Tiểu tiên sinh

Chương 21: Hoa hồng trắng
 
“Đứng lại.” 
 
Sơ Ninh hô lên hai tiếng, bóng dáng người này càng ngày càng biến mất nhanh.

 
“Đứng lại.” Cô như sắp bốc cháy, đuổi theo túm chặt cánh tay cậu.
 
Nghênh Cảnh gạt ra, cô túm lại, lại gạt ra.
 
Mẹ nó....
 
Sơ Ninh tức đến bật cười, ngăn trước mặt cậu, “Cậu có còn là đàn ông không vậy?”
 
Bước chân Nghênh Cảnh hơi ngừng lại, hai chữ “đàn ông”, quá có tính bao phủ, cậu rất hưởng thụ. Nhưng vẫn còn cứng miệng, “Lúc này nói cái gì mà đàn ông hay không đàn ông, ngày đó chị còn gọi tôi là bạn học nhỏ!”
 
Sơ Ninh thật sự không nhớ rõ ngày đó là ngày nào, bạn học nhỏ là cái quỷ gì?
 
Được rồi, quá khứ không quan trọng.
 

“Cậu giận dỗi gì với tôi vậy?”
 
Nghênh Cảnh nhe răng: “Còn chuyển đến là tôi sai? Chính chị là người thất tín bội nghĩa trước đó! Chị không đợi tôi, làm tôi đến uổng công một chuyến.” Cuối cùng còn không quên cường điệu một câu: “Chúng ta đã hẹn rồi!”
 
“Đột nhiên có chuyện, cậu cũng nhìn thấy tôi vừa mới ngắt điện thoại, cậu không tới, tôi cũng sẽ gọi điện cho cậu. Bây giờ cậu đến đúng lúc, cậu liền cùng tôi đi ăn cơm. Cái này rất khó hiểu sao?”
 
Sơ Ninh là người rất ghét phải giải thích lại, về công, lặp lại đồng nghĩa với việc hiệu suất quá thấp. Về tư, bạn thân chân chính của cô, cũng không yêu cầu cô phải giải thích lại. Tính huống bây giờ, cô rất không thích.
 
Nghênh Cảnh cố tình chọc vào đống lửa trong lòng cô.
 
Cậu căn bản không rảnh nghĩ lại, đối phương đã hạ thấp tư thế.
 
Sơ Ninh chịu đựng không phát giận, hỏi lại lần nữa: “Cậu có đi ăn cơm cùng tôi không?”
 
Nghênh Cảnh quay mặt sang bên trái, viết hoa bốn chữ: TÔI KHÔNG HIẾM LẠ.
 
“Được.” Sơ Ninh gật gật đầu, nghĩ thầm, thích ăn thì ăn.
 
Cô xoay người cất bước, Nghênh Cảnh nhanh chóng quay mặt lại.
 
Cứ như vậy mà đi rồi?
 
Đúng, đi thật rồi.
 
Cậu gấp đến độ phát cuồng: A a a! Nói giữ lại thêm một câu nữa là cậu nguôi giận rồi!
 
Nhưng là, Sơ Ninh đã biến mất tại cửa lớn.
 
Đại sảnh trống rỗng, bốn phương tám hướng quét tới đều là gió lạnh.
 
Nghênh Cảnh banh mặt, đã không còn tức giận.
 
Mất mát, khổ sở, trống rỗng, thậm chí còn có một tia hối hận như vậy. Cậu tự nghịch ngón tay chính mình, nắm lại, buông ra, lại nắm vào. Cuối cùng gắt gao nắm thành một nắm tay. Cậu giơ tay, lau lau hai mắt của chính mình, nơi đó khô ráo, cái gì cũng không có.
 
Bên cạnh có một tiếng vang rất nhỏ, là chị gái tiếp tân đến thùng rác nhặt đặc sản mà cậu vừa mới ném lên.
 
“Cái này không bị hư, cậu mau lấy về đi.”

 
Nghênh Cảnh ngẩng đầu, nỗ lực nở một nụ cười, “Bỏ đi.”
 
“Thật sự không bẩn, đều đóng gói, trở về lau một chút là được rồi.” Chị gái rất ôn hòa.
 
Nghênh Cảnh lắc đầu, “Tặng cho chị, đặc sản Hạnh Thành, đều là những thứ hồi nhỏ tôi thích ăn. Tôi chọn cái đắt nhất để mua.” Cậu lầm lầm bầu bầu, giống như hồn bay đi mất rồi.
 
Lúc ngồi xe sờ túi tiền.... Không mang ví, trong ví tiền còn có thẻ tàu điện ngầm. Nghênh Cảnh càng nghĩ càng chua xót, đi dọc theo đường cái, đây là đoạn đường đón gió, bóng đêm dần hạ, gió ù ù mà thổi.
 
Gió thổi đến thanh tịnh, bình tĩnh, Nghênh Cảnh có chút ảo não, nghĩ thầm, mình là một người đàn ông, còn so đo với phụ nữ làm gì? Cái này hay rồi, đặc sản không tặng được, cơm cũng không được ăn, điển hình của tốn công vô ích.
 
Càng nghĩ càng hối hận.
 
Phải ăn một bữa thật hoành tráng mới đúng chứ.
 
Nghênh Cảnh xoa xoa bụng, đói khổ lạnh lẽo, này không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực hay sao. A, hối hận, hối hận.
 
Cậu đá hòn đá nhỏ trên đường, trên đời này có thuốc hối hận sao? Cục đá lăn lăn, rơi xuống bậc thang, rơi vào cống thoát nước. Lúc này, phía sau truyền đến hai tiếng còi xe ngắn ngủi. Thẳng đến khi xe dừng lại trước mặt cậu.
 
Gió lặng ngừng thổi.
 
Cửa xe hạ xuống một nửa, ánh mắt Sơ Ninh lướt tới.
 
Thuốc hối hận của cậu tới.
 
Hai người nhìn nhau một lát, trong ánh mắt đều viết hai chữ cạn lời.
 
Lần này, không đợi cô mở miệng, Nghênh Cảnh tự giác kéo cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Máy sưởi bao quanh thân, cậu xoa xoa khuôn mặt sắp bị thổi đến đông cứng, bô bô nói: “Lạnh quá mà, tôi sắp bị gió thổi đến choáng váng rồi.”
 
Năng lực tự điều chỉnh tâm trạng của người này đúng là bậc nhất, thật không biết là ưu điểm hay là khuyết điểm.
 
Sơ Ninh bất đắc dĩ, không khách khí nói: “Không trúng gió, cậu cũng rất ngốc.”
 
Nghênh Cảnh học thông minh, không tranh cãi với cô, mà là làm động tác cắt cổ, đảo mắt một cái, “cạch”.
 
“…” Sơ Ninh làm bộ nhìn bên ngoài cửa sổ, quay lưng về phía cậu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
 
Chỗ ăn cơm là ở Quốc Mậu.
 
Phùng Tử Dương thích khoe mẽ như vậy đấy, thích đặt ở mấy nơi đắt cắt cổ này.
(nguyên văn là hoa mà không thực: nghĩa là vẻ bề ngoài đẹp mà bên trong trống rỗng. Baidu)
 
Nhìn thấy Nghênh Cảnh, Phùng Tử Dương rất ngạc nhiên, trêu ghẹo nói: “Ha, hôm nay còn đem theo bảo tiêu?”
(bảo tiêu: cách gọi người bảo vệ hàng hóa ngày xưa)
 
Anh ta là người Bắc Kinh chính cống, khi trêu chọc người khác, giọng nói rất lớn, mang theo ngữ khí Bắc Kinh, rất thân thiết.
 
Sơ Ninh giới thiệu: “Đây là Nghênh Cảnh, đây là bạn của tôi, Phùng Tử Dương."
 
“Chào anh.”
 
“Chào cậu.”
 
Hai người nhanh chóng bắt tay, Phùng Tử Dương nói: “Chúng ta đã gặp nhau rồi.”
 
“Đúng vậy, lần trước ở đại học C, anh đi xem thi đấu.” Nghênh Cảnh cũng nhớ rõ, “Tôi còn có tương tác với anh.”
 
Phùng Tử Dương cười ha ha, khoác vai cậu mà đi về phía trong nhà hàng, “Mô hình máy bay của cậu làm rất tốt, có thể bay liên tục một thời gian dài như vậy, còn tương tác với người xem, rất có tính khảo nghiệm động cơ, ai, tất cả đều là cậu tự làm?”

 
“Cùng làm với bạn.” Nghênh Cảnh đối với lời khen này không hề khiêm tốn, vô cùng đắc ý, “Thật sao, anh thật sự rất biết nhìn hàng đó nhé!”
 
Hai người kề vai sát cánh, ríu rít nói chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất Sơ Ninh ở phía sau.
 
Sơ Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ, hai tên ấu trĩ, tối nay cô không phải là đang mời cơm, là đang mở nhà trẻ.
 
Chỗ nào cũng có mỹ danh của Phùng Tử Dương trong danh sách khách VIP, mỹ thực ở Bắc Kinh anh ta thuộc trong lòng bàn tay, ăn ngon, ăn không nhiều, nhưng ăn là phải ngon, mới là một người biết thưởng thức chân chính. Mà Nghênh Cảnh, chính là một cổ động viên của anh ta.
 
“Cậu ăn cũng không tồi.” Phùng Tử Dương tấm tắc khen ngợi.
 
Nghênh Cảnh cũng không hề luống cuống, thoải mái hào phóng, “Tôi còn trẻ, vẫn còn đang phát triển.”
 
Sơ Ninh ngồi bên cạnh cậu, không nhịn được mà trợn mắt.
 
Phùng Tử Dương lại thích loại tính cách này, có cái gì nói cái đó, rất sảng khoái. Anh ta búng tay một cái: “Thêm đồ ăn.”
 
Lại gọi thêm bốn món, nhân viên phục vụ vừa rời đi, Sơ Ninh chợt nói: “Gọi thêm cho cậu ta hai bát cơm đi.” 
 
Phùng Tử Dương nói: “Ở đây tôi vẫn còn mấy chai rượu vang đỏ, uống chút không?”
 
Nghênh Cảnh còn chưa phát biểu ý kiến, Sơ Ninh không hài lòng: “Không thể. Ngày mai cậu ta còn phải đi học.”
 
Phùng Tử Dương nói: “Ngày mai đi học, liên quan gì đến ngày hôm nay?”
 
Sơ Ninh trừng mắt liếc anh ta một cái.
 
“Ok, ok.” Phùng Tử Dương giơ tay đầu hàng.
 
Nghênh Cảnh thuận miệng hỏi: “Rượu vang đỏ gì?”
 
Sơ Ninh trừng mắt liếc cậu một cái.
 
“Ok, ok.” Nghênh Cảnh cũng giơ tay đầu hàng.
 
Phùng Tử Dương dựa lưng vào ghế, lấy hộp thuốc rút ra một điếu ngậm bên miệng, nơi công cộng, anh ta không đốt lửa. Ánh mắt ý vị thâm trường, tự do di chuyển giữa hai người bọn họ.
 
Hai người này…. Chậc….
 
Thời gian một bữa cơm, Phùng Tử Dương và Nghênh Cảnh rất hợp ý, hai người đều là người mê mô hình, người một câu ta một câu, chốc lát thì nói đến máy bay, chốc lát lại nói đến xe tăng, Sơ Ninh ngồi nghe mà như lọt vào sương mù. Cuối cùng, Phùng Tử Dương hứng khởi: “Đi! Đến nhà tôi một chuyến đi.”
 
“…..”
 
Sơ Ninh chân thành mà nghĩ lại, gần đây tự đào hố cho chính mình, hình như hơi nhiều.
 
Chung cư mà Phùng Tử Dương thường ở gần Quốc Mậu, diện tích 80m vuông, hai phòng rộng rãi, một phòng làm phòng ngủ, một phòng biến thành nơi trưng bày mô hình, đi vào, một loạt tủ trưng bày hàng ngũ chỉnh tề, bên trong đều là các mô hình quân sự.
 
Máy bay xe tăng rada cái gì cũng có.
 
“Cái này là hệ liệt GX – 511, không còn xuất bản nữa, còn có cái này, đã nhìn ra được chưa?” Phùng Tử Dương dốc hết sức khoe khoang.
 
“Dũng giả vô địch hào”, Nghênh Cảnh nói, “1976 phóng ra ở Cửu Tuyền nhưng thất bại.”
 
“Cậu rất chuyên nghiệp.” Phùng Tử Dương bày ra vẻ suy tư: “Tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua về. Nhìn trình độ của mô hình này đi, đủ tinh tế giống như thật đúng không?”
 

“Anh bỏ ra bao nhiêu tiền?”
 
Phùng Tử Dương giơ tay ra.
 
Nghênh Cảnh không để bụng, “Đắt, trình độ này tôi cũng có thể làm.”
 
“Không cần bốc phét đâu.”
 
“Thật sự.” Đối với một phòng trân phẩm này, Nghênh Cảnh rất bình tĩnh, “Có cơ hội, mời mọi người đến nơi tôi cất giữ mô hình.”
 
Gặp phải thứ mình yêu thích, cho dù là người thành thục, cũng đều có tính trẻ con. Như là món đồ chơi mình yêu quý nhất bị chê là xấu xí. Phùng Tử Dương hừ một tiếng: “Sưu tầm chính là một cái động không đáy, không chỉ có tốn tâm tư, mà còn tốn tiền.”
 
Ngụ ý, cậu là sinh viên nghèo, tư bản có hạn.
 
Nghênh Cảnh nghiêng nghiêng người dựa vào tường, một tay đút vào túi, không chút để ý mà nghiên cứu mô hình máy bay trực thăng thứ nhất bên kệ bên trái, cậu nói: “Kỳ thật tôi tiêu tiền không nhiều lắm – hình như tôi đều tự mình làm.”
 
Phùng Tử Dương muốn nổi giận, nhưng lại làm cho Sơ Ninh đứng xem cảm thấy rất vui vẻ.
 
Có thể làm cho vị tổ tông này tức giận, cũng có thể cho vào một năm vui vẻ trong đời rồi.
 
Phùng Tử Dương vỗ vỗ vai Sơ Ninh, “Em không tin, đúng không?”
 
Tầm mắt Nghênh Cảnh di chuyển khỏi mô hình, dán trên người Sơ Ninh.
 
Sơ Ninh cười cười nói: “Em tin ai?”
 
Phùng Tử Dương tức muốn chết, “Em có phải là người của anh không đấy!”
 
Lỗ tai Nghênh Cảnh lập tức động, ánh mắt lập tức cảnh giác, quét qua hai người.
 
Người của anh? Người gì?
 
Nghĩ ngợi một lát, hai người bọn họ trong toàn bộ quá trình đều không có câu nào mờ ám, hành động thân mật cũng không có.
 
….Hẳn là không phải vậy đâu.
 
Ừm! Nhất định là không phải!
 
Cậu cố gắng nhịn một lòng nghi ngờ và thấp thỏm, giống như một miếng cơm lớn, làm khó dễ yết hầu, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu cố hết sức nuốt xuống bụng.
 
Nghe được dấu chấm hỏi trong câu của Phùng Tử Dương, Sơ Ninh cười càng vui vẻ, chỉ vào Nghênh Cảnh nói: “Em không phải là người của anh, nhưng cậu ta là người của em. Là người kiếm tiền cho em. Anh nói xem em tin anh hay tin cậu ta?”
 
Phùng Tử Dương nhướng nhướng lông mày.
 
Lỗ tai thính của Nghênh Cảnh phát huy tác dụng, bị câu nói “cậu ta là người của em” của Sơ Ninh làm cho tâm như thiêu đốt.
 
Người này sao lại có thể như vậy, xác định quan hệ, cũng không thèm hỏi cậu có đồng ý không.
 
Trong lòng Nghênh Cảnh như khinh khí cầu được thổi đầy nhiệt khí, lên men, bành trướng, cuối cùng “bùng” một tiếng, nổ tung, cả một bầu trời kẹo sữa.
 
Sơ Ninh nhìn lại phía cậu, Nghênh Cảnh nhanh chóng quay mặt, làm bộ như không có chuyện gì.
 
Chỉ mình cậu biết một trời kẹo sữa kia, ngọt đến mơ màng.
 
Lúc sau Sơ Ninh đi toilet. Phùng Tử Dương thấy người đi rồi, lấy một chai coca từ trong tủ lạnh đưa cho Nghênh Cảnh: “Làm cấp dưới của cô ấy, rất vất vả nhỉ?”
 
“Cảm ơn, tôi không uống coca.” Nghênh Cảnh nói: “Không vất vả. Hạng mục của chúng tôi vẫn còn ở giai đoạn đầu tiên, báo cáo nghiên cứu phát minh mấy ngày nữa sẽ làm ra. Cô ấy rất ít khi hỏi đến chi tiết.”
 
Phùng Tử Dương gật gật đầu, “Ừ, cô ấy chỉ chú trọng đến kết quả.” Lại nói: “Sơ Ninh làm việc rất nghiêm túc, có thể trực tiếp nói với cô ấy, nhưng nhớ lấy, không cần trốn tránh, không cần giấu diếm."
 
Điểm này đã thể nghiệm nhiều lần, Nghênh Cảnh, “Tôi biết.”
 
Phùng Tử Dương mở nắp coca, uống một hớp, “Có phải cảm thấy cô ấy bình thường rất hung hăng, không dễ ở chung không?”
 
“Không có, không có.” Nghênh Cảnh chân chó, ngay cả chính mình cũng thấy ớn: “Cô ấy siêu nice! Người đẹp lương thiện lại ôn nhu đầy kiên nhẫn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người con gái hoàn mỹ như vậy!”
 
Phùng Tử Dương phì cười một cái, “Xùy xùy, xùy.”
 

Nghênh Cảnh vẻ mặt rất vô tội.
 
“Aiyo.” Phùng Tử Dương đột nhiên nói: “Giúp tôi một chuyện.”
 
“Hả?”
 
“Về sau cho dù là cuộc sống hay là công việc, nếu như cô ấy làm cậu tức giận, cậu phải tận lực thông cảm.” Phùng Tử Dương biểu tình nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều rất để tâm: “Tiểu Ninh Nhi cũng không dễ dàng, lúc công ty mới bước đầu hoạt động, cô ấy chịu không ít khổ cực, cho dù hiện nay công ty đã đi vào quỹ đạo, mọi chuyện cũng không phải đều do cô ấy quyết định. Cô ấy chống đỡ ở phía trước, khó tránh khỏi thân bất do kỷ. Chúng ta là đàn ông, chăm sóc cô ấy nhiều một chút.”
 
Phùng Tử Dương nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi mà người ta không thể không nghiêm túc mà lắng nghe.
 
Trong lòng Nghênh Cảnh lập tức dựng lên một hàng tường thành cao ngất, khí thế mãnh liệt, giống như là ngay lập tức phải thực hiện điều mà Phùng Tử Dương giao phó.
 
Cậu nói: “Được.”
 
Phùng Tử Dương vui vẻ, “Tôi rất thích tán gẫu với cậu, không phí sức, nói một hiểu mười.”
 
Ngữ khí Nghênh Cảnh lão thành, học cách nói chuyện của anh ta: “Anh thật biết nhìn hàng.”
 
“Ha ha ha.”
 
“Anh và cô ấy, là bạn tốt hả?”
 
“Hả?” Phùng Tử Dương thu lại nụ cười, không biết có phải là do ánh đèn quấy phá, hay là do anh ta cố ý, ánh mắt như lộ ra chút gian xảo, hỏi lại: “Sao vậy? Ninh Nhi không nói quan hệ của tôi với cô ấy cho cậu biết?”
 
Nghênh Cảnh không nghi ngờ anh ta, “Không có.”
 
Phùng Tử Dương xấu xa, một bụng ý xấu, để lại một câu ý vị thâm trường ----
 
“Được rồi, về sau cậu sẽ biết.”
 
Sơ Ninh đi toilet về, một lần nữa quay trở lại, “Đống sắt vụn này xem xong rồi chứ?” Cô thật sự không có kiên nhẫn, “Ngày mai còn phải đi làm, có đi hay không đây?”
 
Nghênh Cảnh gật đầu như gà mổ thóc: “Đi, đi, đi.”
 
Sơ Ninh không tiện đường, cuối cùng để cho Phùng Tử Dương đưa Nghênh Cảnh về trường học.
 
Từ cổng trường vào trường còn phải đi một đoạn đường dài, Nghênh Cảnh cảm ơn người ta, sau đó quay người rời đi.
 
Xung quanh trường cái gì cũng có, đi qua một cửa hàng bán hoa, chủ cửa hàng sắp đóng cửa, Nghênh Cảnh đi vào nhìn một vòng, chủ cửa hàng giảm giá: “Hai bông hoa này, mười tệ, có lấy hay không?”
 
Đủ loại hoa xếp lại với nhau, cánh hoa có chút héo úa, lá cây cũng bắt đầu hơi khô.
 
Nghênh Cảnh chọn mấy cành, dùng wechat trả tiền.
 
Vừa vào cửa, Kỳ Ngộ ngạc nhiên cảm than: “Aiya! Cậu mua hoa à?... Lại còn là hoa hồng trắng, cậu muốn làm hoa tiên tử?”
 
“Hoa tiên tử chọc gì cậu à? Dựa vào cái gì mà sỉ nhục người ta?”
 
Nghênh Cảnh tâm tính lạc quan, trêu đùa vài câu, tâm tình cậu cũng rất tốt, tìm một chai nước cắm hoa lên. “Tôi chính là hoa tiên tử, có ý kiến gì?” Nghênh Cảnh đi về phía bàn học, ngồi xuống, mở máy tính ra.
 
“Đã trễ thế này rồi cậu còn không ngủ sao?”
 
“Tôi không buồn ngủ, xem lại số liệu so sánh của ba tổ giai đoạn trước.” Nghênh Cảnh bật đèn học mức thấp nhất, không ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của nhóm bạn cùng phòng.
 
Đêm đã khuya, mọi người đều đi ngủ, đây là thời điểm yên tĩnh nhất trong một ngày.
 
Nghênh Cảnh hết sức chăm chú, trong chốc lát lấy bút ghi chép, chốc lát lại gõ số liệu, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu. Ánh đèn bao phủ, như một tầng sa mỏng.
 
Nghênh Cảnh ngẩng đầu nhìn mấy bông hoa dùng mười tệ mua về, đây là hoa hồng trắng, ý nghĩa rất đẹp ---
 
Tôi muốn cùng người xứng đôi.
 
Cậu rũ mắt.
 
Ừ!
 
Nỗ lực để trở lên tốt hơn, mới có thể cùng người xứng đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận