Tiểu tiên sinh

Chương 22: Cảm ơn 
 
Hơn nửa tháng sau, Nghênh Cảnh và Sơ Ninh hầu như không hề liên lạc.
 
Cậu cũng không nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý nghiên cứu hạng mục, lăn lộn giữa phòng thí nghiệm và phòng học.

 
Đại học C là đại học hàng đầu trong tính chuyên nghiệp của cả nước, nó có phòng nghiên cứu thí nghiệm độc lập, một là dùng để dạy học, hai là dùng để thảo luận một số nghiên cứu hợp tác khoa học. Nói như vậy, trường học cũng hỗ trợ hình thức trường học và xí nghiệp hợp tác. Lại có thêm quan hệ của Lật Chu Sơn, Nghênh Cảnh và đoàn đội của mình được sử dụng phòng thí nghiệm hàng ngày.
 
Mọi chuyện đều hết sức thuận lợi.
 
Cậu giống như một con ong cần mẫn, không chê khổ, không sợ mệt, làm việc hết sức mình.
 
Bốn giờ chiều, cậu xách theo một túi đồ uống đến phòng thí nghiệm, “Nào, mời mấy cậu uống.”
 
Kỳ Ngộ đang ở trước bàn thí nghiệm vặn đinh ốc, chau mày hỏi: “Sao cậu lại đến? Không phải bây giờ cậu đang đi học sao?”
 
Môn chính trị học của Nghênh Cảnh vẫn còn thiếu một chút điểm, phải tham gia thêm vài tiết học mới có thể bổ sung đầy đủ. Cậu không thèm để ý mà nói: “Tôi trốn tiết.”
 
Kỳ Ngộ: “Cậu lại trốn tiết? Lát nữa điểm danh bị phát hiện thì làm thế làm?”
 

“Điểm danh xong tôi mới trốn qua đây đó.”
 
Kỳ Ngộ nghiêm mặt, “Đây không phải là trò đùa, điểm không đủ là phải thi lại, nếu thi lại không qua, thì ngay cả chứng chỉ tốt nghiệp cậu cũng không thể lấy được.”
 
(Trong chế độ đại học Trung Quốc, nếu không qua quá nhiều môn thì sau bốn năm đại học sẽ chỉ nhận được chứng chỉ tốt nghiệp chứ không thể lấy được bằng cử nhân.)
 
Nghênh Cảnh đã chạy qua chỗ của Chu Viên, “Chỗ kiểm tra đơn nguyên này như thế nào rồi?"
 
Kỳ Ngộ, “....”
 
“Tôi cảm thấy chỗ này có thể mở thêm một tuyến, chống đỡ kết cấu hệ thống hoàn cảnh, tăng cường độ mẫn cảm đối với nhiệt độ, thời tiết.” Nghênh Cảnh kéo bàn phím về phía mình, thử nghiệm vài mã hóa, kiểm tra các chi tiết nhỏ về độ hoàn nguyên của chương trình.
 
Ngón tay mập mập của Chu Viên chỉ chỉ vào mấy điểm tròn tròn trên màn hình, “Đây, lệnh S, chỗ này tôi đã làm một tuyến cảm ứng. Cậu xem xem có chỗ nào cần không?”
 
Hai cái đầu ghé vào nhau, dày như nấm.
 
Lại qua nửa tiếng, Trương Hoài Ngọc cũng đến, gia nhập với bọn họ: “Nghênh Cảnh cậu hãy mau phân xử, đơn nguyên mô phỏng thời tiết, tôi muốn mô phỏng cả bốn mùa, nhưng cậu ta nói không cần thiết, chỉ cần làm mùa hè và mùa đông là được, cái này không phải là không hoàn chỉnh sao?”
 
Chu Viên ngẩng đầu lên, a một tiếng, “Chỗ nào không hoàn chỉnh? Chúng ta chỉ cần mô phỏng các hoàn cảnh thời tiết cực đoan là được, mùa hè nóng bức, mùa đông rét lạnh, có thời tiết tiêu biểu là ok rồi.”
 
Trương Hoài Ngọc: “Vậy mùa xuân có mưa phùn kéo dài, mùa thu khô nóng sương mù dày đặc thì sao?”
 
Chu Viên: “Cậu cho rằng đang làm mỹ phẩm dưỡng da hả?”
 
Trương Hoài Ngọc: “Cậu không có một chút tế bào nghệ thuật nào cả.”
 
Chu Viên: “Cái này gọi là tinh giảm chi phí.”
 
Oa, tức chết đi mất.
 
Trương Hoài Ngọc: “Xì xì.”
 
Chu Viên lập tức phản kích: “Xì xì xì.”
 
Hừ, so với cậu còn nhiều hơn một cái.
 
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, một mặt quay về bên trái, một mặt quay về bên phải, không ai nhìn ai.
 
Nghênh Cảnh cười đến điên rồi, “Hai người đang diễn phim truyền hình hả?”
 
Trương Hoài Ngọc như là tìm được cứu tinh, chạy đến trước mặt Nghênh Cảnh, nghiêng đầu hỏi: “Tôi nói có lý đúng không?”
 
“Có lý có lý.”

 
Chu Viên ngắt lời, “Sắc đẹp dụ hoặc, tôi đã nhìn thấu cậu rồi.”
 
Trương Hoài Ngọc rất vui mừng, làm tư thế Oh yeah đối với Chu Viên.
 
Nghênh Cảnh cầm một chai nước trong đống đồ vừa mới mang tới, sau đó áp vào gương mặt của Chu Viên, lập tức một tiếng kêu giống như giết heo vang lên: “Đệt! Lạnh quá đi! Tật xấu này của cậu! Mùa đông rồi mà còn uống đồ lạnh!”
 
Nghênh Cảnh cười ha ha, vặn nắp bình, ừng ực uống hai ngụm lớn.
 
Không thèm chớp mắt.
 
Đợi Chu Viên bình tĩnh, Nghênh Cảnh bắt đầu nói về quan điểm của mình: 
 
“Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trương Hoài Ngọc, chúng ta làm mô phỏng hoàn cảnh, chính là phải mô phỏng mùa, thời tiết, các loại tính chất khác biệt của tình huống đột ngột phát sinh, nhưng, không chỉ là những kiểu thời tiết cực đoan và ác liệt, cũng nên để cho mọi người thấy những phong cảnh tươi đẹp.” Nghênh Cảnh nói: “Chúng ta có thể mô phỏng được từng dặm của bạo phong mưa tuyết, độ bền của động cơ, cũng có thể mô phỏng được, trong sự ôn hòa của mưa thu gió xuân, sự lưu loát của máy bay. Công nghiệp không có lạnh lẽo, mà cũng có cả ấm áp dịu dàng.”
 
Chu Viên nghe đến ngây ngốc: “...Không biết, còn tưởng rằng cậu đang nói về bạn gái đó.”
 
Nghênh Cảnh nói với vẻ đương nhiên: “Tôi và nó đang yêu đương đó.”
 
Kỳ Ngộ cười xùy một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên với Nghênh Cảnh.
 
Trương Hoài Ngọc vô cùng sùng bái, “Nghênh Cảnh, cậu thật thú vị.”
 
“Giống nhau, giống nhau.” Nghênh Cảnh cười tươi vô cùng, đập tay một cái, quyết định như vậy: “Thời gian còn kịp, tôi, cậu và Vạn Bằng Bằng cùng nhau làm, cố gắng hoàn thiện đơn nguyên về mùa. Sau đó chúng ta đi thử nghiệm các mệnh lệnh, đảm bảo tuần sau báo cáo, không có một chút sai sót.”
 
Vạn Bằng Bằng đứng ở một bên, giơ tay lên tỏ vẻ đã biết.
 
Trương Hoài Ngọc phối hợp, vỗ tay.
 
Kỳ Ngộ hỏi: “Thời gian báo cáo đã xác định chưa?”
 
“Thứ ba tuần sau.”
 
“Đến công ty? Hay là bọn họ đến phòng thí nghiệm?”
 
Nghênh Cảnh hít sâu một hơi: “Đến công ty.”
 
Đây là yêu cầu của Sơ Ninh, báo cáo hiệu quả làm việc trước mặt toàn bộ nhân viên quản lý. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nghênh Cảnh đó là, không thể làm cho S. Fly mất mặt. Nếu nói, còn có suy nghĩ gì khác không, thì đó chính là, không để cho cô ấy mất mặt.
 
Tiến độ của hạng mục diễn ra theo đúng trình tự, kiểm soát thiết kế 3D với lý thuyết vững chắc, máy tính kỹ thuật. Năm người bọn họ mỗi người một việc, đến buổi sáng thứ sáu thì kết thúc giai đoạn này.
 
Hệ thống số liệu phức tạp khổng lồ, mỗi một chi tiết đều có đèn nhắc nhở. Như một thế giới mini nhỏ vệ tinh.
 
Nhìn hai cái mắt thâm quầng, Nghênh Cảnh thở ra một hơi, “Miễn là mô phỏng được áp dụng trên thiết bị tương tác giữa người và máy tính VR và dữ liệu kết quả so sánh tốt, công việc ở giai đoạn đầu tiên của chúng ta chính thức hoàn thành!”
 
Sáng sớm 6h, phòng thí nghiệm yên tĩnh.
 
Cậu xoay xoay cổ, mấy đội viên hai đêm không ngủ, giờ đã nằm bò trước bàn máy tính ngủ rồi.
 
Nghênh Cảnh nhẹ nhàng mở cửa, không làm ồn đến bất cứ người nào. Cậu định đi làm mấy thủ tục mượn thiết bị. Nhưng chuyện không được thuận lợi cho lắm.  Trong khoa chỉ có một thiết bị tương tác có thể mượn, trừ Nghênh Cảnh xin mượn, còn có bên khoa thiết bị hàng không cũng xin mượn.
 
Nghênh Cảnh tìm cô phụ trách, hợp tình hợp lý mà nói: “Cô Tần, hạng mục này của tụi em, thứ ba phải báo cáo với bên doanh nghiệp rồi. Có thể cho chúng em mượn thiết bị trước được không? Chỉ thiếu ba tổ số liệu so sánh nữa thôi?”
 
Cô phụ trách: “Nhưng La Giai cũng nói, hạng mục của các em ấy cũng đang vội làm số liệu so sánh.”
 
Nghênh Cảnh: “Bọn họ gấp ở chỗ nào chứ? Không phải mới làm xong báo cáo thí nghiệm sao? Lại phải làm thí nghiệm nữa sao?”
 
“Cái này....” Cô giáo khó xử, “Bọn họ cũng nộp đơn xin sử dụng, thời gian lại trùng nhau, chỉ có một tổ được sử dụng. Hay là thế này, tôi gọi La Giai qua đây, hai đứa tự nói chuyện, tốt nhất là nên thương lượng cho tốt.”
 
“Vâng.”
 
Cô Tần nhanh chóng gọi điện cho La Giai, nhưng La Giai lại lề mề mãi hơn nửa tiếng mới qua.
 
“Thật xin lỗi cô Tần, trưởng khoa quan tâm đến tiến độ hạng mục của tụi em, nói chuyện hơi lâu, làm trễ thời gian.” La Giai gõ cửa, tiến vào, giải thích làm cho người khác không có cách nào bắt bẻ.

 
“À, không có chuyện gì, mau ngồi đi.” Cô Tần vẫn luôn bận rộn chuyện phòng trực ban, thế nên lâu hay không lâu cũng không có quá nhiều ảnh hưởng với cô.
 
Ngược lại Nghênh Cảnh, chờ đến sốt ruột.
 
Cô Tần ngẩng đầu lên, nói lại chuyện một lần, “Thiết bị chỉ có một, hai đứa thương lượng một chút, ai nhường ai.”
 
La Giai lập tức nói: “Chúng tôi không được, phải làm thí nghiệm.”
 
Nghênh Cảnh: “Chúng tôi thứ ba phải làm báo cáo.”
 
Đầu của cô Tần như muốn to ra, làm công tác tư tưởng với La Giai trước: “Báo cáo thí nghiệm của khoa thiết kế tụi em làm vô cùng tốt, không chỉ doanh nghiệp vừa ý, mà trong khoa cũng rất tán thưởng. Mấy ngày trước mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi hai ngày cũng không có gì đâu.”
 
La Giai lời lẽ chính đáng: “Chúng em không cần nghỉ ngơi. Bọn em muốn đẩy nhanh tiến độ.”
 
Nghênh Cảnh: “Nhưng cái này không cần thiết, không giống như bọn tôi.” Cậu hít thật sâu,nhìn về phía cô Tần: “Thật sự, không thể chậm trễ được.”
 
“Chúng tôi cũng không thể chậm trễ được.” La Giai nâng cao giọng.
 
Nghênh Cạnh tức đến nổ mắt, “Cậu đây là có ý gì, sợ bọn tôi vượt qua?”
 
Lúc trước, tại dự án đấu thầu giữa trường học và doanh nghiệp, La Gia đại diện cho ngành thiết kế mũi nhọn của trường hàng không C và giành được sự ưu ái của các doanh nghiệp. Nghênh Cảnh nóng tính, còn đánh nhau với cậu ta một trận ở ký túc xá. Đây cũng có thể được coi như kết thù. 
 
La Giai lập tức đứng dậy, cao giọng: “Đừng có lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” 
 
Nghênh Cảnh cũng đứng dậy, người cậu cao, khi tức giận thì thế như gió nổi, hung hăng nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Dám làm không dám chịu.”
 
“Được rồi, được rồi, đừng có cãi nhau.” Cô Tần ngăn ở giữa hai người, “Cái này có thể giải quyết được vấn đề sao? Hả?”
 
La Giai lùi về phía sau một bước, vênh cằm: “Dù sao cũng cùng nộp đơn xin,  vậy thì để xem, cuối cùng trường học phê chuẩn ai?”
 
Khí thế của Nghênh Cảnh lập tức mất hết.
 
La Giai vung tay rời đi, ánh mắt cuối cùng của cậu ta, là không thể tránh được.
 
Kết quả không ngoài dự đoán.
 
Kết quả khoa thông báo, nói, hạng mục của khoa thiết kế đã đi vào quỹ đạo, nên nhường cho bọn họ dùng trước.
 
Các thành viên S.Fly trong phòng thí nghiệm, lòng đầy căm phẫn.
 
Trương Hoài Ngọc: “Không thể cứ ỷ lại mình là ngành mũi nhọn của trường, nên thiên vị như vậy, thật sự là tức chết đi mất thôi.”
 
Chu Viên coi như khách quan: “Bọn họ cũng nói cần dùng gấp, nếu như tôi là lãnh đạo nhà trường, khẳng định tôi cũng ưu tiên bọn họ.”
 
Một ngôi trường danh giá trăm năm, ngành học trọng điểm phát triển của quốc gia, đồng thời lại làm ra nhiều thành tích như vậy, được nâng đỡ, cũng là chuyện rất thường tình.
 
Không giống Nghênh Cảnh, bắt đầu từ con số 0, đồng thời công trạng cũng không rõ.
 
Xét đến cùng cảm giác tồn tại quá yếu.
 
Kỳ Ngộ: “Chủ yếu là khoa thiết kế bên kia cũng quá âm hiểm. Bọn họ căn bản không vội thí nghiệm, sợ chúng ta làm náo động, trở thành đối thủ cạnh tranh của bọn họ.”
 
Cố Bằng Bằng trước đến giờ luôn kiệm lời tóm lại trọng điểm: “Được rồi, kêu ca cũng vô ích, tiếp theo, nên làm cái gì?”
 
Dừng lại một lát.
 
Đám người đồng loạt nhìn về phía Nghênh Cảnh.
 
Cậu ngồi trên ghế, nhìn trần nhà, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
 

Âm thanh của mọi người giống như nhịp trống, tùng tùng tùng bên tai của cậu, máy móc, dày đặc, thời gian dần trôi qua, cái gì cũng không nghe rõ.
 
Cho đến khi Vạn Bằng Bằng nói: “Chỉ có một biện pháp, hỏi công ty, có thể đổi thời gian được không?”
 
Nghênh Cảnh lập tức ngồi thẳng dậy, cứng rắn nói: “---- Tuyệt đối không thể được.”
 
Kỳ Ngộ, Chu Viên, Trương Hoài Ngọc cùng kêu lên: “Vậy còn có thể làm gì?”
 
Lời này nói thẳng vào trái tim của cậu.
 
Nghênh Cảnh chậm rãi cúi thấp đầu.
 
Nửa tiếng sau, mọi người đều rầu rĩ rời đi. Nghênh Cảnh đi đến bên hành lang, đối diện với gió lạnh, hít sâu một cái, khi bấm dãy số kia, tay vẫn còn run run.
 
Sơ Ninh nhận điện thoại rất nhanh, “Sao vậy?”
 
Giọng của Nghênh Cảnh có chút khàn khàn: “Chị đang bận sao? Tôi muốn nói với chị một chuyện.”
 
Cậu nói nhanh gọn, thuật lại chuyện từ đầu đến cuối.
 
Cuối cùng, Nghênh Cảnh nói: “…. Thật xin lỗi, là tôi vô dụng.”
 
Đầu bên kia trầm mặc, hô hấp nhàn nhạt, hai tay cậu nắm chặt vào điện thoại.
 
Lại nói tiếp, Sơ Ninh nói: “4:30, tôi đến cổng trường đón cậu, ra cửa chờ.”
 
Hai người đều đến đúng giờ.
 
Vừa lên xe, cảm giác áy náy của Nghênh Cảnh gia tăng, không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thiết bị không thể dùng được, tiến độ phải trì hoãn.”
 
Sơ Ninh lái xe, lạnh lùng nói: “Xin lỗi có tác dụng gì không?”
 
 
“….” Trái tim Nghênh Cảnh như thắt chặt, bất lực, thua thiệt, ảo não, tự trách, cảm xúc hỗn loạn bao trùm trong đầu của cậu.
 
“Giải quyết vấn đề, so với xin lỗi hữu dụng hơn rất nhiều.” Sơ Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.
 
“Thật sự tôi không còn cách nào khác, thiết bị cần kết nối với kho số liệu, quá chuyên nghiệp, chỗ khác căn bản không có.” Nghênh Cảnh gối đầu lên ghế xe, ánh mắt trống rỗng. Lại bỗng nhiên như dấy lên hy vọng, lấy dũng khí hỏi: “Bên công ty, có thể báo cáo chậm một tuần được không?”
 
“Không thể.” Sơ Ninh quả quyết trả lời, “Những bên liên quan quá nhiều, bây giờ cậu cũng không nắm rõ. Tóm lại, nhất định phải đúng hạn.”
 
Nghênh Cảnh thức suốt mấy đêm, sắc mặt rất kém, vành mắt đen như gấu trúc. Ngay cả cái cằm luôn luôn trơn bóng cũng có chút lâu lún phún.
 
Ánh mắt cậu đỏ hết lên, hẳn là thức đêm rất nhiều.
 
Ánh mắt Sơ Ninh yên lặng từ trên mặt cậu thu hồi lại, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra.
 
“Phùng Tử Dương.”
 
Nghe đến cái tên này, lực chú ý của Nghênh Cảnh liền tập trung lại.
 
Một tay Sơ Ninh cầm điện thoại, tay còn lại gõ gõ lên tay lái, “Em cần anh hỗ trợ.”
 
Ngắn gọn, đầu dây bên kia nói vài câu, Sơ Ninh nhíu mày, “Em không biết, chuyện này anh nhất định phải giúp em --- không có cách nào? Vậy thì anh nghĩ cách đi --- a, anh không giúp, ngày mai em sẽ đi vạch bộ mặt thật của anh – đúng vậy, chính là tuyệt tình như vậy, anh có giúp hay không?”
 
Cái này là uy hiếp và dụ dỗ, Nghênh Cảnh nghe được trợn mắt há mồm.
 
Cứ ngỡ là cô sẽ cường thế đến cùng, Sơ Ninh lại chợt hạ giọng, “Phùng đại gia, cầu xin anh đấy.”
 
“….” Cứng mềm kết hợp, nhìn mà than thở!
 
Hai phút sau, Sơ Ninh gọi xong điện thoại, nói với Nghênh Cảnh: “Vấn đề thiết bị đã được giải quyết. Nhưng chúng ta phải đi qua nhìn trước, xem có phù hợp hay không. Tối nay cậu có tiết hay không?”
 
Nghênh Cảnh lắc đầu như điên: “Đi đi đi!”
 
Vừa hay, Phùng Tử Dương cũng nhắn địa chỉ vào tin nhắn wechat cho Sơ Ninh: “Anh đã nói chuyện với Đường Diệu, hai người trực tiếp đi qua, sẽ có người tiếp đón.”
 
Sơ Ninh trả lời: “Cảm ơn.”
 
Phùng Tử Dương: “Đường Diệu này quá mức phách lối, ông đây nhìn không quen. Em còn ép anh phải đi cầu xin anh ta [khóc][khóc][khóc][khóc], vị hôn thê ác quá a a a!”
 
Sơ Ninh cười cười, ấn mở vị trí ------
 
Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn sáng tạo khoa học kỹ thuật Minh Diệu.

 
Đây là một công ty niêm yết rất nổi tiếng trong ngành, tập trung vào các sản phẩm thông minh, tích hợp R & D, sản xuất và xuất khẩu. Một chuỗi công nghiệp lớn và trưởng thành đã được hình thành. Họ có các phòng thí nghiệm độc lập, tiên tiến, hoàn hảo và đã đạt được các tiêu chuẩn tiên tiến quốc tế.
 
Nếu như có thể mượn phòng thí nghiệm của bọn họ, vấn đề kia giải quyết được hết sức dễ dàng.
 
Ông trời luôn quan tâm những người cố gắng nghiêm túc.
 
Sơ Ninh cùng với Nghênh Cảnh đi đến công ty Minh Diệu, liên lạc vô cùng thuận lợi. Nghênh Cảnh nhìn bộ kỹ thuật đối chiếu tham số kia… So với thiết bị của trường học còn cao cấp hơn nhiều.
 
Cậu như trút được gánh nặng, “Không có vấn đề gì!”
 
Sắc mặt Sơ Ninh không thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như vậy, cô gật đầu nhẹ, “Được, vậy các cậu chuẩn bị đi.”
 
Nghênh Cảnh nhanh chóng gọi điện cho Kỳ Ngộ, báo tin tốt cho mọi người, sau đó giao phó chuẩn bị công việc. Sơ Ninh cẩn thận nghe ngóng, tư duy logic của cậu vô cùng rõ ràng, một giọt nước cũng không lọt.
 
Nghênh Cảnh ngắt điện thoại, vui vẻ, “Chị nhìn lén tôi?”
 
“…..”
 
Tình thế khó khăn được hóa giải, cậu giống như khôi phục sức lực giống như hỏa tiễn, lập tức nhảy nhót tưng bừng.
 
Nghênh Cảnh tiến tới một bước, giương mặt lại gần Sơ Ninh, giọng khẳng định: “Chị rõ ràng là đang nhìn trộm tôi.”
 
“….” Sơ Ninh đối mặt mấy giây, lần này, cô rời mắt trước, “Tôi không nhìn.”
 
 
Phía sau là xe, cô vốn đang dựa vào cửa xe, lần này bị Nghênh Cảnh tới gần, cô không có chỗ dịch đi. Hai người duy trì tư thế thân mật quỷ dị.... Người Nghênh Cảnh cao, từ nhỏ đến lớn tố chất thân thể cũng rất xuất sắc, nhìn gầy, nhưng khung xương rất có cảm giác mạnh mẽ.
 
Tay phải của cậu, đặt lên khung xe một cách hết sức tự nhiên.
 
Sơ Ninh dáng người nho nhỏ, giống như được bao trọn trong vòng tay của cậu.
 
Mặt của cậu tiến gần hơn, ánh mắt chăm chú săm soi: “Chị không cần phải nhìn lén tôi, tôi quang minh chính đại để cho chị nhìn, chị muốn nhìn bao lâu đều có thể.”

 
Sơ Ninh bỗng nhiên như bừng tỉnh.
 
Lại nhìn thấy cậu đột nhiên cong cánh tay lên làm động tác giống như đại lực sĩ: “Tôi còn có cơ bắp nữa nhé!”
 
 
OK, lại ngốc rồi.
 
Sơ Ninh nhanh chóng lấy lại tâm trí, cô đẩy cậu ra, “Cậu rảnh lắm hả? Cho rằng sự tình giải  quyết là về sau không còn lo âu hay sao? Bây giờ mới như thế này, mới vừa rồi ai còn xém chút nữa khóc nhè trên xe của tôi? Thật sự cho một tia nắng là muốn làm mặt trời sao?”
 
Cô dùng từ rất cứng rắn, nhưng ngữ khí lại rất nhu hòa.
 
Đây không phải thực sự là trách cứ, cô cũng giống cậu, như trút được gánh nặng, nhẹ cả người, giấu cũng không được.
 
Sơ Ninh vòng tay trước ngực, không quay đầu lại mà đi lên phía trước: “Cậu nhớ kỹ cho tôi,  ‘thật xin lỗi’ là ba từ vô dụng nhất trên đời, còn có, phát hiện vấn đề, tổng kết kinh nghiệm, không ngừng suy nghĩ về bản thân, chỉ như thế mới có thể bước tiếp, từ việc chuyện này xảy ra, vấn đề lớn nhất là cái gì cậu biết không --- không cường đại, thì không có quyền lên tiếng, cùng với ngành học của trường cậu có liên quan, xử lý chuyện này thật sự không ngửi được.”
 
Đang nói, Nghênh Cảnh bỗng nhiên bước nhanh đến trước mặt cô, ngăn cản đường đi.
 
Sơ Ninh ngẩng đầu, im lặng... Cậu lại muốn làm gì?
 
 
Ánh mắt Nghênh Cảnh trở nên tĩnh lặng, cậu nhìn cô, âm thầm hít sâu.
 
Bờ môi Sơ Ninh khẽ giật giật, vừa định nói chuyện.
 
Nghênh Cảnh đột nhiên vươn tay ra, ôm cô vào vòng ngực rắn chắc của mình.
 
Sơ Ninh đi giày cao gót không đứng vững, lảo đảo về phía trước, mũi đâm vào ngực của cậu! Ặc! Cứng quá!
 
Cằm của Nghênh Cảnh đặt trên tóc của Sơ Ninh, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của người con gái trong lồng ngực, cả trái tim đều run rẩy.
 
Âm thanh từ trên cao truyền đến, giống như ngọn lửa diễm lệ trong đêm đông lạnh giá, thành khẩn, thuần túy, không chút vụ lời, còn nóng bỏng lòng người ----
 
Cậu ôm cô, nói nhẹ: “Sơ Ninh... Cảm ơn chị nha.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận