Chương 73: Tình yêu
Nghe cô nói như vậy, Dịch Trạm không thể không ngắt lời cô: “Tình cảm mà em dành cho Thẩm Phi Bạch căn bản không phải là tình yêu, đúng lúc em rơi vào tuyệt vọng thì gặp được anh ta nên mới sinh ra tâm lý ỷ lại thôi. U U, em tỉnh táo lại đi, đừng vì anh ta đối xử tốt với em mà huyễn hoặc chính mình được chứ?”
Tạ U U nhìn khuôn mặt của Dịch Trạm rồi nói: “Nếu tình cảm tôi dành cho Thẩm Phi Bạch không phải là tình yêu thì tình cảm mà tôi dành cho anh mới là tình yêu sao? Tôi thấy chưa chắc đâu.”
Nói ra những lời này, hốc mắt cô đã nóng lên, từ trong yết hầu trào ra mùi vị chua chát.
Cô cứ nghĩ rằng mọi việc đã qua từ lâu rồi, nhưng thật ra nó lại không như cô mong muốn, vẫn mãi đọng lại ở trong tim, không thể nào xóa đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên bây giờ chắc lại vẫn sẽ có chút gợn sóng, cảm xúc thật sự rất khó tả.
“Vẫn là câu nói kia, lúc đó chúng ta còn quá trẻ, có lẽ vẫn chưa hiểu được cái gọi là tình yêu. Năm ấy hai người đi rồi, tôi thật sự rất không cam lòng, thậm chí bản thân tôi như đã rơi vào một cái chết tuần hoàn, rõ ràng là tôi gặp anh sớm hơn, là người ở bên anh lâu hơn, tại sao cuối cùng anh lại chọn ở bên Hà Lang. Nhưng cuối cùng cũng nhận ra, Hà Lang lớn lên xinh đẹp như vậy, sáng ngời như một viên ngọc, còn tôi lại giống như một hạt cát hèn mọn trước mặt Hà Lang. Lúc hai người gặp nhau, dường như luôn có những cuộc tranh cãi không hồi kết.”
Có lẽ những cô gái thất tình luôn luôn rơi vào một cái chết tuần hoàn kỳ lạ, cô cũng không ngoại lệ.
Trong ngạn ngữ, người ta thường xem trọng trước sau, nhưng vì sao chuyện tình cảm lại không như thế?
Dịch Trạm cũng không ngờ Tạ U U lại phủ định toàn bộ những tình cảm mà bọn họ đã từng dành cho nhau.
Dịch Trạm nhớ lại, năm ấy ba người họ vẫn còn là bạn tốt, hay ra ngoài đi chơi với nhau. Hà Lang là cô hai của nhà họ Lang, kiêu ngạo thanh thói, luôn bộc lộ cái tính tiểu thư khó chiều ra bên ngoài, khiến anh ta không ưa nổi, lúc nào cũng mang cái mặt thối nhìn cô ta. Hà Lang đương nhiên không thể nhẫn nhịn được, anh một câu tôi một câu, lúc hai người cãi nhau, tình cảm cũng tăng dần lên, mối quan hệ giữa hai người trong thoáng chốc trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lúc hai người đấu võ mồm sẽ vứt Tạ U U qua một bên, không quan tâm đến cảm giác của cô.
Lúc đấy Tạ U U vẫn ngây ngô cho rằng hai người này giống như oan gia ngõ hẹp không hợp tính, chỉ cần gặp nhau là sẽ cãi nhau, thậm chí còn chủ động đứng ra giải hòa.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, bản thân cô giống như một con ngốc quá đỗi ngây thơ.
Lúc ấy Dịch Trạm cũng đã yêu Hà Lang rồi.
Không đúng, tình cảm giữa hai người này là kiểu ‘mặt trong như đã mặt ngoài còn e’, bởi vì trong mắt họ luôn tồn tại hình bóng của đối phương.
Nghe Tạ U U nói, bỗng nhiên Dịch Trạm không biết phải cãi lại như thế nào.
“U U, anh xin lỗi, anh đã phụ lòng em rồi.”
Anh ta thừa nhận, có một khoảng thời gian anh ta đã từng bị Hà Lang thu hút, nhưng sau đó đã hoàn toàn tỉnh táo, con người đứng trước một thứ gì đó xinh đẹp sẽ luôn bị hấp dẫn trong vô thức, tuy nhiên đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua. Người mà bấy lâu nay anh ta không thể buông bỏ được chỉ có một mình Tạ U U.
Chỉ có điều Tạ U U không muốn nghe anh ta giải thích nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm năm nay luôn có cảm giác không cam tâm là thật, nhưng hết hy vọng cũng là thật.
Từ khi anh ta và Hà Lang ra nước ngoài không một lời từ biệt, cô đã biết đoạn tình cảm này đã kết thúc rồi. Cho dù có anh ta có nỗi khổ khó nói đi chăng nữa, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
“Đúng vậy, là anh đã phụ lòng tôi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn cần anh nữa.” Tạ U U bình tĩnh nói ra hết những lời trong lòng mình: “Hà Lang sinh ra trong một gia đình giàu có như vậy, kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình, bất kể làm chuyện gì cũng có tư cách và tự tin, giống như việc theo đuổi anh, cô ta có thể không quan tâm, thậm chí không chút do dự vứt bỏ hết tất cả. Nhưng tôi thì không như vậy, tôi còn mẹ và bà ở nhà cần chăm sóc. Nếu anh chọn tôi, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh.”
Dịch Trạm nghe cô nói như vậy, giọng cũng khàn đi: “U U, không phải như vậy. Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy, anh chưa từng nghĩ em sẽ cản đường anh, cũng chưa bao giờ có cảm giác em là gánh nặng.”
“Điều đó không còn quan trọng nữa.” Tạ U U nói: “Tôi không hận anh, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hành động năm đó của anh và Hà Lang. Bây giờ tận mắt thấy anh sống tốt như vậy, thật tâm vui mừng thay anh. Duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi, sau này đường ai người đó đi.”
Dịch Trạm sau khi nghe xong lại thay đổi chủ đề: “Thẩm Phi Bạch đâu? Em và anh ta đã ở bên nhau rồi sao? Em đừng quên rằng anh ta đã từng kết hôn một lần, lớn hơn em mười ba tuổi, lại còn có đứa con mười lăm tuổi. Em chọn đi theo một người đàn ông như vậy, thật sự sẽ hạnh phúc sao? Bây giờ anh ta đã già rồi.”
Dịch Trạm thừa nhận, anh ta không thể đào ra được thói hư tật xấu nào khác của Thẩm Phi Bạch ngoại trừ việc anh ta đã từng kết hôn và tuổi tác có hơi lớn.
Tạ U U nói: “Anh ấy rất hợp với tôi và cũng rất thích tôi, tuy rằng lúc mới gặp nhau tôi có hơi không thích anh ấy, không muốn có mối quan hệ gì quá sâu sắc. Nhưng sau những tháng ngày ở chung, tôi nhận ra mình đã bị người đàn ông này chinh phục.”
Cô nói tiếp: “Còn việc anh ấy đã từng kết hôn và có con, như anh nói đó, ai cũng có quá khứ của riêng mình. Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi. Nếu thật sự phải đem ra so sánh thì tôi mới chính là người muốn trèo cao, anh ấy vừa có tiền có quyền, lớn lên lại đẹp trai. Xét từ gia thế, thân phận đến bối cảnh, là người mà tôi không thể nào với tới được.”
Dịch Trạm nghe xong, trái tim đau nhói như bị dao cứa vào, chỉ có thể thừa nhận cách nói của Tạ U U.
“Tôi đi đây.”
Tạ U U nói xong cũng không muốn tiếp tục nán lại đây thêm nữa.
Lần này Dịch Trạm không níu kéo cô nữa, nhìn cô bước vào phòng trang điểm, còn anh ta chỉ biết đứng đó như người mất hồn.
Lúc này Vương Tuyền và trợ lý của anh ấy mới ló đầu ra khỏi cửa, dựng tai lên muốn nghe lén nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng vì đứng quá xa nên chỉ có thể nghe phong phanh vài câu, vừa thấy Tạ U U đi đến bèn vội vàng đứng thẳng lưng.
Tạ U U nhìn dáng vẻ như không có việc gì của hai người bọn họ, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cũng không vạch trần hành vi nghe lén của hai người bọn họ.
Vương Tuyền làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng hỏi cô: “Nói chuyện gì thế?”
“Nói rõ ràng hết rồi, em nói với anh ta hai người bọn em không thể nào hàn gắn được nữa.”
Tạ U U cầm cái bình nước giữ nhiệt của mình lên rồi uống một ngụm để thanh nhuận cổ họng. Vừa nãy nói nhiều như vậy, cổ họng có hơi rát.
“Nói rõ ràng là tốt rồi, hy vọng từ nay về sau anh ta không làm phiền em nữa.”
Vương Tuyền nghe câu không thể hàn gắn, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
U U quả nhiên là tỉnh táo hơn người, không bị mê hoặc bởi dăm ba câu nịnh nọt của tình đầu. Anh ấy chỉ sợ cái tính ương bướng của mấy cô gái trẻ nổi lên, sống êm đềm quá lại đòi theo đuổi real love các kiểu, đến lúc đó chắc anh ấy tức chết mất.
Quay xong, Tạ U U nhanh cóng quay về tiểu khu.
Nửa đêm đột nhiên cô lại sốt cao.
Lúc tỉnh lại, bụng đau nhói dữ dội, cứ tưởng mình không cẩn thận ăn phải thức ăn bị hỏng, định bụng đi WC xong sẽ vào giường nằm nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đỡ. Nhưng ai ngờ bụng cô càng ngày càng đau, đau đến mức không cách gì ngủ được.
Nhận ra cơ thể mình có vấn đề, Tạ U U nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...