca sĩ nhỏ nhưng đã có thể tự sáng tác những bài hát của mình, có thể thấy anh ta có kiến thức sâu rộng, mà không phải cái loại ủy mị sướt mướt hay hát về tình yêu bình thường. Nhưng tiếc rằng, mãi mà anh ta vẫn chưa hot.
 
Sau này, anh ta bị lộ mặt, ai nấy đều cảm thấy bất ngờ nên số fans mới tăng cao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nguyệt Hằng cũng từng thấy ảnh của anh ta, đúng là đẹp trai, chắc chắn có thể nổi bật trong giới giải trí nhưng cô vẫn chẳng quan tâm.
 
Vì dù sao đối diện nhà cô cũng có người có nhan sắc đẹp tuyệt trần. Từ nhỏ đến lớn, cô đều ngắm gương mặt của Tịch Tinh, vậy nên tiêu chuẩn về cái đẹp cũng khác với người bình thường.
 
Còn tin tức liên quan đến con người Trì Phong, Lê Nguyệt Hằng cũng chẳng quan tâm.
 
Cô chỉ nhớ mang máng là anh ta có một chuyến lưu diễn nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
 
Đương nhiên đã hết sạch vé vào cửa.
 
Nhưng Lê Nguyệt Hằng cũng chẳng tò mò hay quan tâm đến chuyện này, cô chỉ liếc nhìn rồi đổi tư thế dựa vào sô pha, sau đó ấn xem tin hot khác.
 
Mẹ Lê vừa đi xuống, thấy cô như vậy, lại không nhịn được dạy dỗ mấy câu.
 
Nói cô chỉ ngồi không đến suốt ngày lãng phí thời gian, cả ngày nghịch điện thoại, chẳng làm được chuyện gì có ích.
 
Lê Nguyệt Hằng miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại xuống, rồi trầm ngâm một lúc, sau đó bỗng nói: “Mẹ, con đang nghĩ đến một chuyện có ích.”
 
Mẹ Lê ngước nhìn cô: “Hả?”
 
Lê Nguyệt Hằng nói: “Con muốn đi xem buổi biểu diễn của thần tượng mình.”

 
Mẹ Lê: “Vậy con đi xem đi, đừng có suốt ngày làm ổ ở nhà, không có bệnh cũng thành có bệnh.”
 
“...”
 
Đây là mẹ ruột thật à? Sao lại trù ẻo con mình như vậy.
 
Lê Nguyệt Hằng: “Ở Nước K.”
 
“Vậy không được, xa quá.” Mẹ Lê lập tức nói: "Nếu ở trong nước mẹ còn có thể để con đi.”
 
Cuối cùng Lê Nguyệt Hằng phải năn nỉ ỉ ôi một, thuyết phục bà cả về lý trí lẫn tình cảm, thậm chí cô còn nói đến khu phố mua sắm nổi tiếng nhất nước K mới thuyết phục được mẹ Lê đi cùng với cô.
 
Chuyến bay dự kiến cất cánh vào ba ngày sau.
 
Trước khi lên đường, bỗng nhiên mẹ Lê lại hỏi: “Nhắc mới nhớ, mẹ nhớ hình như thằng bé A Tinh kia thi đấu ở đó thì phái?”
 
Lê Nguyệt Hằng khựng lại, giả vờ tự nhiên gật đầu: “Con không rõ, hình như thế hay sao ấy.”
 
“...”
 
Sau khi chắc chắn rằng Tịch Tinh đang thi đấu ở nước K, mẹ Lê cất điện thoại, nhìn con gái mình với ánh mắt nghi ngờ: “Có phải con cố ý đến đấy để tìm nó đúng không?”
 
Bà vừa nói xong, Lê Nguyệt Hằng gần như đã xù lông nhảy dựng lên, thề thốt phản đối: “Làm gì có chuyện ấy!”
 
Để chứng minh cho sự đáng tin trong lời nói của mình, cô móc một tấm vé màu đen từ trong ví, quơ quơ trước mặt mẹ Lê.
 
Tấm vé này cô mua lại từ một người bạn trên mạng, vì người đó có việc đột xuất nên không thể đến xem buổi biểu diễn, chẳng còn cách nào khác đành phải bán lại.
 
“Con chỉ đi xem buổi biểu diễn này thôi, chẳng có liên quan gì đến Tịch Tinh cả!”
 

 
Sau khi bay mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
 
Mẹ Tịch biết các cô muốn đến nước K chơi, bà nghĩ, dù sao lúc này cũng đang rảnh nên đi cùng họ luôn, vừa hay có thể tiện thể đến thăm con trai mình.
 
Vậy nên, họ đã ở cùng một khách sạn nơi mà Tịch Tinh đang ở.
 
Sau khi thu dọn hành lý, Lê Nguyệt Hằng tắm rửa, rồi quấn khăn tắm về phòng định mặc áo ngủ.
 
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô tưởng mẹ mình đến tìm, nên lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, cũng không để ý đến nhịp gõ cửa nghe rất quen thuộc.
 

Cô cứ để thế mà đi ra mở cửa, vừa ngẩng đầu thì đối diện với một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm.
 
Thiếu niên đứng trên hành lang, mặc áo đồng phục màu xanh lam, vóc dáng cao lớn. Anh cúi đầu, tóc mai rơi xuống che đi khuôn mặt, khiến cô không thấy rõ cảm xúc ẩn giấu trong mắt anh.
 
“...”
 
Lê Nguyệt Hằng đờ người, vẫn giữ tư thế mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc, có thể đọc được trong mắt cô hai từ ‘Đờ mờ’.
 
Họ nhìn nhau ba giây.
 
Sau đó Tịch Tinh cụp mắt, ánh mắt anh lướt qua vẻ đẹp ẩn hiện dưới khăn tắm màu trắng, đôi mắt hơi lóe sáng nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.
 
Anh bước lên phía trước, nắm tay nắm cửa, sau đó kéo về phía mình.
 
Tiếng ‘Rầm’ vang lên.
 
Anh có ý thức tự giác đóng cửa phòng.
 
Lê Nguyệt Hằng chớp mắt rồi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cuối cùng cũng phản ứng lại.
 
Lúc đầu, vừa mới tắm xong nên hơi nóng khiến da cô ửng hồng, bây giờ lại càng đỏ hơn, màu đỏ lan từ ngực lên đến cổ, rồi bao phủ cả gương mặt.
 
Cả người cô nóng đến gần bốc cháy.
 
Lê Nguyệt Hằng chỉ có thể tự an ủi bản thân… May mà không giống cảnh tượng cô hay đọc trong tiểu thuyết ngôn tình, ít nhất vẫn còn che khăn tắm.
 
Sau khi mặc xong quần áo, Lê Nguyệt Hằng lại đi đến cửa, len lén hé một khe bé. 
 
Tịch Tinh không còn ở bên ngoài.
 
Cô không thắc mắc rằng tại sao Tịch Tinh lại biết số phòng của mình, chắc là mẹ cô hoặc mẹ anh nói nhưng anh bỗng nhiên đến tìm cô làm gì vậy?
 
Trong lúc Lê Nguyệt Hằng đang tự hỏi thì điện thoại reo.
 
Cô vừa nhấc máy, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng của mẹ Lê, bà hỏi: “Con lúi húi trong phòng làm gì đấy? Để mọi người chờ hai đứa lâu quá, nếu không xuống là mẹ ăn cơm trước đấy.”
 
Lê Nguyệt Hằng: “Dạ?”
 
Mẹ Lê: “Vừa nãy không phải mẹ bảo A Tinh lên gọi con xuống ăn cơm sao? Nó vẫn chưa gọi con à?”
 

“... Anh ấy gọi rồi.” Lê Nguyệt Hằng hơi dừng lại, cô không còn mặt mũi nào để nói nốt đoạn sau.
 
“Được rồi, hai đứa mau xuống dưới nhanh lên.”
 
Cuối cùng, mẹ Lê giục thêm một câu rồi cúp điện thoại.
 
Thấy cô xuống dưới một mình, mẹ Lê lại hỏi cô Tịch Tinh đâu rồi, Lê Nguyệt Hằng lắc đầu: “Con cũng không biết… Có khi có việc gấp, dù sao anh ấy cũng đi trước con.”
 
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người ăn uống xong xuôi, Tịch Tinh mới thong thả đến muộn.
 
Khi anh ngồi xuống, Lê Nguyệt Hằng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, như là vừa mới tắm xong, hơi nóng vẫn còn rất rõ.
 
“Vừa nãy cậu đi tắm à?” Lê Nguyệt Hằng nghiêng đầu hỏi anh, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu.
 
“Ừ.”
 
Tịch Tinh trả lời, cứ như không muốn nói tiếp về chủ đề này, trái lại anh nhắc đến một chuyện khác: “Sao tự nhiên mọi người lại đến đây?”
 
“...”
 
Chẳng chờ cô trả lời, anh đã nhướng mày, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nét mặt không hề thay đổi, giọng điệu đều đều hờ hững.
 
“Lê Kiều Kiều, có phải cậu nhớ tớ hay không?”
 
“...”
 
Cả người Lê Nguyệt Hằng cứng đờ, gương mặt lại bắt đầu trở nên nóng bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.
 
Cô cắn chặt răng nói: “Cậu đang mơ giữa ban ngày à?”
 

 
Vì Tịch Tinh còn bận chuyện khác nên vừa ăn xong anh đã xin đi trước.
 
Mọi người cũng không giữ anh lại, sợ anh trễ giờ, gây ảnh hưởng xấu đến quá trình thi đấu.
 
Người phụ trách đã sắp xếp hết phòng ở và phòng ăn cho họ và Tịch Tinh. Họ không thể ăn cùng anh mỗi ngày, nếu nhỡ bị người khác thấy thì có khi lại hiểu nhầm anh được thiên vị.
 
Ba ngày sau, họ cũng chưa từng gặp anh.
 
Lê Nguyệt Hằng ngẩng đầu nhìn biển số phòng đằng trước, sau đó đối chiếu với tin nhắn của mẹ Tịch, sau khi chắc chắn mình không nhầm, cô mới do dự rồi giơ tay gõ cửa phòng.
 
Cô không phải muốn gặp anh, mà chỉ nghe lời người khác.
 
Đúng thế, chỉ có vậy.
 
Cửa mở, một anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, rồi chào cô với thứ tiếng Trung sứt sẹo: 
 
“Chào cô.”

 
Lê Nguyệt Hằng chào lại anh ta lưu loát bằng tiếng Anh.
 
Cô từng chữa bệnh ở nước ngoài nên kĩ năng nói tiếng Anh còn tốt hơn cả kĩ năng viết.
 
Sau khi nói chuyện với nhau mới biết, anh ta và Tịch Tinh cùng đến đây tham gia thi đấu, bây giờ Tịch Tinh vẫn chưa về.
 
Lê Nguyệt Hằng gật đầu, cô vừa quay lại thì va phải một lồng ngực rắn chắc, chóp mũi cô đập vào, đau đến chảy cả nước mắt.
 
Cô ngước lên nhìn kẻ đầu sỏ, người kia đúng là Tịch Tinh.
 
Anh thấy dáng vẻ thảm thương của cô, hơi nhướng mày, hỏi: “Cậu đến tìm tớ à?”
 
Lê Nguyệt Hằng che mũi, trong lòng không muốn thừa nhận, giọng điệu nghe rất miễn cưỡng: “Dì bảo tớ đến hỏi thăm xem cậu thi đấu sao rồi?”
 
“Tạm ổn.” Tịch Tinh nói. Anh hơi dừng lại rồi hỏi: “Ngày kia là trận chung kết cuối cùng, cậu có muốn đến cổ vũ cho tớ không?”
 
Lê Nguyệt Hằng bĩu môi: “Tớ có vào trong được đâu, đến làm gì?”
 
Tịch Tinh: “Cậu có thể chờ tớ ở bên ngoài.”
 
“Ý cậu là giống như phụ huynh tiễn con mình đi thi đại học ấy hả?” Lê Nguyệt Hằng gật đầu: "Được, vậy tớ đi.”
 
Tịch Tinh: “...”
 

 
Kỳ thi Thiên văn ngoại trừ kiểm tra kiến thức lý luận, còn phải quan sát đo đạc vào ban đêm, thế nên địa điểm thi đấu ở tại đài thiên văn nước K, lúc tám giờ tối. Trùng với thời gian diễn ra buổi biểu diễn.
 
Sau khi nhận ra điều đó, trong lòng Lê Nguyệt Hằng cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Nhưng cô đã nhận lời rồi.
 
Sao lúc ấy cô lại đồng ý mà chẳng hề suy nghĩ cơ chứ!
 
... Kệ đi, chẳng quan tâm đến anh. 
 
Trận tranh tài kia có gì hay đâu… Thậm chí cô còn chẳng thấy gì, chỉ có thể chờ mòn mỏi ở bên ngoài.
 
Chẳng lẽ buổi biểu diễn của idol không vui sao!
 
Nghĩ vậy, trong lòng Lê Nguyệt Hằng đưa ra quyết định.
 
Vì thế, tối hôm kia.
 
Lê Nguyệt Hằng đứng ở lối vào đài thiên văn, nói với Tịch Tinh với vẻ mặt thờ ơ: “Cố lên, nếu cậu không giành được hạng nhất thì đừng mong ra ngoài thấy tớ.”
 
“...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận