Tiểu Thư tròn mắt:
_Anh cũng muốn đến đó?
_Có sao đâu.
_Ồn ào và cực kỳ hỗn loạn.
_Miễn tâm mình không loạn là được rồi.
Thư cười cười:
_Lần này hồn ai nấy giữ nhé!
_Nghe Thư doạ, anh sợ quá.
Thư quay lưng:
_Mình đi thôi!
Bỗng Hiếu gọi:
_ Tiểu Thư!
Thư quay lại:
_Gì hả?
_Thư để tóc dài đi! Tóc dài sẽ đẹp hơn đấy.
Sút hòn đá dưới chân, Thư lắc đầu:
_Thư không thích õng a, õng ẹo.
_Làm điệu là nét duyên của phụ nữ, sao Thư lại có thành kiến.
Thư áp mặt mình vào tận mặt Hiếu làm anh thoáng bối rối.
_Anh nhìn kỹ xem, vẫn đẹp như thường.
Bờ môi hồng lay động khiến anh nhớ lại chuyện sơ cứu cho cô lúc trưa. Anh chợt cười vu vơ.
Hoài Hiếu ghé vào quán ăn:
_Mình nên ăn một chút, nếu không sẽ mệt đấy.
Gọi một lô thức ăn, anh bảo cô chờ anh một chút. Anh biến mất bên ngoài.
Tiểu Thư ngoài cái vui hiện tại, cô không nghĩ gì xa xôi cả. Cô cứ hồn nhiên đóng vai vợ chồng với Công Nguyên. Còn với Hiếu cô xem như một người bạn lớn tuổi cần san sẻ.
Hoài Hiếu quay lại, thức ăn được mang ra. Tiểu Thư hai tay bưng má, Hiếu vội hỏi:
_Thức ăn không ngon hả?
Tiểu Thư lắc đầu.
_Thư không được khoẻ hả?
Thư lại lắc đầu. Hiếu nghiêng đầu nhìn cô:
_Nhớ chồng à?
Thư bặm môi:
_Không có.
Hiếu ra hiệu, người phục vụ mang ra cái khay trên đó mấy lát bánh mì sandwich và mấy hộp sữa tươi.
Ðôi mắt Tiểu Thư sáng lên, Hiếu nhún vai, lắc đầu cười.
_Anh tìm đâu ra mấy thứ này?
Giọng Hiếu đùa đùa:
_Anh nói với họ, anh có trẻ em cần dùng món đó. Họ vui lòng chạy mua giùm anh.
Tiểu Thư liếc anh:
_Anh mắng Thư?
_Không dám, thưa tiểu thư.
_Anh mà dám, Thư bỏ về cho anh đi chơi một mình.
_Ðược rồi, ăn đi! Nguyên không cho Thư đi khuya đó.
_Ừm!
Cả hai đến vũ trường, tiếng nhạc được phát ra rất to. Tiểu Thư hét lớn:
_Anh vào không?
Hiếu tự nhiên ôm ngang eo cô đi vào. Cô khẽ liếc anh nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Vào trong, Thư gỡ tay anh ra, Hiếu gắt:
_Sao lại thế hả?
_Ðâu cần phải vậy chứ?
Hiếu nhìn quanh:
_Chỉ cần anh buông Thư ra là Thư bị bọn họ vây quanh.
Thư cong môi:
_Làm gì có.
_Tin anh đi!
Thư hất mạnh tay anh ra, cô lọt thỏm vào đám đông. Hiếu nhìn theo bất lực. Tiểu Thư bị cuốn vào đám người vừa nhảy vừa la hét ầm ĩ.
Cô giống như một sinh vật lạ, đám choai choai vây quanh, kẻ dùng vai, người dùng mông hất cô như quả bóng. Có người đưa tay sờ má, sờ vai cô, hoảng quá cô đưa mắt tìm Hiếu. Nhưng làm sao tìm khi ánh đèn mờ ảo, người ngợm lộn xộn. Cô chợt ân hận vì không nghe lời anh.
Một đám choai choai lấn tới lấn lui tấn cô vào một góc. Một đứa tóc nhuộm vàng cười sặc sụa:
_Hàng mới đây.
_Cô em ở đâu?
_Ði một mình à?
_Ra nhảy với tụi anh đi!
Tiểu Thư cắn môi muốn bật máu. Cô đưa hai tay lên như bảo vệ lấy mình.
_Tôi không quen các người.
Tiếng cưới rú lên:
_Ở đây có ai quen ai đâu. Từ từ sẽ quen thôi.
Tên tóc vàng đưa tay nắm tay cô:
_Nhảy với anh đi!
Thư giật tay lại:
_Tôi không biết nhảy.
Hắn vuốt má cô:
_Không biết vào đây làm gì? Tìm anh hả?
Tiểu Thư cố tìm cách thoát ra nhưng vô hiệu. Họ vây lấy cô không có kẻ hở.
_Tôi đi với chồng tôi.
_Hả! Chồng à? Anh ta đâu? Có phải anh không?
Hắn sấn lại, định ôm lấy cô, nhưng lúc đó có ai đó nắm vai cô đẩy thật mạnh. Hắn mất đà nhào vào tường, miệng văng tục:
_Thằng nào chơi tao vậy?
Tiểu Thư được lôi đi sền sệt mà chưa nhìn rõ là ai.
_Hắn có làm gì Thư không?
Thư nổi cáu:
_Tại anh đó.
_Anh làm gì?
Nước mắt Thư ngân ngấn:
_Bỏ mặc người ta.
Lòng Hiếu xốn xang:
_Anh định đưa Thư lên lầu, ở đây không hợp với chúng ta đâu.
_Sao lúc đầu anh không nói?
_Thư có cho anh nói gì đâu.
Tiểu Thư nện mạnh gót giày lên từng bậc thang. Ðúng như Hiếu nói tầng trên nhạc êm dịu hơn, người ở đây lịch sự hơn. Cô ngồi vào bàn, mặt buồn hiu.
_Còn giận hả?
_Không biết Công Nguyên ở đâu?
_Ở đây rất nhiều vũ trường, biết Nguyên đâu mà tìm.
Tiểu Thư đứng lên:
_Mình về thôi!
_Thư không nhảy à?
Thư lắc đầu:
_Thư không thích nữa.
_Chuyện lúc nãy còn làm Thư sợ?
Thư nhỏ giọng:
_Anh Hiếu! Ðưa Thư về đi!
Giọng nói của cô quá ngọt ngào làm anh nao nao một cảm giác. Anh dìu cô đứng lên:
_Thư à!
_Anh nói đi!
Hiếu định nói gì đó nhưng anh lại thôi. Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh chờ đợi. Anh buông một câu:
_Chắc Nguyên về rồi.
Cả hai lặng lẽ đi bên nhau. Hiếu chất chứa nhiều tâm sự.
_Thư!
_Gì anh?
_Thư đi với anh, Thư không sợ hả?
_Sợ gì?
_Chưa lần nào anh nghe Thư hỏi về anh?
Thư cười nhỏ:
_Con mọt sách như anh khỏi hỏi cũng biết chắc anh không phải kẻ xấu.
Hiếu cũng cười:
_Anh đọc sách tìm cách đột nhập nhà làm sao cho chủ nhà không hay đó.
_Anh là kẻ cắp?
Hiếu hùng hồn gật đầu:
_Phải!
Tiểu Thư đứng lại, thở hổn hển:
_Anh đánh cắp cái gì?
Cầm bàn tay lạnh giá của Thư, anh đáp:
_Ðánh cắp trái tim.
Thư giận dỗi, dùng gót giày giẫm lên chân anh:
_Làm người ta hết hồn.
Hiếu xuýt xoa:
_Ui cha!
_Thành thật khai báo, đã đánh cắp lần nào chưa?
Hiếu co người lại:
_Vẫn chưa.
_Ðể Thư chỉ cho anh.
_Ai hả?
Nhìn Hiếu hồ hởi, Tiểu Thư cười:
_Thy Nga đó!
Hiếu xìu lại:
_Nga à?
Tiểu Thư tròn mắt:
_Sao hả? Không chịu à? Nga tình nguyện cho anh mà anh không chịu lấy, lại muốn làm kẻ cắp.
_Sao Thư biết?
Thư móc túi lấy cái điện thoại của mình ra, bấm bấm. Tiếng anh và Thy Nga trò chuyện trên bãi biển nghe rõ mồn một.
Hiếu nhìn xoáy vào mặt cô:
_Thư ranh ma lắm!
_Không làm chuyện xấu thì sợ ai.
_Vậy là Thư đã biết.
_Biết gì?
_Biết anh…
_Bỏ lỡ cơ hội lấy cắp trái tim Thy Nga hả?
Hiếu vò tóc cô:
_Bé con!
Tiểu Thư cười khúc khích.
_Alô! Chị Hai hả?
_Em có khoẻ không?
_Chị Hai ơi! Cứu em với.
Tiểu Minh hốt hoảng:
_Sao hả? Nguyên ăn hiếp em à?
_Không!
_Chứ chuyện gì?
_Mẹ chồng bảo em làm bếp.
_Xời ơi! Tưởng chuyện gì lớn.
_Chị Hai! Lớn chuyện rồi.
_Chị sẽ cho bà ** sang giúp em.
_Không được đâu.
_Tại sao?
_Ở đây cũng có người giúp việc. Nhưng mẹ chồng nói tiếp khách quý, phải giới thiệu con dâu với họ.
_Gay go rồi.
Tiểu Thư vò nát mái tóc rối:
_Chị Hai nói mẹ qua xin em về bên ấy đi! Em sợ quá!
_Biết sợ à?
Tiếng Tiểu Thư rên rỉ:
_Gì chứ vào bếp hả, chị Hai! Chị biết tay nghề em rồi mà.
_Mẹ chồng bảo em nấu món gì?
_Chỉ nói tiếp khách chứ không nói nấu món gì.
_Vậy để chị ra thực đơn, mua sẵn mọi thứ, em chỉ cần đến lấy đem về, chị sẽ hướng dẫn em nấu. Nhớ lúc nào điện thoại cũng phải kề bên, chị sẽ hướng dẫn em từ xa.
Mắt Tiểu Thư sáng lên:
_Em hiểu rồi, cám ơn chị!
_Nhóc con, đáng đời!
Tiểu Thư điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra. Công Nguyên mở cửa bước vào, anh hất mặt:
_Ra mẹ biểu kìa.
Tiểu Thư liếc anh:
_Làm gì dữ vậy.
Nguyên cười cười:
_Lần này xem cô có bao nhiêu phép thần thông.
Tiểu Thư trừng mắt:
_Trong ba mươi sáu kế, anh có biết kế nào hay nhất không?
Công Nguyên trợn mắt:
_Cô định đào tẩu?
_Anh tưởng tôi không dám làm à?
Nguyên xuống nước:
_Tôi xin cô! Thôi thì tôi sẽ giúp cô.
Tiểu Thư nhí nhảnh:
_Vậy mau gọi một tiếng đi!
Nguyên dài giọng:
_ Tiểu Thư!
Tiểu Thư cười khoái chí, cô mở cửa bước ra đã nghe Công Nguyên lải nhải sau lưng:
_Ðể xem cô cười được bao lâu?
Tiểu Thư ra phòng khách, bà Hà và hai cô em chồng đã chờ cô. Bà Hà vui vẻ:
_Con ngồi đi!
_Dạ!
Bà nhìn cô mỉm cười thân thiện và Tiểu Thư biết cô không thể chối từ những yêu cầu sau cái cười đó.
_Ngày mai mẹ có khách, người bạn làm ăn lâu năm với gia đình. Hôm đám cưới bà ấy ở nước ngoài nên lần này đến thăm. Một là cho biết mặt con dâu mẹ, hai là bà ấy có ý kết thông gia. Con coi tiếp đãi làm sao mà khi về bà ấy hài lòng về con và không từ bỏ ý định kết thân với gia đình mình.
Tiểu Thư cắn môi, một trách nhiệm nặng nề được đặt ra. Khánh Hằng giọng xấc láo:
_Chắc là không được rồi.
Khánh Băng xen vào:
_Chị mà làm bể mặt lần này thì hãy mau cuốn gói về nhà đi!
Bà Hà nạt con gái:
_Hai đứa im đi! Tiểu Thư là đứa con gái được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng, trước khi lấy chồng cũng phải trang bị chút kiến thức. Mẹ nói có đúng không, Tiểu Thư?
Tiểu Thư khẽ gật:
_Dạ!
Bà vui vẻ:
_Ngày mai mẹ sẽ cho ** theo con đi chợ, kẻo con lại mua đồ mắc, không ngon.
Tiểu Thư xua tay:
_Không cần, để tự con.
Khánh Băng háy mắt:
_Ðược không đó, sau này đổ lỗi cho người khác là không được đâu.
Tiểu Thư đáp trả:
_Theo chị! Ðáng lẽ hai em trổ tay nghề của mình để người ta chọn lựa. Nay đổ trút hết cho chị lại còn lời vào lời ra. Ai chọn tụi em coi như tiêu đời.
Khánh Hằng vỗ vai Khánh Băng:
_ Khánh Băng nè! Lúc mẹ đi cưới chị Hai có thử tay nghề của chị ấy không?
_Hình như là không.
Giọng Hằng cay độc:
_Lần này thử luôn, nếu không xong nói mẹ đem trả quách cho rảnh mắt.
Cả hai cô cười phá lên, Tiểu Thư nghe khoé mắt mình cay cay. Chị Hai mắng mình quả không sai.
Nhìn cái mặt tiu nghỉu của Tiểu Thư, Công Nguyên buông tờ báo xuống:
_ Tiểu Thư! Tôi chờ nghe cô sai bảo.
Tiểu Thư đá mạnh vào cái ghế, chiếc ghế nhựa bay cái vèo lên chỗ Nguyên đang nằm, anh né sang một bên:
_Ðịnh ám sát chồng hả?
Tiểu Thư không đáp, cô lấy điện thoại mở cửa đi ra ngoài. Nguyên gọi với theo:
_Cô đi đâu đấy! Mẹ cần cô ra tay chứ không bảo cô đặt nhà hàng mang đến đâu.
Tiểu Thư thò đầu vào:
_Ðồ không có lương tâm.
Tiểu Thư ra chiếc xích đu ngoài sân, cô bấm máy.
_Alô! Tiểu Thư! Anh đây!
_Anh Hiếu!
_Em sao vậy?
_Thư rầu quá!
_Nguyên lại đi với Nga à?
_Không!
_Vậy sao giọng nói của em như khóc hả?
_Mẹ chồng làm khó Thư.
_Nghiêm trọng không?
_Rất nghiêm trọng.
Giọng Hiếu lo lắng:
_Thư nói anh nghe xem anh có giúp được gì cho Thư không?
_Thường anh thích ăn món gì?
_Gì hả?
_Anh nói đi! Thường khi anh thích ăn món gì nhất?
_Em có sao không hả?
_Không!
_Sao lại bàn chuyện ăn uống ở đây?
Giọng Thư buồn thiu:
_Mẹ chồng bảo em nấu ăn.
Tiếng Hiếu cười nhỏ:
_Tưởng chuyện gì, làm anh hết hồn.
_Sao anh có vẻ vui vậy?
_Nấu ăn có gì khó.
_Nhưng với Thư thì…
_Ðúng là tiểu thư.
_Thư không muốn làm tiểu thư đâu.
_Ðược rồi, anh rất thích món gà Nam Dương.
_Trời! Bộ không sợ H5N1 hả?
_Anh nói thích chứ đâu có đòi ăn.
_Món khác đi!
_Khác hả? Ừ, bách hoa càng cua.
Tiểu Thư nhăn mặt:
_Món gì nghe rườm rà vậy? Ðơn giản chút đi!
_Vậy tôm hấp bia đi!
_Có dễ không?
_Tôm rửa sạch, bỏ vào nồi, đổ bia vào bắc lửa lên, xong.
_Ðược đấy! Còn người lớn tuổi hay ăn gì, anh có biết không?
_Anh thấy mẹ anh ở nhà hay ăn súp cua. Ngon và dễ tiêu.
_Món ấy nấu sao hả?
_Món đó nhiều thứ linh tinh lắm như: nấm rơm, thịt gà, thịt cua, hột gà, trứng cút, bột năng…
_Cám ơn anh nhiều nhé!
_Thư có muốn đi ăn thử để mai nấu cho ngon không?
Thư nhìn vào nhà:
_ Công Nguyên ở nhà, em đâu có cơ hội ra ngoài.
_Một lý do gì đó, anh sẽ đến đón em.
Tiểu Thư lúng túng, làm sao đi được đây. Cô chạy tìm Công Nguyên:
_Anh Nguyên!
_Gì hả?
_Tôi muốn ra ngoài một chút.
Nguyên trợn mắt:
_Cô đi chạy trốn?
Tiểu Thư hờn dỗi:
_Cái mặt của tôi giống kẻ thấy khó bỏ chạy lắm hả?
_Cô đi đâu?
_Tìm mua sách nấu ăn đó.
Nguyên cười:
_Chứ không phải đãi khách bánh mì sandwich và sữa hộp hả?
Thư phụng phịu:
_Có giúp không thì nói?
_Cô cứ đi!
_Còn anh?
_Tôi không hứng thú.
_Nếu mẹ hỏi?
_Tôi sẽ nói lý do, mẹ chắc hài lòng với cô con dâu chịu khó học hỏi này lắm.
Tiểu Thư giơ nắm tay đến trước mặt anh:
_Cũng có lúc tôi sẽ hành hạ lại anh.
_Vậy à?
_Chờ xem!
Tiểu Thư vội thay đồ, xách túi đi ra, Nguyên nhướng mắt:
_Ði nhà sách có cần ăn mặc đẹp vậy không?
Tiểu Thư tức tối ném quyển tạp chí lên người anh:
_Người gì nhỏ mọn.
Nguyên đế luôn một câu:
_Ði nhanh kẻo người ta chờ.
Tiểu Thư đang bước, chợt dừng lại:
_Anh nói gì?
Nguyên chồm lên vuốt vào mũi cô:
_Cái mặt làm bộ cũng dễ thương quá đi chứ!
Thư hất tay anh ra:
_Người gì tò mò.
Tiểu Thư nhanh chân đi ra ngã tư đứng chờ, cô sợ mẹ chồng và hai cô em nhìn thấy. Mắt cô cứ nhớn nhác, tìm kiếm.
Chiếc xe du lịch trờ tới đậu trước mặt cô. Tiểu Thư nép vào lề, cô vẫn nhìn đâu đâu.
_Thư!
Thư lùi lại, mắt cô bỗng sáng lên:
_Anh Hiếu!
_Làm gì ngạc nhiên vậy?
_Thư cứ nghĩ…
_Lên xe đi!
Hiếu mở cửa cho Thư lên, anh lái xe đến nhà hàng Hướng Dương. Anh đưa cô lên tầng trên, vừa mát mẻ vừa yên tịnh. Hiếu gọi món ăn, anh không quên hai món mà cô đang cần học hỏi.
Hoài Hiếu nắm tay dẫn cô vào nhà bếp. Mọi người gật đầu chào anh. Anh mỉm cười đáp trả. Thư nhìn anh chăm bẳm:
_Anh quen họ?
_Khách hàng quen thuộc của họ mà.
Hiếu tìm gặp bếp trưởng, anh nói:
_Chú! Chú làm ơn hướng dẫn cách nấu món súp cua và tôm hấp bia cho cô ấy.
Người đàn ông cung kính:
_Nếu bà và cậu muốn ăn cứ đến đây, tôi phục vụ. Sao lại nấu nướng chi cho cực thân.
Hiếu cười:
_Không! Cô ấy ăn mà không biết được cách nấu nên không chịu. Tôi chỉ muốn cô ấy ăn ngon miệng mà không nêu thắc mắc gì hết.
_Vâng! Tôi xin sẵn sàng.
Tiểu Thư tròn mắt nghe ông giảng giải cách ướp thức ăn, cách gọt tỉa, trình bày. Cô như người vừa khám phá ra nét độc đáo trong ẩm thực. Miệng cứ cười mãn nguyện. Hiếu khoanh tay, đứng nhìn cô say sưa nghe giải thích. Ðôi mắt tròn đen láy lâu lâu khẽ chớp làm tim anh như có ai đó khều nhẹ, nao nao. Giá như… Hoài Hiếu lắc đầu cố xua đi ý nghĩ ngông cuồng đó.
_Mình ra ngoài đi anh Hiếu!
_Thư học xong chưa?
_Tàm tạm.
_Hy vọng Thư sẽ làm mọi người hài lòng.
_Thư cám ơn anh!
_Về chuyện gì?
_Ðược ăn và học hỏi.
Hiếu nhún vai:
_Học hỏi thì không có vấn đề, còn ăn Thư phải thanh toán.
_Thư hả?
_Sao, không công bằng à?
Thư cười, đung đưa mái tóc, một cử chỉ làm Hiếu khó chịu trong lòng.
_Không thành vấn đề.
Hiếu nén cảm xúc, anh gắp tôm cho cô:
_Nói vậy chứ ai lại bắt người đẹp trả tiền.
Tiểu Thư nhún vai:
_Không sao! Chỉ cần Thư để lại địa chỉ, họ sẽ đến nhà nhận tiền.
Hiếu nhìn cô nồng ấm:
_Thư đúng là một tiểu thư.
_Câu này Thư nghe anh nói bao nhiêu lần rồi. Anh nói câu khác đi.
_Chỉ sợ nghe xong Thư bỏ chạy.
Thư lấy khăn giấy lau tay:
_ Công Nguyên nói với Thư biết bao nhiêu câu cay độc thế mà Thư có chạy đâu.
Hiếu chống đũa nhìn sâu vào mắt cô:
_Vậy Nguyên đã nói câu: Anh yêu em chưa?
Tiểu Thư như ngồi phải lửa. Cô cựa người mãi trên ghế, mặt cúi xuống không dám ngẩng lên. Anh ta ăn phải cái gì mà dạn miệng vậy không biết. Cũng tại mình tào lao gợi ý.
_Thư!
Tiểu Thư giật mình:
_Gì hả?
_Thư chưa trả lời anh.
Thư cắn môi, mái tóc ngắn lại đung đưa:
_Có!
_Thật à?
_Sao hả?
_Anh không tin.
Thư liếc anh:
_Tò mò đâu phải bản tính đàn ông.
_Nhưng anh muốn biết sự thật.
Thư nghiêng đầu:
_Sự thật gì?
_Mối quan hệ của Thư và Nguyên.
_Vợ chồng.
_Không phải vậy.
Thư lắc đầu:
_Thư không hiểu anh nói gì. Có những sự thật thà không biết vẫn hay hơn.
Hiếu chép miệng:
_Anh đã từng ở nước ngoài, bên ấy mối quan hệ hôn nhân rất tự do. Nhưng anh thấy em và Nguyên khác xa bên trời Tây ấy.
_Khác chỗ nào?
_Không ai lại để chồng mình âu yếm bạn gái trước mặt mà không hề đỏ mặt. Thư đâu đủ bản lĩnh làm chuyện đó.
_Anh hiểu Thư à?
_Hôm bị tụi nhỏ bắt nạt ở vũ trường, anh biết Thư rất nhạy cảm và có đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố như mọi người. Tại sao lại làm lơ trước thái độ quá đáng của Công Nguyên.
Thư phẩy tay:
_Nói chung là Thư chịu thế.
_Một lời giải đáp mơ hồ.
_Anh muốn tìm hiểu để làm gì?
_Ðể đêm về ngủ được yên giấc.
Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh:
_Anh vì chuyện người ta mà mất ngủ? Xem ra anh “bà Tám” hơn Thư tưởng.
_Anh chỉ “Tám” với Thư thôi.
_Không cần anh lo. Anh đưa Thư về đi!
Lên xe, Thư im lặng cho đến lúc xe dừng lại. Hiếu vẫn còn quyến luyến:
_Nếu có trở ngại gì nhớ điện cho anh.
_Với điều kiện.
_Ðiều kiện gì?
_Không tò mò chuyện của Thư.
Hiếu sủi mũi giầy trên đất:
_Thư ác với anh quá!
_Nếu không thì…
_Ðược rồi, anh không hỏi nữa.
_Anh về đi!
_Thư vào nhà xong, anh mới về.
_Nhà Thư không phải ở đây. Anh về đi!
Hiếu nấn ná:
_Anh đưa Thư đến cổng.
Thư nhăn nhó:
_Anh muốn Thư bị cả nhà chồng tống cổ ra đường à?
_Vậy anh về nha.
_Chào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...