Đến ngày gia nhập đoàn phim.
Giang Ngôn Thanh thu dọn đồ rồi một mình lên đường đến sân bay.
Càng đến gần đoàn phim, Giang Ngôn Sanh càng lo lắng.
Cậu không biết tương lai sẽ như thế nào.
May mắn thay, các đồng nghiệp trong đoàn rất dễ hòa đồng, sau một thời gian, Giang Ngôn Sanh đã có thể hoà hợp với họ.
"Giang lão sư, đạo diễn đang tìm anh."
"Hảo."
"Đạo diễn, sao vậy?" Giang Ngôn Sanh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của đạo diễn liền kỳ quái hỏi.
"Khụ, Giang lão sư!"
"Đạo diễn đừng gọi tôi là Giang lão sư, chỉ cần gọi tôi là Tiểu Giang là đc rồi."
"Được rồi, tôi không khách sáo với cậu, tôi sẽ vào thẳng vấn đề.
Cậu biết trong kịch bản này của chúng ta có hai nhân vật nam chính.
Ngoài cậu ra, còn có một nam chính khác."
"Chà, nhưng hình như tôi vẫn chưa nhìn thấy anh ta." Giang Ngôn Sanh nhìn quanh.
"Cậu ấy sẽ không thể vào đoàn ngay được có lẽ mai sẽ tới.
Đúng vậy, nam nhân vật chính khác tên là Lục Tư Niên.
Cậu ấy là người hơi chậm chạp, và có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cảm thấy lạnh lùng và khó gần.
Nếu không hiểu con người hắn thì chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn hắn.
"
"Đạo diễn, lời nói của ngài quá cường điệu!"
"Không phải cường điệu đâu, dù sao thì khi gặp mặt rồi cậu sẽ biết.
Tôi nghĩ cậu có thể làm quen với mọi người trong đoàn rất nhanh mà không mất quá nhiều thời gian.
Vì vậy, khi cậu ấy gia nhập đoàn, có thể phải nhờ cậu dẫn dắt cậu ấy để cải thiện mối quan hệ giữa các đồng nghiệp trong đoàn.
"
"Xét cho cùng, họ đều là người cùng đoàn, ít nhất cũng phải ở cùng nhau mười một, mười hai tháng.
Nếu quan hệ không tốt sẽ rất dễ ảnh hưởng đến quá trình quay.
Và cậu là người đóng cùng với cậu ấy nhiều nhất, vì vậy tôi nghĩ viêc này rất hợp với cậu.
Nên tôi giao nhiệm vụ này cho cậu.
"
Giang Ngôn Sanh sờ sờ cái mũi, cậu còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra lại là chuyện tầm thường như vậy, nhìn ánh mắt vừa rồi của đạo diễn, cậu còn tưởng rằng mình sắp bị đuổi việc!
Giang Ngôn Sanh vỗ ngực hứa: "Được rồi, đạo diễn, đừng lo lắng, nhiệm vụ này cứ giao cho tôi, tôi sẽ lo cho anh ấy."
Khi đạo diễn nhìn thấy Giang Ngôn Sanh đồng ý, tảng đá trong lòng đột nhiên rơi xuống đất, "Tốt rồi, cậu đi trước đi!"
"Giang lão sư, đạo diễn sao lại gọi anh?" Ngay khi Giang Ngôn Sanh quay lại, đã có người tới chào hỏi, hỏi thăm chút tin tức.
"Không có chuyện gì, chỉ bảo tôi có quan hệ tốt với một nam chính khác." Giang Ngôn Sanh thoải mái nói.
Những người xung quanh khi nghe thấy điều này, họ lập tức nhìn Giang Ngôn Sanh bằng ánh mắt đầy thiện cảm.
"Khụ, sao mọi người lại nhìn tôi thế này, thật kỳ quái."
"Giang lão sư, anh có biết người kia mà anh cần quan hệ tốt là Lục Tư Niên!"
"Tôi biết! Có chuyện gì vậy?" Giang Ngôn Sanh vô tội nói.
"Không, anh không biết."
"Cái gì!"
"Không, ý tôi là anh không biết con người của Lục Tư Niên."
"Vậy thì cậu hiểu anh ấy?"
"Cũng bình thường thôi! Tôi cũng chỉ biết qua Internet và mấy bài báo linh tinh."
"Vậy thì hãy nói cho tôi biết." Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.
" Lục Tư Niên a! Mặc dù cậu ấy mới 19 tuổi nhưng trình độ ra mắt của cậu ấy sâu hơn tất cả chúng tôi hiện tại."
19 tuổi?! Còn trẻ như vậy, cậu ấy trẻ hơn mình 7 tuổi! Chắc chắn, đúng là sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.
"Anh ấy á! Anh ấy ra nước ngoài làm thực tập sinh năm 12 tuổi, và ra mắt chính thức ở tuổi 14.
Ngay khi ra mắt, anh ấy đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ nước ngoài, và độ nổi tiếng của anh ấy ở nước ngoài cũng khá cao.
Năm ngoái, anh ấy đã chuyển hướng tập trung trở lại Trung Quốc.
Mặc dù mức độ nổi tiếng của anh ấy ở Trung Quốc không bằng ở nước ngoài, nhưng lượng fan vẫn khá hùng hậu ".
Nói trông giống như một đứa em trai trẻ và đầy triển vọng! Giang Ngôn Sanh tỏ ra ngưỡng mộ.
"Tài năng thể thao của anh ấy rất cao.
Anh ấy thành thạo mọi thứ từ khiêu vũ, lái mô tô, trượt ván và bóng rổ.
Tôi nghe nói rằng kỹ năng trượt ván của anh ấy còn giành được giải thưởng."
Đúng vậy, một người thiếu tế bào vận động như cậu thật đáng ghen tị.
"Bất quá đều là con người không ai là hoàn hảo cả.
Tính khí của Lục lão sư không phải người thường có thể chịu được.
Lạnh lùng vô cùng.
Nếu lạnh của người khác là tủ lạnh, còn của anh ấy là Nam Bắc cực."
"Có cần phải phóng đại lên như vậy không?" Giang Ngôn Sanh nghi ngờ.
"Tôi không phóng đại, tôi là đang nói sự thật.
Tôi nhớ một lần, khi một phóng viên phỏng vấn anh ấy, phóng viên ấy còn bị anh ấy nói khóc, anh ta hoàn toàn ko trả lời theo lẽ thường.
Nếu có thể nói một từ thì không nói hai từ, có thể không nói chuyện thì tuyệt không mở lời.Nếu anh không tin có thể hỏi bọn họ.
"
Giang Ngôn Sanh nhìn qua với ánh mắt dò hỏi, những người xung quanh gật đầu như giã tỏi.
" Giang lão sư, mặc dù tôi rất muốn nói dối anh, nhưng đó là sự thật.
Nếu anh không tin, anh có thể tìm kiếm video về anh ấy trên mạng."
"Vậy Giang lão sư, đạo diễn đã giao cho anh một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề!"
Giang Ngôn Sanh đau đầu, biết vậy cậu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, "Dù chỉ mới quen nhau, nhưng chúng ta có thể coi là bạn bè!"
"Này đừng kéo tôi xuống nước, tôi không dám." Nói xong liền chạy đi.
Giang Ngôn Sanh cứng họng, anh ta có cần chạy trốn nhanh như vậy không? "Vậy mọi người."
Giang Ngôn Sanh chưa kịp nói xong, một nhóm người đã vội vã giải tán, vì sợ bị ngăn lại.
Giang Ngôn Sanh một mình lúng túng đứng ở chỗ cũ.
Không giúp thì không giúp, hắn vẫn không tin chính mình không lo được.
Chỉ là một cậu bé mới lớn! Nó có thể khó như thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...