Tình Nguyện - Tâm Ất

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên
Lương Hữu Ninh đeo mắt kính màu rượu đỏ, ngó chằm chằm vào nhiệt kế trên tường.
Cô mặc bộ đồ ngủ dày, lại quấn thêm một cái chăn bông màu cam quanh người, chân mang đôi tất đỏ chót kèm theo một đôi dép lông vàng.
“Mẹ ơi, lạnh chết mất, xuống tận mười một độ rồi, chị nghĩ chúng ta có nên bật lò sưởi không?” Hữu Ninh cuộn tròn người trên ghế, hỏi chị gái đang ngồi một bên.
Lương Tá Ninh mặc quần jean bó sát và áo lông hàng hiệu, tay mở tạp chí ngưng lại, nhíu mày nhìn cô em song sinh của mình.
“Tôi xin cô! Cả người cô quấn như con heo rồi mà còn lạnh hả?”
“Heo gì mà heo chứ! Chị không nói dễ nghe chút được à?” Hữu Ninh kháng nghị, lại ôm thêm một cái gối.
“Cô muốn nghe những lời nói dối ngọt ngào, hay là lời khuyên chân thành vàng ngọc?” Tá Ninh vén mái tóc dài óng mượt, miễn cưỡng hỏi.
Ai!
Thôi kệ đi.
Miệng bà cô họ Lương tên Tá Ninh kia có thể phun ra được lời vàng ngọc gì chứ?
Nếu có kẻ nào lỡ dại mà tin Lương Tá Ninh vì thấy chị ta xinh đẹp giỏi giang, cô sẽ cầu phúc cho người đó.
Mà kể ra ba mẹ đúng là bất công thật, đều là chị em song sinh, vậy mà chị gái Lương Tá Ninh lại tài giỏi xuất sắc, trong khi Lương Hữu Ninh cô cái gì cũng bình thường; Bọn cô chỉ có khuôn mặt và dáng người giống nhau đến 99%, còn lại cái gì cũng trái ngược.
Chị gái tốt nghiệp học viện ngoại ngữ, còn cô hả, ngay cả trường cấp ba tốt một chút cũng chẳng thi đậu, cuối cùng phải học trường dân lập.
May là từ bé cô đã có tính tự giác, biết rõ mình và chị gái hoàn toàn khác nhau. Dù bề ngoài có giống nhau như hai giọt nước đi chăng nữa, thì bọn cô vĩnh viễn cách nhau một trời một vực.
Cũng chẳng khó khăn gì để biết được. Cứ nhìn ánh mắt ba mẹ là biết, họ nhìn chị gái luôn tràn đầy tự hào và hạnh phúc, trong khi nhìn cô lúc nào cũng đầy bối rối và thương hại.
Ông trời cũng thật biết trêu ngươi, có bận thế nào cũng đừng nhét cô và Lương Tá Ninh vào cùng một bụng chứ?
Đây là một sai lầm nghiêm trọng, một sai lầm kéo dài suốt những hai mươi lăm năm; Nhưng vì chịu đựng quá lâu nên cô đã quen mất rồi.
“Này, ngẩn ngơ cái gì vậy?” Tá Ninh lấy khuỷu tay huých cô một cái.
Hữu Ninh cảnh giác nhìn chị.
Kinh nghiệm xương máu bao nhiêu năm nói cho cô biết, Tá Ninh lúc nào cũng nghĩ cho bản thân, chẳng bao giờ quan tâm đến người khác, vậy nên nếu chị ta nhìn chằm chằm cô như vậy, nhất định là có âm mưu.
Cô quyết định giả bộ như không nghe thấy.
“Có đói bụng không nào?” Tá Ninh dùng thái độ vô cùng thân thiết và chuyên nghiệp hỏi cô.
“Hử, đói thì sao mà không đói thì sao?” Cô thận trọng hỏi lại.
“Cô em ngốc! Không đói thì thôi, còn nếu cô đói thì chị mua đồ ăn khuya cho cô.”
Hữu Ninh cẩn thận phân tích câu nói vừa rồi, nghe có vẻ không nguy hiểm gì hết, nên cô yên tâm đáp: “Ừa, hơi đói một chút.”
“Này, cho cô.” Tá Ninh đưa một ngàn tệ cho cô.
“Làm gì vậy?”

“Không phải cô đói à? Đi mua đồ về ăn đi.”
“Cái gì? Rõ ràng chị nói là chị đi mua đồ ăn khuya mà!”
“Cô nương, xin cô chú ý một chút, chị nói là ‘Mua’ đồ ăn khuya, ‘mua’ đồng nghĩa với việc ‘trả tiền’, chứ không phải là tự mình đi ra ngoài mua.”
“…” Lại trúng kế, biết ngay là chị không tốt bụng vậy mà.
Thấy Hữu Ninh nhăn nhó, Tá Ninh tận tình khuyên bảo: “Thôi nào thôi nào, cái mặt xinh đẹp sao lại nhăn nhó thế kia, rất công bằng mà, có tiền thì góp tiền, có sức thì góp sức, chúng ta cùng nhau bước qua nghèo đói, ai cũng vui vẻ mà, đúng không cô em thân yêu?”
Hữu Ninh nhìn chị gái đang mặc đồ đẹp, lại nhìn mình…
“Nhưng em mặc như vầy, muốn đi ra ngoài lại phải thay đồ, hay là chị có thể…”
“Đương nhiên không thể! Chúng ta đã thống nhất thế nào nhỉ, trước khi cô tìm được việc làm thì chị lo việc chi tiêu, còn cô làm việc nhà.”
Lần ‘đàm phán’ nào cũng vậy, cứ đến khúc này là Hữu Ninh thất bại thảm hại.
Cô biết điều này có ý gì chứ, nói dễ nghe một chút là cô, Lương Hữu Ninh đang được Lương Tá Ninh bao nuôi; còn nói khó nghe thì cô là người ăn nhờ ở đậu, phải biết thân biết phận.
Vậy nên cô đành ảo não bỏ gối ôm xuống, chui ra khỏi tổ chăn ấm áp về phòng thay đồ, đi ra phòng khách, mở cửa.
“Chờ đã.” Tá Ninh gọi lại.
Hữu Ninh rất rất không muốn quay đầu, vì cô biết chắc, Tá Ninh không phải vì lương tâm thức tỉnh mới gọi cô lại.
“Làm sao?”
“Cô không cầm tiền, thế định mua bằng cái gì?”
Hữu Ninh đành phải quay lại lấy tiền.
“Chị muốn ăn gà quay ở đường số 11, thịt kho tàu đầu cầu Cái Bang. Nếu quán chao ở chợ đêm mở cửa thì nhớ mua một ít. Còn nữa, tiện thể qua chỗ chú Kiều Trì mua bánh mai ăn sáng, được rồi đó, cứ vậy đi.” Tá Ninh ra lệnh xong.
Hữu Ninh đau khổ đi xuống, chạy xe máy màu đỏ của chị gái để lại, trong đêm rét hơn mười độ đi mua bữa khuya cho chị gái.
A, gió lạnh chui vào cổ làm cô run bắn.
Đi ngang qua trạm rửa xe, một cái xe hơi chạy như bay vượt qua xe cô, bắn đầy nước lên mặt lên cổ.
Cô nhìn theo đuôi chiếc xe, thật muốn gào lên: Rõ ràng là chị em song sinh, tại sao chị gái lại sung sướng như công chúa, còn cô vẫn là một con bé lọ lem?
Có phải ông trời dồn hết thông minh và may mắn cho Tá Ninh rồi, nên cô chỉ còn lại xui xẻo và cái gì cũng bình thường không?
Hữu Ninh không còn cách nào khác đành dừng xe lại, lấy khăn lau mặt rồi lau khô xe – chiếc xe này tuy cũ nhưng đã theo cô ba năm rồi; quan trọng là mỗi khi nhìn thấy nó, không hiểu sao cô đều thấy vui vẻ yêu đời.
Mẹ cô từng nói: “Tiểu Hữu à, chiếc xe máy chị cho con tuy không xịn nhưng dễ sử dụng. Con cứ tập chạy xe trước đi, chạy cho quen rồi bữa sau mẹ mua cho cái mới.”
Đúng vậy! Chính là “Không xịn nhưng dễ sử dụng”, mà sao câu này lại giống như đang nói cô vậy chứ?
Ai!
Dù không xịn, nhưng vẫn chạy ngon lành là được rồi! Còn cô, từ khi tốt nghiệp đại học tới giờ vẫn chưa tìm được việc nào ra hồn cả. Aizz.
Cô sờ chiếc xe yêu quý, than vãn: “Ta còn không bằng mi nữa!”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt, nghĩ thầm: Có phải cuộc sống cứ bế tắc mãi vầy không?
Rốt cuộc cô muốn chứng tỏ gì chứ?
Sự thật rõ ràng như vậy mà, đã hai năm rồi cô có tự tìm được công việc nào đâu!
Thôi được rồi, đây là lần cuối vậy, nếu cô vẫn không xin việc được, cô sẽ đầu hàng.
Đến lúc đó… Đành nhờ Tá Ninh giúp vậy.
Cô không thể dựa dẫm vào Tá Ninh mãi được.
Tá Ninh gặm chân gà xong hài lòng vào toilet rửa tay rồi quay lại, thoải mái nằm trên ghế định xem phim, lại thấy Hữu Ninh đã lau bàn dọn rác xong xuôi.
“Thịt kho tàu còn thừa đâu?”
“Em cất trong tủ lạnh rồi.”
“Cô không ăn thật chứ?”
“Ừm.”
Con nhỏ này, hình như đang dỗi hử?
“Vận động một chút có vẻ không lạnh nữa nhỉ?” Tá Ninh nói, tiện thể xách dép lên để dẻ lau thuận lợi lướt qua sàn.
Hữu Ninh không đáp lời chị.
Tá Ninh đành quay lại xem ti vi.
Hữu Ninh ôm một xấp tài liệu và sơ yếu lí lịch đặt lên bàn, cầm bút highlight và bút bi, đeo kính lên bắt đầu ghi ghi chép chép.
Hơn một giờ đồng hồ, trên giấy chỉ vỏn vẹn năm dòng chữ.
Tá Ninh liếc nhìn em gái, thật không hiểu nổi, có mấy tờ tài liệu thôi mà sao nó nhìn lâu thế?
Đây là chuyện dễ như ăn kẹo mà, nó còn định đọc đến bao giờ? Thôi kệ đi, lát nữa nó sẽ phải cầu cứu mình.
Để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, Tá Ninh chống mắt ngồi chờ em gái cầu cứu. Nhưng đã qua một giờ mà vẫn không thấy tín hiệu gì cả.
Giỡn chơi à? Cái người mười giờ đã bò lên giường ngủ mà giờ vẫn thức được hả?
Ôn thi đại học cũng không thấy nó siêng năng đến vậy, chuyện lạ ngàn năm có một, phải chụp hình kỉ niệm mới được. Tá Ninh cầm điện thoại chuẩn bị chụp, lúc này mới thấy em gái mặc dù đang cầm bút nhưng hai mắt nhắm tịt từ lúc nào rồi.
Trời đất, con nhỏ này thật là!
Chị tiện tay cầm tờ sơ yếu lí lịch Hữu Ninh đang viết dở lên xem, lại nhìn sang tờ giấy bên cạnh, mấy chữ rồng bay phượng múa ghi ‘sở kế toán cao cấp Uy Vũ’, trợ lí nghiệp vụ, không cần kinh nghiệm, rồi vẽ thêm ngôi sao năm cánh nguệch ngoạc.
Tá Ninh cúi đầu nhìn em gái.
Trong lòng thầm khinh bỉ: Trời đất ơi, ước mơ gì mà nhỏ bé thế này? Xin làm trợ lý nghiệp vụ thôi có cần phải chuẩn bị những hai tiếng đồng hồ không?

Tá Ninh cầm lấy bút trong tay em gái, quát: “Đi ngủ ngay! Nằm ở đây chướng mắt thật đấy, lỡ bị cảm chị lại tốn tiền cho cô đi khám bệnh, thật là phiền phức!”
Hữu Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy chị gái bảo cô đi ngủ cũng chẳng suy nghĩ gì, lắc lư đi về phòng.
Tá Ninh cầm lấy tư liệu của Sở kế toán cao cấp Uy Vũ bỏ vào túi xách, cũng tắt đèn đi ngủ.
‘Sở kế toán cao cấp Uy Vũ’ là một tòa nhà hai tầng màu trắng nằm ở ngoại thành, cạnh đó có một vườn hoa nhỏ khoảng mười mét vuông. Nếu không nhìn thấy bảng hiệu thì Tá Ninh còn tưởng đây là một tiệm cà phê ấy chứ.
Thấy đây là công ty Hữu Ninh muốn làm, chị đẩy cửa bước vào.
Bất ngờ nhìn thấy bên trong có mười mấy người, ai cũng cúi đầu bận rộn làm việc.
Một cô gái xinh đẹp lại gần: “Xin hỏi cô là…”
“Tôi đến phỏng vấn trợ lí nghiệp vụ.”
“Vậy à, mời đi bên này.”
Tá Ninh được dẫn đến phòng họp trên lầu hai.
“Cô ngồi đây đợi một lát nha, tôi đi báo với cấp trên.”
“Vâng, làm phiền cô rồi.”
Cô gái đón Tá Ninh đi vào phòng giám đốc: “Anh Lê, có người đến phỏng vấn trợ lí nghiệp vụ, ngài muốn tự mình phỏng vấn hay để giám đốc Lưu ạ?”
“Trợ lí nghiệp vụ? Tôi nói tuyển trợ lí nghiệp vụ khi nào?” Lê Tuấn Uy ngẩng đầu lên, không hiểu tin này từ đâu tới.
“Em đăng tin tuyển người đấy, anh thiếu trợ lí lâu rồi mà, cũng đến lúc tuyển người rồi.” Lưu Diệp nói.
Lê Tuấn Uy liếc cộng sự kiêm em họ của mình một cái: “Nhiều chuyện.”
Lưu Diệp cười giả lả: “Đi thôi nào, người ta đã cất công đến đây rồi, nếu anh không đi em sẽ trực tiếp thông báo trúng tuyển đó.”
“Cô Lí, phiền cô chuyển lời tới người đến phỏng vấn là nhân sự chúng ta đã đầy đủ, mời cô ta về.” Lê Tuấn Uy nói.
Lưu Diệp nhìn anh họ: “Anh đừng nhẫn tâm như vậy chứ, người ta đã đến tận đây rồi, thôi để em đi gặp một chuyến, nếu là mỹ nhân thì về đội của em, còn trợ lý của em giao cho anh. Ừ, được đấy, quyết định vậy đi!”
Lê Tuấn Uy sợ Lưu Diệp tâm huyết dâng trào lại thuê một bình hoa di động nữa, đành phải miễn cưỡng theo anh ta vào phòng họp.
Lưu Diệp đã bị mê hoặc ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tá Ninh trong áo sơ mi hồng và váy ngắn.
Anh nhìn chằm chằm vào thân ảnh xinh đẹp, bước chân chợt bối rối.
Lê Tuấn Uy đẩy anh một cái, lúc này anh mới tỉnh lại, cười hỏi: “Xin hỏi cô tên gì?”
Tá Ninh nhìn hai vị ‘giám khảo’ trước mắt, gật đầu mỉm cười: “Xin chào, tôi là Lương Hữu Ninh, Lương trong ‘Lương Sơn Bá’, Hữu trong ‘bảo hữu’, Ninh trong ‘tĩnh ninh’, đây là CV của tôi, xin đọc qua.”
Lê Tuấn Uy cầm CV, đọc qua một lần rồi gấp lại.
Lưu Diệp ngắm gương mặt xinh đẹp tự tin kia, lòng thấy vô cùng thoải mái. Nếu có thể nhận cô gái này vào làm, thì chắc chắn ngày nào anh cũng thấy vui vẻ.
“Xin chào, tôi là chuyên gia kế toán Lưu Diệp, còn đây là chuyên gia kế toán Lê Tuấn Uy, danh thiếp của chúng tôi đây. Sở kế toán này do hai chúng tôi hợp tác mở, vì một tháng trước trợ lí của anh Lê tạm nghỉ nên chúng tôi muốn tuyển một người.”
“Vâng, hóa ra vậy.” Tá Ninh khách khí trả lời.
Lê Tuấn Uy mất kiên nhẫn. Có cần phải giải thích rõ như vậy không? Huống hồ anh tuyệt đối không cần trợ lí.
“Cô Lương Hữu Ninh.” Lê Tuấn Uy nhớ rõ tên trên CV: “Tôi đã đọc CV của cô rồi, nhưng ngành học của cô không phù hợp với công việc của sở chúng tôi, vậy nên…” Lê Tuấn Uy đang muốn kết thúc phỏng vấn, Lưu Diệp lại giơ tay ngăn cản.
“Nói không chừng cô Lương có sở trường khác cũng nên, chúng ta nghe thử đã.”
Lê Tuấn Uy bất đắc dĩ đành phải im lặng.

Tá Ninh nghĩ thầm: Nếu ngay cả cơ hội mở miệng nói cũng không có thì hơi quá đáng rồi đấy. Mình chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Hỏi chị có sở trường gì ư? Chẳng khó khăn gì cả!
Chị thành thạo tiếng Anh, Nhật, Pháp, còn có thể lập trình phần mềm máy tính, còn đang là giám đốc công ty sản xuất dụng cụ thể thao nữa kìa!
Miệng vừa mở, đang định nói hết bằng cấp cho hai gã đàn ông khinh thương mình ‘biết tay’, bất chợt nghĩ tới Hữu Ninh.
Aizz! Thật không biết làm sao mà.
Nhưng người ta còn đang chờ câu trả lời của chị, chị đành nói: “Tôi biết… Quốc ngữ, tiếng Đài Loan.” Nhớ đến Hữu Ninh vẫn thường đánh máy tài liệu giúp mình, chị nói thêm: “Cũng có thể xử lý công văn.”
“Biết Excel không?” Lưu Diệp cướp lời hỏi.
Excel hả? Hình như Hữu Ninh không biết.
Nhưng không sao, Excel dễ mà, về nhà dạy nó là được.
Vì thế chị nói chắc như đinh đóng cột: “Biết chứ, dĩ nhiên biết rồi.”
Lê Tuấn Uy nhìn kỹ mặt chị, cảm thấy cô gái này không đáng tin lắm.
“Thật ra công việc của trợ lí nghiệp vụ không khó, chỉ cần xử lí công văn, trả lời điện thoại, đón tiếp khách hàng, ngoài ra còn giúp một vài việc vặt cho anh Lê đây là được, rất đơn giản.”
Tá Ninh gật đầu.
Dù sao đây cũng là tạp vụ thôi mà, chắc Hữu Ninh làm được; chỉ có điều cái gã tên Lê Tuấn Uy kia tuy bề ngoài không tệ nhưng có vẻ khó ở chung, anh chàng tên Lưu Diệp kia xem ra dễ đối phó hơn.
“Bây giờ bọn tôi cần thảo luận một chút, phiền cô ra ngoài uống chén trà chờ vài phút có được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Đợi Tá Ninh đi ra ngoài, Lưu Diệp nhìn Lê Tuấn Uy: “Anh thấy sao?”
“Anh thấy không được.” Lê Tuấn Uy nói.
“Em thấy được mà.” Lưu Diệp kiên trì.
Lê Tuấn Uy học cùng với Lưu Diệp từ cấp hai đến đại học, đã thừa biết tính Lưu Diệp như thế nào rồi, nói: “Thích một người, muốn theo đuổi một người và ‘Đánh giá’ người đó có thích hợp làm nhân viên hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia.”
“Không phải mà. Em nhất định sẽ rõ ràng giữa tình cảm và công việc. Còn chuyện này anh cứ nghe theo em đi, dù sao thì em cũng phụ trách quản lý nhân sự mà, đúng không?”
“Không ngờ được chúng ta lại bất đồng ý kiến như vậy, thôi được rồi, chọn phương án trung gian là được.”
“Phương án trung gian là gì?”
“Anh đồng ý thử việc một tháng, nếu người em chọn làm việc không tốt thì hết hạn sẽ cho nghỉ việc.”
“Một tháng ít quá, người ta chưa làm quen việc đã bị đuổi rồi.”
“Vậy em thấy cần bao nhiêu thời gian mới đủ?”
“Ít nhất cũng phải ba tháng.”
“Em nghĩ cô ta làm được tới ba tháng hả?”
“Được chứ sao! Cô Lương nhất định sẽ làm được. Nếu anh không có ý kiến gì nữa, vậy em thông báo với cô ấy mai đi làm nha.” Lưu Diệp nói xong, không đợi Lê Tuấn Uy phản ứng đã chạy đi nhanh như chớp.
Anh vội vã ra ngoài tìm Lương Hữu Ninh.
Chỉ vì muốn nói: Bọn họ đồng ý thử việc ba tháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui