Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Trở về bệnh viện, Khưu Đông Bách lập tức vào phòng ngồi xuống bên cạnh Hề Dung Diệp, âu yếm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lồng bàn tay của anh, nâng lên hôn xuống da thịt mềm mại, dòng nước mắt mặn đắng chảy dài.

“ Dung Diệp, anh xin lỗi, là anh đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ em và con của chúng ta…anh bất tài…anh vô dụng! ”

Bàn tay to lớn run run tiếp tục đưa lên sờ vuốt vào da mặt mịn màng nhưng vô cùng xanh xao, tiều tụy của Dung Diệp. Quả thật, dù anh có trách bản thân bao nhiêu, thì thời gian cũng sẽ không quay lại, đứa bé chẳng thể ở lại với cả hai.

“ Dung Diệp, anh sai rồi, tha thứ cho anh lần này được không? ”

Ông bà Khưu đứng bên ngoài nhìn vào, đau lòng xót xa không thôi, cảm giác mất con cả hai đã từng trải qua khi Khưu Đông Bách gặp tai nạn giao thông, nhưng lúc đó vẫn còn chút hy vọng sẽ có phép màu xuất hiện, còn anh và cô thì…

“ Em đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe, mau… mau lại ghế ngồi! ”

Ông Khưu dịu dàng dìu đỡ bà Khưu lại hàng ghế ngồi xuống, ôm lấy bả vai nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, tiếp tục cất lời:

“ Em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, còn chăm sóc cho Dung Diệp. ”

“ Em đã làm bà nội rồi đấy! ”

Nghĩ đến đứa cháu xấu số không duyên, cõi lòng của bà muốn tan nát.

“ Em về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có anh và Đông Bách là được rồi. ”

“ Em muốn ở lại. ”


Sau đó, ông Khưu ôm bà Khưu đứng lên, cùng nhau bước đi rời khỏi, cất lời:

“ Đừng cãi anh, em không thể thức đêm…Đường Dật, cậu đưa phu nhân về đi, rồi lấy một bộ quần áo mới đến cho Đông Bách! ”

Hàng lang bệnh viện lúc hơn một giờ đêm vắng tanh, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, vô cùng đáng sợ. Ông Khưu cùng với Vu Duẫn ngồi bên ngoài phòng bệnh trò chuyện, khi nãy nhận được cuộc gọi của Đương Dật là lập tức tới ngay với bạn thân.

“ Mọi việc chỉ là hiểu lầm, cậu ấy bị gài. ”

Ông Khưu trầm tư hơn nữa, vốn dĩ vừa nghe Vu Duẫn giải thích về tin đồn tình ái của Khưu Đông Bách và Mộc Đan San.

“ Vậy là chú đã trách lầm Đông Bách rồi. ”

“ Ai nhìn vào mà chẳng hiểu lầm, con và Tẫn Dực lúc đầu cũng thế, nhưng con tin những lời cậu ấy nói là sự thật, tính cách Đông Bách không phải như thế… ”

Đột nhiên, Vu Duẫn nâng giọng cao hơn, ánh mắt tỏ vẻ bất mãn nhìn người đàn ông đang gấp gáp bước tới:

“ Nếu là Đinh Tẫn Dực thì con sẽ tin! ”

Nhắc người thì thấy người, Đinh Tẫn Dực đi đến, lên tiếng hỏi:

“ Chú, Đông Bách và Dung Diệp vẫn ổn chứ? ”

“ Dung Diệp chưa tỉnh, Đông Bách thì… ”

Nói đến đó, ông ấy ngưng lại, đau xót cúi mặt ngăn lại cảm xúc đang dâng trào.

Thấy thế, Đinh Tẫn Dực di chuyển đến gần cánh cửa nhìn vào, nhìn thấy Khưu Đông Bách đang ôm ấp bàn tay của Dung Diệp, ánh mắt đắm chìm không dứt khỏi khuôn mặt cô.

Người nằm trên giường bệnh không chút cử động, kẻ ngồi bên cạnh ngóng chờ từng giây tỉnh lại, cả hai thực sự đáng thương.

Sau đó, Đinh Tẫn Dực nặng nề thở ra một hơi, tâm trạng trùng xuống mặc dù cách đó nửa tiếng vẫn còn phơi phới, vui vẻ.

Lúc này, Vu Duẫn hỏi:

“ Đinh Tẫn Dực, cậu làm gì mà tôi gọi miết không nghe? ”

“ Bận làm công chuyện! ”


Thời gian trôi qua thêm ba giờ đồng giờ, mọi người vẫn y như trạng thái cũ, chỉ là lúc này y tá phụ trách vào phòng bệnh kiểm tra và thay túi nước khác.

Cũng ngay thời điểm này, Hề Dung Diệp lờ mờ mở mắt tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên là khá choáng.

Giọng điệu của Khưu Đông Bách vô cùng gấp gáp và lo lắng, bàn tay vẫn ân cần nắm chặt tay cô không buông, cất tiếng:

“ Dung Diệp, em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Phần đầu có đau không? ”

Cô y tá nói:

“ Để tôi đi thông báo với bác sĩ. ”

Hề Dung Diệp tạm thời không trả lời, đôi mắt dao động như đang hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra, sau đó đột nhiên trở nên mãnh mẽ và sáng rực nhìn qua Khưu Đông Bách, bàn tay đang luồn kim tiêm đặt nhẹ lên phần bụng phẳng lì của mình, gấp gáp cất giọng:

“ Con của em… bảo bối của em vẫn còn ở đây phải không? ”

Hơi thở của Khưu Đông Bách nhất thời ngưng lại, lồng ngực như có ai đó vừa đấm mạnh vào, đau nhức vô cùng khiến hốc mắt trở nên đỏ hoe.

Sau đó, anh kìm nén lại cảm xúc, ánh mắt cực kỳ thâm tình và dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Nói anh nghe, phần đầu có đau không? ”

Hề Dung Diệp bỗng chốc hoảng loạn, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt, lập tức bật người ngồi dậy, nâng giọng:

“ Con của em vẫn khỏe mạnh đúng không? Anh trả lời em đi… Đông Bách…! ”

Khưu Đông Bách nhanh chóng ngồi lên trên giường dang tay ôm lấy Dung Diệp vào lòng, giữ chặt trong ngực để tránh cô kích động làm loạn, khó khăn thốt ra:


“ Dung Diệp, lần này con không có duyên với chúng ta, sẽ gặp lại vào thời gian sắp tới! ”

“ Không… không… con em… bảo bối của em… không… đây không phải sự thật…! ”

Dung Diệp như người điên loạn gào lên khóc nấc, tinh thần bị kích động vô cùng, tay chân liên tục vùng vẫy nhưng được anh giữ lại, tim gan của cô đau đớn như ai băm nát từng mảnh, từng mảnh nhỏ.

“ Dung Diệp… đừng thế mà em! ”

Lúc này, ông Khưu cùng Vu Duẫn và Đinh Tẫn Dực chạy vào xem xét tình hình, chứng kiến viễn cảnh này của họ, cả ba đều lặng người xót xa, đau lòng.

“ Tại anh… tại anh… Khưu Đông Bách…chính là tại anh…”

Mỗi câu, Hề Dung Diệp đều dùng tay đấm vào lồng ngực của Khưu Đông Bách một cái. Cơn đau bị phản bội chưa thể nguôi ngoai, đã tiếp đến một cú sốc khủng khiếp khác, mấy ai chịu được?

“ Con ơi… bảo bối ơi… đừng bỏ mẹ mà! ”

Cuối cùng, Dung Diệp gào thét lên trong đau khổ cùng cực, sau đó hai mắt nhắm lại ngất lịm trong ngực của anh, khuôn mặt nhạt nhòa ướt đẫm nước mắt.

“ Dung Diệp…Dung Diệp! ”

…---------------…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui