Vân Thù tiện tay ném quyển sách sang một bên, Linh Nhi lập tức thuần thục đưa quyển sách vào trong không gian.
Không thể phủ nhận, sau khi nâng cấp không gian này, nó quả thực đã tiện lợi hơn rất nhiều, có thể cho một vài thứ đồ nhỏ vụn vặt vào trong, cũng tiết kiệm không ít sức lực cho Vân Thư.
"Mẫu thân, thật ra, không có nội lực vẫn được đấy."
Linh Nhi duỗi cái eo mỏi trên bốn chữ lớn "Con Đường Đan Đế" vàng rực rỡ, khuôn mặt treo đầy vẻ nịnh hót nhìn Vân Thư.
"Không cần nội lực cũng được?" Vân Thư kinh ngạc.
Nguyên lý trong quyển sách này là hóa nội lực thành nhiệt độ cao. Ở thời hiện đại có thể thông qua trang thiết bị tối tân để thực hiện. Nhưng về thời cổ đại, nàng không có bản lĩnh chế tạo công cụ hiện đại hóa để khống chế nhiệt độ. Vậy con sâu này có cách gì sao?
Sâu nhỏ gật đầu, kêu lên giòn giã: "Mẫu thân, chờ con một chút."
Nói xong, nó lập tức biến mất trong không khí.
Con mắt đen láy của Vân Thư ánh lên mấy tia sáng kỳ dị, nàng chớp mắt tự hỏi: Nó quay về không gian tìm đồ à?
Nửa khắc sau, Linh Nhi ló đầu ra khỏi không gian, trong tay còn ôm một thẻ gỗ cổ xưa, chuyển cho Vân Thư: "Mẫu thân, cho người này."
Vân Thư cầm lấy xem xét, trong phút chốc nét cười đong đầy đáy mắt.
Hư Hỏa Đan.
Thuốc này có thể chuyển hóa năng lượng trong không khí thành năng lượng của lửa, bạo phát tại một địa điểm nhất định. Vì sau khi ăn nó vào, lòng bàn tay sẽ xuất hiện ngọn lửa hư vô được khống chế tùy theo ý muốn của chủ nhân, do đó được gọi là Hư Hỏa. Hư Hỏa không thể làm thương con người, chỉ có thể điều chế thuốc.
"Đây là thứ thuộc về thời thượng cổ, được thiết kế riêng cho các luyện dược sư. Không phải tất cả luyện dược sư đều có nội lực cường hãn. Hơn nữa chế thuốc phải tiêu hao nội lực rất lớn, người bình thường khó mà chống đỡ nổi. Nhưng đội ngũ luyện dược sư ở thời thượng cổ thực sự rất đông đảo. Bởi vậy, Hư Hỏa Đan gần như trở thành một trợ thủ của mỗi luyện dược sư." Linh Nhi lên tiếng giải thích.
Nó vốn là tinh linh không gian, một tinh linh không gian trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thế mà mẫu thân yêu dấu của nó lại chê nó yếu ớt.
Nó canh cánh trong lòng đã lâu, bấy lâu này luôn tìm cơ hội thể hiện bản thân.
Vân Thư tập trung nhìn thẻ gỗ, ánh sáng trong mắt liên tục lóe lên.
Rất lâu sau, nàng khép thẻ gỗ lại, nhìn về phía Linh Nhi nói: "Vậy Hư Hỏa Đan ở đâu?"
"Phỏng chừng không tìm được Hư Hỏa Đan ở thế giới này. Đây là đồ thuộc về thời thượng cổ." Linh Nhin khẽ chớp mắt, nhìn về phía Vân Thư với nét cười như có như không.
Vân Thư cạn lời ngay tắp lự.
Không tìm được còn lôi ra đây làm cái gì, cho nàng hy vọng rồi khiến nàng thất vọng ư?
Nàng quay người đi thẳng.
Trò chơi chán ngắt này nàng không thèm.
"Ôi mẫu thân, con vẫn chưa nói xong mà, người chờ con đã!" Vừa trông thấy bóng lưng của Vân Thư, cục bé xíu kia không khỏi luống cuống, vội vàng xách mông đuổi theo.
Vân Thư ung dung nhấc bước, tốc độ dần dần chậm lại như có ý đợi sâu nhỏ đuổi kịp mình.
"Tuy giờ rất khó tìm được Hư Hỏa Đan, nhưng mẫu thân không giống vậy. Người có Không Gian Trí Năng cơ mà, chỉ cần tìm được nguyên liệu thì có thể tạo ra một viên giống y hệt." Sâu nhỏ nằm nhoài trên vai Vân Thư, gắng thỏ thẻ lấy lòng.
"Vậy nguyên liệu đâu?" Nàng thản nhiên lên tiếng.
"Thật ra chỉ có ba nguyên liệu thôi chứ không nhiều đâu. Chúng đều nằm ở các không gian khác. Ba loại lần lượt là Linh Chi Băng Tuyết, Hỏa Độc và Cây Ngàn Năm. Linh Chi Băng Tuyết sinh trưởng ở đỉnh Thiên Sơn, đáng giá ngàn vàng, có tiền cũng không mua được. Về phần Cây Ngàn Năm và Hỏa Độc, còn khó có hơn cả Linh Chi Băng Tuyết. Dù sao lâu lắm rồi con không nhìn thấy chúng." Linh Nhi khẽ chớp mắt.
"Có tiền cũng không mua được?" Vân Thư cau mày lặp lại mấy chữ này.
Xem ra ba thứ ấy đều là bảo vật cực kỳ hiếm thấy.
Vân Thư khẽ nhíu mày, tập trung cân nhắc xem có phải nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn mới có thể tìm thấy thứ tốt không?
Tới thế giới này lâu như vậy, nàng vẫn luôn bị bó buộc bên trong bốn bức tường thành của kinh đô Thiên Hoa sầm uất, hoàn toàn không còn phong thái của năm đó.
Ngả dần về khuya, tiết trời càng thêm lạnh.
Vân Thư từ sau núi quay về phòng, vừa đưa mắt đã thấy một tờ giấy được đè trên bàn sách.
"Năm ngày sau về, xin đừng nhớ mong."
Hiển nhiên nét chữ viết rồng bay phượng múa là của Tư Đồ Thánh Dực để lại.
Khóe miệng Vân Thư khẽ cong lên, tảng đá trong lòng từ từ hạ xuống.
Tuy không biết y đang làm gì, nhưng ít nhất bình an là được.
"Linh Chi Băng Tuyết, Hỏa Độc, Cây Ngàn Năm?" Sau bữa cơm chiều, Vân Thư thong thả đi lại trong sân, đầu mày khẽ nhíu, lẩm nhẩm mấy câu.
"Mẫu thân, người cần Hư Hỏa Đan làm gì? Không gian cũng có thể làm được chuyện tinh luyện dược vật mà?" Nhìn thấy đầu mày Vân Thư nhíu lại, Linh Nhi ở trong không gian vô cùng khó hiểu.
Đã có Không Gian Trí Năng rồi, mẫu thân cần gì phải sầu lo những chuyện thế này. Luyện đan thuật? Chẳng lẽ hệ thống không gian tinh vi giống như máy tính này lại chẳng sánh bằng luyện đan thuật do con người làm sao?
Nhưng hình như mẫu thân rất quan tâm đến vấn đề này.
"Tuy mượn sức mạnh của thế giới bên ngoài cũng xem như một loại sức mạnh, nhưng ta nhất định phải bảo đảm rằng mình vẫn sở hữu sức mạnh và thực lực tuyết đối kể cả trong tình huống không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ thế giới bên ngoài. Như vậy, dù ta có ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể dễ dàng nắm chắc. Ngươi hiểu không?" Vân Thư dõi mắt trông về phía xa, dáng vẻ hiên ngang ngạo nghễ, trong giọng nói phảng phất sự cố chấp kiên định không thể tả xiết.
Dẫu Linh Nhi không hiểu lời mẫu thân muốn nói nhưng nó biết, Vân Thư của lúc này xinh đẹp vạn phần.
"Chẳng phải là có tiền mà không mua được sao? Chỉ cần thế giới này có, ta sẽ tìm ra!"
Nàng tự tin đến mức cuồng vọng.
Trước đây khi còn sống, chẳng phải nàng đã từng trèo đèo lội suối, băng qua mười mấy đất nước lớn nhỏ khác nhau để chỉ để tìm lại vương miện đã mất của nữ hoàng nước Anh sao? Nàng không tin mình lại bó tay chịu chết trước thứ cỏn con thế này!
Người có thực lực, mới có cơ sở để cuồng vong, mà Thư Vân nàng, có!
"Mẫu thân, gần chỗ này có một phòng đấu giá nhỏ, chúng ta có thể đến đó thử vận may." Linh Nhi bỗng lên tiếng. Nó là tinh linh không gian nên vô cùng mẫn cảm đối với những dao động trong không khí.
"Được." Vân Thư nghe xong, nhướn mày đáp.
Dứt lời Vân Thư nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã nhận ra điều không ổn.
Số vàng bạc châu báu nàng thắng được lần trước đều nộp vào quốc khố rồi, còn dư được đồng nào đâu!
Vân Thư khẽ đảo mắt, trong chốc lát lộ ra ý cười.
Nàng quay gót vào phòng, nhanh chóng búi tóc, tùy ý khoác lên người bộ quần áo nam giới. Trông nàng vô cùng ra dáng một thư sinh tuấn tú.
Sau đó, Vân Thư lấy phấn trang điểm trên bàn che đi toàn bộ những điểm đặc thù của con gái.
Thuật dịch dung là kỹ năng năm đó nàng buộc phải học. Đối với thứ có thể bảo vệ tính mạng, từ trước tới nay Vân Thư đều học vô cùng nghiêm túc.
Mặt mày anh khí tuấn tú, cử chỉ lễ độ, phong thái ngời ngời, giơ tay nhấc chân đã không còn một chút mềm mỏng yểu điệu thướt tha.
Vân Thư ngắm người trong gương một lát, bấy giờ mới vừa ý bước chân ra khỏi phủ Dực vương.
Lưu Ly các, là nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất.
Mục tiêu hôm nay của Vân Thư chính là thanh lâu!
Trong chốc lát mấy ám vệ theo sau Vân Thư bị dọa điếng người. Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng Vân Thư biến mất sau cánh cửa Lưu Ly các, bọn họ mới kịp hồi hồn trở lại, thế nhưng không thấy vị vương phi bé nhỏ kia đâu nữa.
Nếu để Dực vương biết chuyện vương phi nương nương đi dạo thanh lâu, chắc chắn mấy người bọn họ sẽ chết thảm lắm.
Không cần Vân Thư căn dặn, mấy người ám vệ không hẹn mà cùng quyết định, đánh chết cũng phải giúp vương phi nương nương giữ kín bí mật này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...