Tiểu Thư Tinh Nghịch

Thy Nga! Xoay người sang trái một chút. OK!
Máy ảnh trên tay Công Nguyên loé sáng lia lịa. Anh quay qua gọi:
_Hiếu! Anh chụp giúp chúng tôi nhé!
Công Nguyên vô tư ôm hông, nâng cằm tạo đủ kiểu dáng thân mật để chụp ảnh với Thy Nga.
Thy Nga làm nũng:
_Anh Hiếu chụp với Nga vài kiểu đi!
Hiếu lắc đầu:
_Tôi không thích chụp ảnh. Ảnh mà có tôi sờ lên sẽ cộm vì cặp mắt kiếng này.
Thy Nga cười, cô làm điệu trước mặt Hiếu:
_Không tắm! Không chụp ảnh, anh đi ra đây làm gì?
Hiếu nhún vai:
_Tôi cũng không biết, chỉ có điều Thy Nga bảo tôi đi là tôi đi!
Thy Nga lấy cát tô lên người:
_Anh thích cô ấy?
_Tôi không nghĩ vậy.
Thy Nga cố tình:
_Anh có biết Công Nguyên là chồng cô ấy không?
Khẽ gật, Hiếu nhặt con ốc biển ném ra xa.
_Họ sống Tây quá!
Thy Nga khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp:
_Là sao?
_Ở họ có cái tự do mà không phải cặp vợ chồng nào cũng có.
_Chỉ có Công Nguyên tự do thôi. Còn cô ấy thì không, Nguyên hay ghen lắm!
_Như vậy thì bất công với cô ấy quá.
_Anh muốn cô ấy tự do hả?
Hiếu cười, Thy Nga phát hiện anh có nụ cười rất đẹp:
_Nga đoán là anh thích cô ấy rồi. Anh ao ước cô ấy có chút tự do để anh bay bổng với cô ấy có đúng không?
Hiếu đứng lên:
_Làm gì có.
_Anh Hiếu!
_Nga kêu tôi.
_Xuống bơi với Nga đi!
Hiếu vò đầu:
_Tôi không biết bơi.
Nga cố chèo kéo anh:
_Nước cạn lắm! Xuống đi anh!
Hiếu lắc đầu.
Thy Nga phụng phịu, Nguyên sánh bước Tiểu Thư bước tới. Thy Nga quay sang Nguyên:
_Mình bơi đi anh!
Công Nguyên bế xốc cô lên, cát từ người cô rơi ***. Cô vùng vẫy trong tay Nguyên, tiếng cười khúc khích. Hiếu khó chịu nhìn sang Tiểu Thư, anh thấy cô không có biểu hiện gì cả.
_ Tiểu Thư!
Cô cười:
_Anh có cảm giác thế nào khi gọi tên tôi?
Hiếu cười nhỏ:
_Nghe như cái gì đó vừa cao quý, vừa xa lạ, không thể với tới.
_Không phải kéo theo cục lười à?
_Cô còn giận tôi?
_ Công Nguyên thì khác, anh ấy nói mỗi lần gọi tên tôi, anh ấy cảm thấy mình như tôi tớ. Và anh ấy không thích cảm giác đó.
_Tôi thích mà không được.
Tiểu Thư quay qua nhìn anh:
_Anh nói gì?
Hiếu lắc đầu:
_Không có gì.
Tiểu Thư nhìn ra ngoài, Công Nguyên đang đùa với Thy Nga. Họ như đôi vũ công múa trên biển, uốn lượn bên nhau.

_Anh không xuống biển à?
Tìm một tảng đá, Hiếu ngồi xuống:
_Tôi nhìn cô tắm.
Tiểu Thư thoáng đỏ mặt:
_Ai lại thế?
_Nếu cô không thích, tôi quay mặt chỗ khác.
_Ý tôi là tắm một mình sẽ buồn.
_Cô ra ngoài ấy với Nguyên đi!
Thy Nga! Xoay người sang trái một chút. OK!
Máy ảnh trên tay Công Nguyên loé sáng lia lịa. Anh quay qua gọi:
_Hiếu! Anh chụp giúp chúng tôi nhé!
Công Nguyên vô tư ôm hông, nâng cằm tạo đủ kiểu dáng thân mật để chụp ảnh với Thy Nga.
Thy Nga làm nũng:
_Anh Hiếu chụp với Nga vài kiểu đi!
Hiếu lắc đầu:
_Tôi không thích chụp ảnh. Ảnh mà có tôi sờ lên sẽ cộm vì cặp mắt kiếng này.
Thy Nga cười, cô làm điệu trước mặt Hiếu:
_Không tắm! Không chụp ảnh, anh đi ra đây làm gì?
Hiếu nhún vai:
_Tôi cũng không biết, chỉ có điều Thy Nga bảo tôi đi là tôi đi!
Thy Nga lấy cát tô lên người:
_Anh thích cô ấy?
_Tôi không nghĩ vậy.
Thy Nga cố tình:
_Anh có biết Công Nguyên là chồng cô ấy không?
Khẽ gật, Hiếu nhặt con ốc biển ném ra xa.
_Họ sống Tây quá!
Thy Nga khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp:
_Là sao?
_Ở họ có cái tự do mà không phải cặp vợ chồng nào cũng có.
_Chỉ có Công Nguyên tự do thôi. Còn cô ấy thì không, Nguyên hay ghen lắm!
_Như vậy thì bất công với cô ấy quá.
_Anh muốn cô ấy tự do hả?
Hiếu cười, Thy Nga phát hiện anh có nụ cười rất đẹp:
_Nga đoán là anh thích cô ấy rồi. Anh ao ước cô ấy có chút tự do để anh bay bổng với cô ấy có đúng không?
Hiếu đứng lên:
_Làm gì có.
_Anh Hiếu!
_Nga kêu tôi.
_Xuống bơi với Nga đi!
Hiếu vò đầu:
_Tôi không biết bơi.
Nga cố chèo kéo anh:
_Nước cạn lắm! Xuống đi anh!
Hiếu lắc đầu.
Thy Nga phụng phịu, Nguyên sánh bước Tiểu Thư bước tới. Thy Nga quay sang Nguyên:
_Mình bơi đi anh!
Công Nguyên bế xốc cô lên, cát từ người cô rơi ***. Cô vùng vẫy trong tay Nguyên, tiếng cười khúc khích. Hiếu khó chịu nhìn sang Tiểu Thư, anh thấy cô không có biểu hiện gì cả.
_ Tiểu Thư!
Cô cười:
_Anh có cảm giác thế nào khi gọi tên tôi?
Hiếu cười nhỏ:
_Nghe như cái gì đó vừa cao quý, vừa xa lạ, không thể với tới.

_Không phải kéo theo cục lười à?
_Cô còn giận tôi?
_ Công Nguyên thì khác, anh ấy nói mỗi lần gọi tên tôi, anh ấy cảm thấy mình như tôi tớ. Và anh ấy không thích cảm giác đó.
_Tôi thích mà không được.
Tiểu Thư quay qua nhìn anh:
_Anh nói gì?
Hiếu lắc đầu:
_Không có gì.
Tiểu Thư nhìn ra ngoài, Công Nguyên đang đùa với Thy Nga. Họ như đôi vũ công múa trên biển, uốn lượn bên nhau.
_Anh không xuống biển à?
Tìm một tảng đá, Hiếu ngồi xuống:
_Tôi nhìn cô tắm.
Tiểu Thư thoáng đỏ mặt:
_Ai lại thế?
_Nếu cô không thích, tôi quay mặt chỗ khác.
_Ý tôi là tắm một mình sẽ buồn.
_Cô ra ngoài ấy với Nguyên đi!
chickey_yêu
18-07-2008, 02:13 PM
Nhìn họ, Thư ái ngại:
_Thà để anh nhìn còn hơn phá hỏng cuộc vui của họ.
Hiếu định hỏi cô không ghen sao. Nhưng anh không dám, trong lòng anh đang có nhiều thắc mắc và mâu thuẫn. Nhìn Nguyên quấn quít bên Nga, anh tức giùm Thư nhưng thấy Thư đi cạnh Nguyên, anh không muốn.
_Tôi bơi dở lắm! Nhờ anh trông hộ nhé!
Hiếu khẽ gật. Tiểu Thư đi ra biển, dáng mảnh khảnh, cô độc làm sao. Hiếu bỗng ước ao xa xôi, tim anh nao nao một cảm giác khó tả. Anh gỡ kính bỏ vào túi, đôi mắt anh dõi theo dáng ngụp lặn của cô.
Thân hình mềm mại của cô tung tăng với sóng biển. Hoài Hiếu nhìn mà không biết chán. Cái chấm nhỏ ấy xa dần, xa dần…
Hoài Hiếu đứng bật lên, một thoáng anh đã vởi bỏ quần áo, phóng nhanh xuống biển. Bàn tay Tiểu Thư đang chấp chới, tiếng ai đó gào lên:
_Có người chết đuối.
Hai tiếng chết đuối khiến đôi chân anh quẩy nhanh và đôi tay sải dài. Anh bế xốc Tiểu Thư lên, anh áp mặt mình vào má cô:
_ Tiểu Thư! Tiểu Thư!
Ðộng tác cứu hộ của Hiếu thật nhuần nhuyễn, Tiểu Thư từ từ mở mắt. Hiếu vội đỡ cô lên, ôm cô thật chặt:
_Thư làm anh sợ quá!
Phút chốc tôi và cô không còn, cái chết như sợi tơ lôi họ lại gần nhau. Tiểu Thư để mặc cho anh ôm cô, cô đưa mắt nhìn Nguyên trách móc.
Mọi người tản ra, Hiếu lấy cái khăn bông choàng cho Thư:
_Thư lạnh không?
Thư lắc đầu:
_Thư muốn bơi.
Hiếu ngăn lại:
_Thư vừa tỉnh lại, sức khoẻ không tốt cho Thư bơi đâu.
Thy Nga chen vào:
_Có anh, cô ấy còn sợ gì?
Hiếu cúi đầu:
_ Công Nguyên! Tôi xin lỗi!
Nguyên phẩy tay:
_Lỗi phải gì. Còn cô, nếu không bơi được thì về phòng nghỉ đi!
Tiểu Thư bặm môi:
_Ai bảo không được.
Tiểu Thư xăm xăm đi xuống, Hiếu biến sắc, Nguyên đuổi theo cô:
_Cô định bày trò gì nữa vậy?
Tiểu Thư kênh kiệu:
_Anh là chồng tôi, dù trên danh nghĩa nhưng anh cũng đâu quá vô tình bỏ mặc tôi sống chết chứ.

_Cô trách tôi?
_Không trách anh chứ trách ai? Tôi ra đây là vì ai hả?
_Nhưng lúc đó tôi ở xa chỗ cô, tôi làm sao đến kịp.
Tiểu Thư hét lên:
_Vậy lúc lên bờ? Tại sao người sơ cứu cho tôi là anh ấy mà không phải là anh?
Nguyên nổi nóng:
_Cô đi mà hỏi hắn. Hắn ôm cứng lấy cô, hắn như người điên, gạt bỏ mọi người ra. Trong mắt hắn chỉ có mình cô.
Thư đưa tay vuốt mặt:
_Sự việc quá tồi tệ.
Nguyên chống nạnh:
_Tôi tệ! Hừ! Không phải cô cũng thích hắn à?
Thư quát lên:
_Anh im đi! Tôi muốn giữ sĩ diện cho anh, còn anh lai bám theo Thy Nga.
_Tôi không cần thứ sĩ diện ấy.
_Vậy thì ly hôn đi!
Nguyên đỏ bừng mặt:
_Ly hôn thì ly hôn.
Tiểu Thư ngồi phịch xuống cát, tay cô quơ được nắm cát nào cô đắp vào người nắm ấy. Nguyên thấy ân hận, anh ngồi xuống tấp cát cho cô. Cô trừng mắt:
_Anh làm gì hả?
_Chôn sống cô.
Tiểu Thư hốt một nắm cát ụp lên đầu anh. Anh đáp trả, Thư đứng vụt lên chạy ra biển, anh hết hồn phóng theo.
Giọng Thy Nga đều đều:
_Anh thấy không, họ lại cãi nhau vì anh đấy.
_Tôi làm gì sai?
Vẽ những vòng tròn trên cát, Thy Nga hờn mát:
_Anh nói với Nga, anh không biết bơi. Anh né tránh Nga, trong lúc Nga là người thích hợp với anh hơn.
_Tôi không nghĩ nhiều như cô nói đâu.
_Anh tìm được gì ở một cô gái đã có chồng.
Hiếu khó chịu:
_Tôi biết rất rõ điều ấy, cô không cần lặp lại.
Nga liếc anh:
_Biết mà còn mơ mộng.
Hiếu đáp trả:
_Có giống ai kia bám theo chồng người ta.
Nga cười:
_Trước khi lấy vợ, anh Nguyên và Nga là tình nhân của nhau.
_Bây giờ vẫn thế chứ?
_Chỉ còn là bạn thôi.
_Cô không thấy e ngại trước mặt Tiểu Thư?
Nga nhún vai:
_Như anh thấy đó. Cô ấy không hề tái mặt.
_Ðó là một điều lạ.
Thy Nga nhìn thật lâu vào mặt Hiếu:
_Anh đừng cho rằng thái độ thờ ơ của Tiểu Thư là để đến với anh. Nếu có, chỉ là trả thù Nguyên thôi.
Hiếu cười:
_ Tiểu Thư rất thẳng tính, đâu cần dùng tôi trả đũa chồng mình.
_Xem ra anh hiểu cô ấy nhiều hơn tôi tưởng.
Hiếu đi về phòng nghỉ, Thy Nga lẽo đẽo theo sau.
_Cô không tắm nữa hả?
_Cũng nên để cho họ tự do lo lắng cho nhau. Anh uống cà phê không?
Hiếu chưa đáp thì Nga đã nói:
_Tôi biết là anh sẽ nói không và có thể ngồi với Tiểu Thư suốt đêm nhấm nháp chất đắng đó. Anh bất công với tôi quá.
Hiếu cười:
_Thôi được, tôi sẽ đi với cô.
Nga vào phòng:
_Hẹn gặp lại!
Chiếc đầm hai dây, vạt xéo làmnổi bật làn da trắng hồng của Thy Nga. Hoài Hiếu không có vẻ chú ý gì đến cách ăn mặc hay trang điểm của cô làm cô bực bội.
_Mình đi đâu anh?
Hiếu chỉ xuống tầng dưới:
_Ở đó, họ về khỏi tìm.
Nga giận bầm gan:

_Cà phê ở đó không ngon.
_Ngon hay không còn phải xem tâm trạng người uống. Theo tôi, Nga hãy uống dừa cho hạ hoả.
Nga cong cớn:
_Anh đang nghĩ gì đó?
_Nga đang ghen với Tiểu Thư.
_Buồn cười, họ là vợ chồng tại sao tôi lại ghen.
_Ý nghĩ này mới xuất hiện vài giờ có đúng không?
_Sao cũng được. Tôi nghĩ cả anh cũng không nên mơ mộng làm gì.
_Tôi có nói là tôi mơ mộng à?
Nga bặm môi:
_Nhìn anh ôm cô ấy từ dưới biển lên là tôi biết ngay vị trí cô ấy trong lòng anh không nhỏ.
Hiếu bật cười:
_Với bất kỳ ai tôi cũng thế.
Nga liều lĩnh:
_Nga cũng muốn chết một lần.
Anh nhìn cô:
_Chắc chắn Công Nguyên không bỏ rơi cô.
_Nga muốn người cứu Nga là anh. Anh Hiếu à! Họ là một đôi, tại sao Nga và anh không thể là một đôi.
Hiếu nhìn mông lung ra cửa:
_Nếu họ là một đôi thì tôi và cô mãi mãi là một chiếc, vì tôi không tìm được tiếng nói chung với cô.
_Anh lạnh lùng hơn tôi tưởng.
_Tôi cũng là con người mà thôi.
_Một con người có trái tim băng giá.
Hiếu mỉm cười, cô đâu biết trái tim anh như chảo dầu đang sôi lên ùng ục. Nó cứ réo gọi mãi một cái tên nghe quý phái mà khó gần: Tiểu Thư!
Tiếng Tiểu Thư reo khá to:
_A! Hai người ở đây!
Công Nguyên khó chịu nhìn Thy Nga ăn mặc khêu gợi ngồi cạnh Hoài Hiếu.
_Hai người đi không nói với tôi lời nào làm bà chăn này cằn nhằn tôi mãi.
Tiểu Thư cười thật tươi:
_Cứ ngỡ hai người chơi trò trốn tìm. Tôi với Nguyên đi tìm trên bãi biển mãi đến giờ.
Hiếu nhìn cô đầm ấm:
_Xin lỗi hai người.
Tiểu Thư gợi ý:
_Mình đi tìm cái gì ăn đi!
Thy Nga lắc đầu:
_Anh Nguyên, mình đi vũ trường thư giãn đi!
Nguyên gật đầu:
_Ừ, đi thôi.
Tiểu Thư nhăn mặt:
_Vũ trường ư? Uống rượu và nhảy nhót, tôi không đi đâu.
Nguyên lạnh lùng:
_Tuỳ cô!
Thy Nga liếc Hiếu:
_Chắc anh đâu có hứng thú phải không Hoài Hiếu?
Hiếu gật:
_Tôi ở lại với Tiểu Thư.
Nguyên nhìn Tiểu Thư:
_Nhớ ngủ sớm, không đi lung tung đó.
Tiểu Thư bặm môi:
_Hít _Le!
Hoài Hiếu cười:
_Thư không thích đến vũ trường hả?
Tiểu Thư đung đưa mái tóc ngắn:
_Thích, nhưng không thích đi với họ.
_Ðể Công Nguyên ở cạnh Thy Nga hoài, Thư không sợ hả?
_Sợ gì?
_Mất chồng đó.
Tiểu Thư hồn nhiên:
_Một khi cái gì không phải của mình, dù có nỗ lực đến đâu cũng vô ích mà thôi.
Hiếu nghe một chút buồn len nhẹ vào tim. Một câu nói vô tình như nhắc nhở anh.
_Anh đưa Thư đến vũ trường nhé?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận