Dung Trì trở lại quán karaoke, một đám nam đều đứng trên hành lang bên ngoài phòng.
Đoạn Lâm ở một bên hút thuốc, bạn gái hắn đứng cạnh, một tay kéo ống tay áo anh ta, một tay cầm điện thoại anh ta, cau mày, biểu tình thật không tốt.
Dung Trì cảm thấy vô cùng phiền, hơi thở lạnh lẽo, hắn đến gần, mấy người nam vẫn chưa nói gì, thế nhưng bạn gái Đoạn Lâm lại nhìn hắn, ngữ điệu không hề khách khí, "Tĩnh Linh khóc."
Dung Trì tức khắc nổi nóng, đột nhiên quay đầu, ánh mắt thanh lãnh, sâu trong đáy mắt là lửa giận lạnh băng.
Bạn gái Đoạn Lâm bị hắn nhìn đến có chút sởn tóc gáy, lùi về sau một bước.
Dung Trì chịu đựng sự bực bội trong lòng, đẩy cửa phòng ra.
Tiếng nhạc đã tắt, bật không ít đèn, lời bài hát trên màn hình dừng lại nửa chừng.
Tĩnh Linh ngồi xổm ở giữa, cuộn người ôm hai chân, bạn bè vây quanh cô ta, đang nhẹ giọng an ủi.
Nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra, một đám người nhìn sang, vốn muốn mỗi người nói một câu, vừa mới há mồm thì nhìn thấy Dung Trì từ chỗ tối bước ra, sắc mặt khó coi tựa hồ phủ một tầng sương mù màu than chì, ánh mắt nhìn qua, rồi lại dường như chẳng hề có tiêu cự.
Một đám con gái ngậm miệng, tốp năm tốp ba kéo tay nhau đưa mắt ra hiệu rồi bắt đầu ra ngoài.
Dung Trì đứng ở cửa nghiêng người cho họ đi hết, cửa phòng còn mở ra, Đoạn Lâm thăm dò tiến vào, vỗ vỗ vai hắn, "Họ vẫn chưa chơi đã, bọn tôi ở phòng bên cạnh."
Dung Trì ấn ấn huyệt Thái Dương, "Được."
Cửa phòng đóng lại, toàn bộ không gian trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng nức nở của Tĩnh Linh quanh quẩn, cô ta mặc lễ phục màu đen, ngồi xổm xuống cuộn tròn lại ôm hai chân mình, trông như một chú chim cô đơn bị gãy cánh nấp trong bóng đêm.
Dung Trì nhìn một lúc, thật sự không còn cách nào cả, tối nay lại là đến chơi sinh nhật cô ta.
Dung Trì nhẹ nhàng chậm chạp bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, vươn tay ra, hít vào một hơi, "Tĩnh Linh." Dứt lời, bàn tay dừng trên tóc cô ta.
Tĩnh Linh vẫn còn nức nở, nước mắt rơi đầy mặt, lớp trang điểm đã lem luốc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như vui như buồn, "Dung Trì." Hai tiếng, giọng nghẹn ngào.
Dung Trì thở dài, xoa xoa đỉnh đầu cô ta, không nói gì.
Ánh mắt Tĩnh Linh khóa chặt gương mặt hắn, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, "Anh thích cô ấy ư?"
Dung Trì gật gật đầu, ánh mắt hơi hòa hoãn lại.
Tĩnh Linh phì cười, thật sự cười đến mi mắt cong cong, tiếp tục hỏi hắn, "Vậy anh yêu cô ấy ư?"
Dung Trì chần chừ, yêu? Từ này, quá mức xa lạ, hắn nhớ đến Thanh Nhược, nhớ đến cô gái độ tuổi thanh xuân tinh thần phấn chấn, khí chất vô cùng hoàn hảo mang ba lô đi ra từ nhà ga lúc vừa mới quen biết, ở giữa đám người phong trần mệt mỏi, cô thật giống ánh đèn sáng rực trong bóng đêm.
Nhớ đến lần đầu tiên hôn môi, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng môi cô mềm mại đến dường nào.
Nhưng mà, yêu sao?
Tĩnh Linh nhìn ánh mắt có chút trống rỗng mơ hồ của hắn, nhẹ nhàng cười cười tự mình đứng lên, vuốt vuốt cái váy nhăn dúm dó trên người, cúi đầu nhìn hắn dang hai tay, "Tối nay là tôi sai, đến đây, ôm một cái ~"
Cô ta tràn đầy ý cười, còn lóng lánh nước mắt, vì ngược sáng với đèn trong phòng nên ánh mắt sáng lấp lánh.
Dung Trì thở phào, đứng lên mở cánh tay.
Cả người Tĩnh Linh nhào vào trong lồng ngực hắn, lực hơi mạnh, Dung Trì phải lùi về sau một bước mới đứng vững được.
"Dung Trì......"
Dung Trì lên tiếng ngắt lời cô ta, "Tĩnh Linh, tôi rất cảm ơn cô, nhưng chúng ta chỉ là bạn bè."
Trước ngực hắn nóng ướt một mảnh, Tĩnh Linh phải hít sâu vài lần mới ổn định được hơi thở, "Ừm, tôi biết."
Dung Trì buông cô ta ra, lùi về phía sau một bước, tay kéo áo hắn của Tĩnh Linh dần thả lỏng, lưng áo hơi nhăn nheo.
"Cô ấy đang đợi tôi về nhà, tôi đi trước."
Tĩnh Linh mím môi gạt nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Dung Trì xoay người rời khỏi phòng, không đi thang máy, ở giữa cầu thang gọi điện thoại cho Đoạn Lâm, "Xuống dưới." Vừa dứt lời trực tiếp cúp máy.
Dung Trì đứng cạnh xe hút thuốc, Đoạn Lâm từ karaoke ra cũng châm một điếu, trong tay cầm điện thoại, "Người anh em, xin lỗi, có cần tôi gọi một cuộc cho Thanh Nhược không?"
Dung Trì lắc đầu, đưa thẻ của mình cho anh ta, "Tôi đi về trước, toàn bộ chi phí tối nay tính vào tài khoản tôi."
Đoạn Lâm nhìn hắn, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, gật gật đầu, "Được, cậu lái xe cẩn thận chút."
Dung Trì về đến nhà thì đã hơn một giờ đêm, hắn nhìn đồng hồ trên tường, màn hình điện thoại ở giao diện trò chuyện cứ sáng lại tối, tối lại sáng.
Sáng hôm sau Thanh Nhược gọi cho Dung Trì, hắn có chút mất ngủ chưa đủ giấc, mơ mơ màng màng bị tiếng chuông đánh thức, vừa thấy người gọi là Thanh Nhược thì ý thức vốn có chút hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo hẳn.
"Bảo bối."
"Ừm." Thanh Nhược cười khẽ lên tiếng, giọng nói sáng sớm mang theo cảm giác no đủ mới vừa tỉnh ngủ, "Còn đang ngủ hả?"
"Ừ." Dung Trì từ trên giường xoay người ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ hơn, "Sáng nay em không có tiết sao?"
"Mới vừa tan học đây.
Có vài việc muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Dung Trì, chúng ta chia tay đi." Thanh Nhược cười khẽ mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý giống như đang hỏi sáng nay ăn gì.
Dung Trì nhíu nhíu mày, tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ nên gặp ảo giác, "A? Cái gì?"
Thanh Nhược mang theo ý cười lặp lại một lần, "Tôi nói, Dung Trì, chúng ta chia tay đi."
"Vì sao?" Dung Trì nhíu chặt mày hỏi lại.
Thanh Nhược cười khẽ, "Dung Trì, anh muốn tôi phải nói ra thế nào đây?"
Lửa giận trong lòng Dung Trì từng tầng từng tầng bốc lên, hắn đã đủ kiên nhẫn, đủ suy xét cảm thụ của cô, cũng đủ tôn trọng cô, trình độ nghiêm túc vượt qua bất kỳ một lần nào, bao gồm cả mối tình đầu.
Cứ không thể hiểu được như vậy, bị đá?
A.
"Ồ, được.
Tùy em thôi." Dung Trì không che giấu sự giận dữ của mình, giọng điệu lạnh nhạt, nói xong lập tức cúp máy.
Tiếp đó liền muốn cho số điện thoại kia vào danh sách đen, nhưng đến bước cuối cùng hắn lại do dự.
Chỉ cần một chút do dự như vậy, không nhấn nổi vào nút xác nhận nữa.
Lần đầu tiên Dung Trì bị đá, và bị đá ngay lúc hắn đang nghiêm túc, tự cảm thấy mặt mình ném tới tận chân trời, căn bản không có khả năng mở miệng với bạn bè, chủ động xin Dung lão cha đi giết giặc, muốn đi công tác, khiến Dung lão cha vô cùng cao hứng, vừa nhận được cuộc gọi của hắn lập tức sai bí thư tìm một hạng mục hợp đồng có thể xuất phát ngay lúc này.
Dung Trì rời giường tắm rửa, dây sạc điện thoại cũng chưa mang, cầm theo bóp tiền liền ra cửa.
Vé máy bay thì phía công ty đã đặt xong xuôi, đến bên kia sẽ có người trong công ty tới đón hắn, Dung Trì lên máy bay, nhìn thoáng qua điện thoại một lần cuối trước khi tắt nguồn, lúc sáng hắn phiền lòng nên bật im lặng, hiện tại cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc có một đống, không có Thanh Nhược, mở trang cá nhân của cô trên WeChat, không có động thái gì mới.
Điện thoại, tắt nguồn.
Thiếu đông gia Dung Trì tự mình đến bàn về hạng mục, những người tới đón đều là một dáng vẻ thật cẩn thận hầu hạ, các vấn đề thuộc phương diện nghiệp vụ Dung Trì hiện tại chỉ có thể xem như cái biết cái không, người phụ trách cũng không để hắn phải lo lắng những thứ đó, công việc của những ai phục vụ bên người hắn chính là khiến hắn chơi vui vẻ.
Hai ngày này chẳng có sức lực uống rượu, Dung Trì không hứng thú gì mấy, đã không còn sự ầm ĩ ngày thường, ngược lại dường như có chút cao lãnh không dễ tiếp xúc, người phụ trách tiếp đãi nhìn dáng vẻ quạnh quẽ của hắn cũng không dám làm gì xằng bậy.
Ngày thứ ba, Thanh Nhược cập nhật trang cá nhân.
Đi ra ngoài chơi với mấy người bạn, trong hình không có cô, nhưng nhìn động thái bên trong thì có vẻ chơi đến không tồi.
Dung Trì méo miệng, đúng rồi, lời chia tay cô cũng có thể nói ra mềm nhẹ còn mang theo ý cười, hiện tại sao có thể không vui.
Đoạn Lâm gọi điện thoại qua rủ hắn chơi game, Dung Trì đứng cạnh cửa sổ sát đất ở khách sạn, phía dưới là cảnh sắc rực rỡ khi đã lên đèn nơi thị thành xa lạ, "Đang đi công tác."
Đoạn Lâm nháy mắt kinh ngạc đến không nói nên lời, cả một lúc chỉ nhổ ra được một chữ, "Cậu......"
Dung Trì suy nghĩ hồi lâu, thanh âm rầu rĩ hỏi một câu, "Cậu có rủ Thanh Nhược không?"
Đoạn Lâm méo miệng, giọng điệu rất không vui, "Cô ấy từ sau khi hẹn hò với cậu đã không chịu chơi game với tôi nữa."
Bọn tôi chia tay rồi, những lời này, nên nói sao đây.
Dung Trì không nói nên lời, trầm mặc.
Đoạn Lâm dẫu sao cũng đã biết Dung Trì nhiều năm, đối với niệu tính của Dung Trì không rõ 100% cũng hiểu được 80%.
"Cậu với Thanh Nhược, cãi nhau?"
Khóe miệng Dung Trì giật nhẹ, giọng điệu nhàn nhàn, trong lòng đã có chủ ý, "Đúng thế, hai ngày nay cũng không nói gì."
Đoạn Lâm lập tức nghĩ ngay đến tối hôm sinh nhật Tĩnh Linh, đúng là ngày đó anh ta cũng chỉ lo cho Tĩnh Linh mà xem nhẹ Thanh Nhược, trong lòng có cảm giác áy náy, nhưng cũng không dám nói rủi với Dung Trì, "Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy thử xem, giúp cậu khuyên nhủ."
"Thế thì được." Dung Trì cười rộ lên, chậc một tiếng, "Quả nhiên vẫn là người anh em tốt của tôi."
Đoạn Lâm châm chọc hắn một câu, cúp máy.
Dung Trì bật nhạc trong điện thoại, từ từ nhàn nhàn bắt đầu đi xung quanh phòng khách sạn, đã tới hai ngày, vẫn chưa nhìn kỹ xem khách sạn này xây theo cái quỷ gì, trong lòng nghĩ một hồi Thanh Nhược có lẽ sẽ gọi điện thoại đến, hai ngày nay cục tức của hắn đã tiêu tan hết, lát nữa xuống nước nói vài câu chịu thua với cô, sẽ lại là kết cục tốt đẹp thôi.
Người phụ trách vừa vặn gọi điện thoại đến hỏi hắn tối nay có hoạt động gì muốn an bài cho họ hay không, tâm trạng Dung Trì rất tốt, đang hát đến một nửa bị cắt ngang cũng vẫn thân thiện, "Không cần, hơi muộn rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, hai ngày nay đã làm phiền rồi."
Người phụ trách đối mặt với Dung Trì mấy bữa nay lúc nào cũng có chút không chắc chắn, đột nhiên được đối đãi dịu dàng khiến cả người lâm vào trạng thái mơ hồ mờ mịt, "Không phiền đâu không phiền đâu, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Dung Trì cong môi cười, nghĩ Thanh Nhược có khả năng sẽ gọi điện thoại đến, nói hai câu khách sáo xong lập tức cúp máy.
Nửa giờ, không chờ đến điện thoại của Thanh Nhược, mà chờ được một tin nhắn từ Đoạn Lâm, "Người anh em, tối hôm đó hình như đã có người gửi ảnh cho Thanh Nhược.
Xin lỗi."
Đoạn Lâm và Dung Trì biết nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng Dung Trì là kẻ kém cỏi nhất trong cả bọn, Đoạn Lâm lại tương đối hiền lành một chút, nhưng rẽ ngang rẽ dọc, những gièm pha nói xấu giữa mấy người đàn ông, chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt hay không chạm vào nguyên tắc, nơi nào sẽ có những lời như xin lỗi này.
Mà lúc này đây, Đoạn Lâm nói xin lỗi với hắn.
Dung Trì nhìn hai chữ đó, lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng, hắn và Thanh Nhược, chia tay.
Dung Trì ngã lên giường, bật màn hình điện thoại lên, trên đó là tin nhắn của Đoạn Lâm, hắn tỉ mỉ đọc ba lần, có người đã gửi ảnh chụp tối đó cho Thanh Nhược.
Ngày hôm sau, cô cười nói lời chia tay với hắn.
Ai đã gửi ảnh cho cô, là chụp cái gì.
Tối hôm đó, lúc cô nhìn thấy tấm ảnh là tâm trạng như thế nào, mắng hắn, trách hắn? Hay là vẫn như cũ cười không sao cả.
Chẳng qua, những điều này đều không quan trọng.
**
Tôi mất em rồi.
Thanh Nhược..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...