Tình Nhân

Chương 72: Cảm giác an toàn 
Tạ U U nhìn thấy anh ta, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng xem như đang chào hỏi: “Chào anh, Dịch Trạm.”
Dịch Trạm nhìn khuôn mặt của cô, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lời đến bên môi chỉ còn lại một câu: “Đã lâu không gặp, mấy năm nay cuộc sống của em vẫn ổn chứ?”
Hai người gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách, nhưng rốt cuộc chỉ biết hỏi một câu như thế này thôi, [em vẫn ổn chứ?]
Cũng phải, trừ câu này ra hình như không còn câu nào khác có thể nói nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ U U trả lời: “Tôi vẫn ổn.”
Dịch Trạm nhìn cô rồi nói: “Trước đó anh có thấy em và một nam sinh nào đó tại một trường cấp hai ở thành phố A, anh cứ tưởng là mình nhìn lầm nên không gọi em lại. Xem ra lúc đó anh không nhìn nhầm rồi.”
Kế đó anh ta còn cảm thán một câu: “U U, bây giờ em trưởng thành thật đấy.”
Trường cấp hai, nam sinh?
Tạ U U cố gắng nhớ lại, chắc là ngày cô đón Thẩm Trung quay về nội thành.
Hóa ra lúc đó Dịch Trạm đã nhìn thấy cô nhưng cô lại không nhìn thấy anh ta.

“Thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, trùng hợp thật đó.” Dịch Trạm trả lời cô, thoáng chút buồn bã và đau lòng: “Mình tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện được không?”
Tạ U U thẳng thắng từ chối: “Không được rồi, bây giờ tôi không rảnh lắm, buổi chiều còn phải đi quay phim nữa.”
Dịch Trạm không ngờ cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì: “U U, lúc trước có rất nhiều chuyện khiến em hiểu lầm anh, anh nghĩ chúng ta cần phải ngồi lại nói rõ với nhau.”
Tạ U U thấy anh ta kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa. Có một số chuyện, nói rõ ràng rồi cũng tốt, tránh sau này anh ta dây dưa làm phiền cô không dứt.
“Vậy chúng ta nói ở đây luôn đi.”
Cô không muốn đi ra ngoài với Dịch Trạm, để tránh bị mấy tên phóng viên săn tin chụp được rồi vẽ vời ra mấy cái scandal tình ái. Nếu nói chuyện ở phim trường một cách quang minh chính đại như thế này thì truyền thông có muốn cũng chẳng thể làm gì được.
Dịch Trạm cũng không ngờ rằng một cô gái đã từng tin tưởng ỷ lại vào mình, bây giờ lại giữ khoảng cách với anh ta như vậy.
Anh ta vẫn nhớ như in nụ cười vô lo vô nghĩ luôn hiện hữu trên khuôn mặt cô lúc trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“U U, có phải em vẫn còn trách anh chuyện anh chọn Tiểu Lang?” Đôi mắt của người đàn ông ánh lên sự đau khổ, cứ như vậy nhìn cô: “Anh biết em rất đau lòng, nhưng em cũng đâu biết rằng lúc đó anh đã phải khổ sở như thế nào. Nếu anh không đưa ra lựa chọn như vậy, anh sợ em phải chịu tổn thương lớn hơn ở phía sau. Em cũng biết rồi đó, Hà Lang... Cô ta là một kẻ điên, cô ta nói được sẽ làm được, bị ép vào đường cùng nên anh mới làm như vậy. Anh thừa nhận, tất cả là do anh không có năng lực bảo vệ em.”

“Anh đau khổ ư?” Tạ U U lắc đầu, nở một nụ cười bình thản, giống như cô đã buông bỏ tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ: “Dịch Trạm, anh không cần nhắc lại những chuyện đó đâu, tất cả đã qua rồi. À phải rồi, tôi chưa kịp chúc mừng anh đạt được thành công như ngày hôm nay, tổng giám đốc Dịch, tôi nghe đạo diễn nói bộ phim lần này anh cũng là nhà đầu tư đúng không?”
“Không, phải nhắc lại.” Dịch Trạm nói: “Anh không muốn em cứ hiểu lầm anh mãi như vậy, nếu không giải thích rõ ràng thì anh sẽ phải sống trong day dứt cả đời, anh mong hai chúng ta sẽ chẳng phải hối tiếc vì điều gì cả, được chứ?”
Tạ U U chỉ nói: “Anh đột ngột đến tìm tôi như thế này, Hà Lang biết chứ?”
Chuyện khiến Hà Lang căm hận nhất chính là Dịch Trạm và cô tiếp xúc với nhau.
Đại thiên kim của nhà họ Hà vừa kiêu ngạo lại hống hách như vậy, bình thường những thứ cô ta muốn, những người cô ta cần đều tự động ngả vào lòng bàn tay cô ta.
Do cô không biết tự lượng sức mình thôi.
Vào những năm cấp ba, cô không hiểu ra điều này sớm hơn, để rồi tự hủy hoại con đường học hành của mình. Lúc lao vào vòng tròn của giới giải trí vẫn ngây thơ như trước, xém chút nữa đã hủy hoại nửa đời sau của bản thân. Giống như con thiêu thân lao vào biển lửa, mãi cho đến khi máu chảy đầu rơi, trơ mắt nhìn Dịch Trạm và Hà Lang điên cuồng hôn môi trên nền tuyết mới hiểu rõ hành động của mình ngu dại đến nhường nào.
Cô xuất thân bần hàng với hai bàn tay trắng, sao có thể so bì với một cô tiểu thư có tiền kia chứ?
Dịch Trạm nhìn chằm chằm cô, gấp gáp muốn nói ra hết những lời anh ta đã chuẩn bị trong lòng từ lâu: “U U, bây giờ anh đã tự do rồi, anh và Hà Lang đã chia tay lúc ở nước ngoài. Từ nay về sau không còn cô ta cản đường nữa. Chúng ta…”
Anh ta muốn nói, chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa, cùng nhau làm lại từ đầu.
Cũng không biết tại sao lại nghẹn ở họng không nói nên lời, loại cảm giác này giống như là ‘gần hương tình khiếp’ vậy.

*Gần hương tình khiếp: thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người xa quê lâu năm không có tin tức gì, nay bỗng trở về, càng gần quê trong lòng càng không bình tĩnh, sợ quê nhà có điều không may xảy ra. Dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một kẻ lang thang khi trở về nhà.
Tạ U U hay tin anh ta đã chia tay với Hà Lang, vốn tưởng nội tâm cô sẽ có chút gì đó xúc động.
Bởi vì khi đi qua những năm tháng đó, chỉ cần nhớ lại lúc anh ta lựa chọn Hà Lang, trái tim cô lại giấy lên từng đợt chua xót. Dường như nó đã biến thành chấp niệm, một vết sẹo mà cô không bao giờ muốn vạch ra, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là máu chảy đầm đìa.
Nhưng hiện tại nghe tin bọn họ đã chia tay, Tạ U U phát hiện trái tim cô không xảy ra bất kỳ sự giao động nào. Như thể đang nghe một câu chuyện chẳng liên quan tới mình, nghe xong rồi cũng chỉ để biết như vậy thôi.
Cô rủ mi mắt: “Chuyện của hai người không liên quan gì đến tôi.”
Dịch Trạm còn muốn nói cái gì đó: “U U…”
“Chúng ta không thể quay lại được nữa, đã mất đi từ lâu rồi.” Tạ U U nhìn khuôn mặt anh ta, nhẹ nhàng nói: “Anh có biết rằng, năm đó, sau khi anh và Hà Lang ra nước ngoài, tôi đã làm việc gì không?”
Dịch Trạm ngẩng đầu nhìn cô.
Cô dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Tôi làm tình nhân của Thẩm Phi Bạch.”
Tạ U U nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sự thật luôn luôn tàn nhẫn như vậy đấy, nó xé rách vết sẹo đã đóng vảy từ lâu, khiến cho tâm trạng của người khác rơi vào tối tăm.
Cơ thể Dịch Trạm đơ ra một lúc: “U U, anh không quan tâm. Em có quá khứ của em, anh cũng vậy. Chúng ta hãy quên hết những chuyện đó đi được không?”
“U U, bây giờ anh đã quay về, đủ khả năng để bảo vệ em rồi, em rời khỏi anh ta đi.”
Có lẽ những lời này đã từng xuất hiện trong giấc mơ cách đây vài năm của Tạ U U không biết bao nhiêu lần. Cô mơ thấy Dịch Trạm của năm đó, anh dũng nghĩa khí, vì cô mà đánh đuổi những người kẻ làm phiền cô, nắm tay cô chạy về phía trước, để cô được sóng bước bên anh ta.

Hiện tại vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lúc cô nghe thấy những lời này, đã không còn tồn tại cảm giác rung động kia nữa rồi.
Tạ U U không trả lời anh ta mà nhắc lại những chuyện năm đó.
“Dịch Trạm, anh biết gì không? Thật ra năm đó anh đi rồi, người nhà họ Hà không hề buông tha cho tôi. Bọn họ tìm người hãm hại tôi, nói tôi chơi ma túy. Nếu như lúc đó không đi xét nghiệm nước tiểu, chứng minh tôi không sử dụng ma túy, thật sự tôi không biết phải làm như thế nào. Tôi có phải ngồi tù nhiều năm hay không, có thể tồn tại trong làng giải trí hay không, mẹ và bà tôi phải sống ra sao đây. Nhờ ơn nhà họ Hà mà danh tiếng của tôi trong giới showbiz vẫn luôn thấp kém như vậy, thậm chí có khoảng thời gian tôi chẳng nhận được một kịch bản nào, càng khỏi phải nói đến việc trở thành đại diện của nhãn hàng hay tham gia gameshow. Nếu không có Thẩm Phi Bạch giúp đỡ, tôi đã chết từ lâu rồi, không hề nói quá lên đâu.”
Nghệ sĩ sử dụng ma túy là việc vô cùng nghiêm trọng.
Có lẽ lúc ấy nhà họ Hà chỉ muốn cảnh cáo cô, nhưng cô thật sự rất sợ. Lần này là cảnh cáo, vậy lần tiếp theo sẽ như thế nào đây? Có phải bọn họ sẽ thẳng tay dồn cô vào chỗ chết? Cô cũng chẳng dám nghĩ tới nữa.
Trong nháy mắt Dịch Trạm thất thanh: “Sao có thể? Rõ ràng cô ta đã đồng ý với anh, đảm bảo với anh  là…”
Tạ U U nhìn vẻ mặt của anh ta, trong phút chốc khóe mắt ươn ướt.
“Có lẽ những năm này, điều khiến tôi bận tâm nhất là, rõ ràng anh biết tôi không sợ Hà Lang hay bất kỳ người nhà nào của cô ta, một lòng kiên định muốn đi cùng anh. Nhưng cuối cùng người lùi bước lại là anh, dồn tôi vào con đường túng quẫn này, vẫn là anh.”
Dịch trạm ngây người ra, không thể phản bác được gì, vô cùng hối hận, chỉ biết nói lời xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi em, anh không hề biết lại có những chuyện như vậy…”
“Không sao, thật ra tôi cũng không thèm để ý đến đâu.” Tạ U U nói: “Chắc vì lúc đó còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì, cảm thấy tình yêu vốn dĩ nên bùng cháy mãnh liệt như vậy, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Bây giờ ở bên anh ấy tôi mới nhận ra rằng, thật ra sống một cuộc đời an yên là tốt nhất. Chí ít những lúc tôi ở bên anh ấy, cảm thấy rất kiên định, anh ấy cũng cho tôi cảm giác an toàn đủ lớn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận