Trong tòa nhà văn phòng ở đường Hoài Hải Trung, trên chiếc bàn họp dài ngoằng đã xếp đầy những tách cà phê to nhỏ khác nhau, mùi vị của cà phê từ sáng sớm tinh mơ đã bao trùm trong mỗi tòa cao ốc văn phòng lớn nhỏ, sáng nào cũng đều bị thứ mùi như vậy đốt cháy, kích thích, sau đó mọi cảm xúc đều dần trở nên phấn khích không thể cưỡng lại. Mùi hương ấy sẽ liên tục tiếp diễn cho đến chiều muộn, nửa đêm, hừng đông, cuối cùng tan dần, các tòa nhà văn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng, giống như một con quái vật khổng lồ mệt mỏi sau khi đã gầm gừ suốt một ngày liền.
Cố Ly nhìn lũ cấp dưới mặt chau mày ủ, cả một dây chuyền sản xuất quảng cáo, dưới sự phá hủy của cuộc khủng hoảng tài chính đã trở nên cực kỳ mong manh. Các nhà quảng cáo đều đang ra sức cắt giảm chi tiêu, bóng dáng của những nhà quảng cáo hùng mạnh về tài chính, tranh nhau đăng quảng cáo trên trang đầu trước đây giờ trở nên quá xa xỉ, xa vời chẳng khác nào thời đại chấp chính của Từ Hy thái hậu, các nhà quảng cáo lúc này, ai nấy cũng đều tỏ vẻ khách sáo: “Ôi ôi, không sao, không sao, trang nhất cứ nhường lại cho họ đi. Các cô có trang quảng cáo nào đang chiết khấu không?”
Không khí trầm lắng nặng nề bao trùm cả căn phòng.
Chiếc điện thoại ở giữa bàn họp đột nhiên đổ chuông, một nam trợ lý ấn nút speakers, giọng của Diệp Truyền Bình pha với tiếng rè của điện thoại vang lên: “Đừng ngồi ngây ra đấy nữa, các người có ngồi đấy cho đến khi Mỹ biến thành nước cộng sản, thì khách hàng quảng cáo cũng sẽ không tự đến mở cửa công ty chúng ta đâu. Nghĩ cách đi.” Điện thoại ngắt cạch một tiếng. Để lại đám người mặt mày xám ngoét trong phòng, thể diện hay tôn nghiêm gì đó, chẳng ai còn để ý đến những thứ này nữa, nguyên nhân khiến mặt họ xám ngoét là vì quá đói. Kể từ tối qua, suốt một đêm dài, đến khi ánh mặt trời ngày mới xuyên phá lớp cửa chớp công ty, dưới tia tử ngoại phát ra từ đôi mắt của Cố Ly, chẳng ai dám rời đi. Có điều, Cố Ly có thể dựa vào quang hợp để duy trì tinh thần khỏe mạnh vĩnh hằng của mình, thì những nhân viên khác chẳng qua chỉ là loài người thôi – loài người sẽ không thể ngăn cản được Cố Ly.
Cố Ly kéo ghế ra: “Mọi người đi ăn sáng đi, sau khi ăn xong trở về công ty tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngủ một lát để bổ sung tinh thần và sức lực, rồi viết một bản tiến độ trong phạm vi công việc của mình cũng như bản kế hoạch mới trong tháng kế tiếp, những việc này cộng lại hai tiếng đủ không? Vậy đúng mười một giờ, trở lại công ty họp tiếp.”
Mọi người: “…”
Cố Ly giẫm trên đôi giày cao gót, lộp cộp lộp cộp lướt một mạch ra khỏi phòng họp. Tuy mặt nó không hề biến sắc, giữa hai chân mày vẫn lộ ra thái độ bất cần mà Võ Tắc Thiên hay Từ Hy thường thể hiện trên mặt, nhưng người hiểu nó, chẳng hạn như tôi, nhất định sẽ biết rằng, lúc này nó chỉ là một con hổ giấy, tức tốc rời khỏi hiện trường gây án, vì nó biết nếu đi chậm một chút, chắc chắn nó sẽ bị đánh tan xác. Kiểu tác phong này, hồi còn ở đại học, nó đã tôi luyện đến mức thành thục.
Năm đó, khi với tư cách sinh viên nữ xuất sắc thay mặt các sinh viên Học viện tài chính phát biểu với sinh viên mới nhập học năm thứ nhất, nó đã hùng hồn khảng khái mà nói rằng: “Các bạn nghe kỹ đây, những thứ như bít tất gì gì đó, những phụ ện di động đáng yêu gì gì đó, những chiếc váy màu hồng phấn gì gì đó của các bạn, chút nữa sau khi kết thúc buổi lễ này, về đến ký túc xá hãy đốt sạch đi. Kể từ hôm nay, các bạn không được vểnh mặt lên trời, hớn ha hớn hở làm gì, có thời gian rảnh rỗi đi huênh hoang này nọ, chi bằng đi xem biểu bảng báo cáo. Sung không rụng vào miệng, cũng không rụng vào trong căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển đâu, gần bờ biển chỉ có biệt thự, chỉ những người đi giày cao gót mới vào đó được! Còn bạn nữa, bạn gái tết tóc hai bên đứng ở hàng đầu ấy, bạn để ểu tóc này, có từng nghĩ đến cảm nhận của mọi người xung quanh không? Bạn đã từng tìm hiểu xem cảm xúc của con bò là như thế nào chưa? Tuy chúng ta học nh tế cần lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng cũng không được êu ngạo thái quá thế đâu?” Nói xong, con hổ giấy này lướt một mạch khỏi hiện trường, lộp cộp lộp cộp… cực kỳ điêu luyện.
Năm đó, giữa mùa hè nóng nực, nó mặc váy siêu ngắn cực thấp, trên người xịt đầy COCO CHANEL NO.5 mà thứ ấy với đám sinh viên nam khí huyết đang sung mãn kia thì chẳng khác nào xuân dược[3] , rồi đong đưa điệu đà bước vào ký túc xá nam, trên tay xách một hộp Haagen–Dazs, đối mặt với những cơ thể nam tính trẻ trung chỉ mặc độc chiếc quần lót bó sát lồ lộ trước mắt, mặt nó không hề biến sắc, ánh mắt e ấp tình xuân, nó nhìn Vệ Hải ra mở cửa, anh chàng cơ thể tráng ện này cũng chỉ mặc một chiếc quần lót, nó giống như đóa hoa nở rộ giữa tháng Ba bay vào, đặt ly kem xuống, rồi lại nhẹ nhàng lướt ra, để lại Cố Nguyên như sắp vỡ đôi ngay tại trận, trong ánh mắt sắc lẹm long lanh của Cố Nguyên, con hổ giấy này đã lặng lẽ bỏ đi, như khi nó hùng hổ xuất hiện, vung vẩy tay áo, như mây xuống phố… nó lướt một mạch, lộp cộp lộp cộp…cực kỳ điêu luyện.
[3] Từ dùng chỉ những loại thuốc khi dùng vào sẽ gây kích thích ham muốn tình dục.
Năm đó, nó nhanh mồm nhanh miệng, vừa sáng sớm trông thấy giáo sư môn Luật nh tế đến, liền thân thiết chào hỏi: “Em chào thầy, nghe nói vợ thầy hôm qua xách một chiếc giỏ hồng của PRADA ngã từ trên cầu vượt bộ hành xuống thảm xanh ạ? Ha ha ha ha… PRADA và bọn cây xanh a không bị sao chứ”, sau đó con hổ giấy này lướt nhanh một mạch, lộp cộp lộp cộp… cực kỳ điêu luyện.
Nhiều năm như vậy, nó luôn sống trong tâm thế liếm máu đầu dao này. Nó chưa bị giết, điều đó đủ để chứng minh phần mộ tổ tiên nhà nó phải chắc chắn biết nhường nào. Nhiều năm như vậy, tôi luôn cảm thấy từ một số góc độ nào đó, nếu nhìn một cách biện chứng, nếu phân tích một cách khách quan, nếu bỏ qua hiện tượng để nhìn bản chất, thì tôi cảm thấy nó và Đường Uyển Như thực sự giống nhau, không phải duyên ếp, không chung một nhà. Tôi từng sỉ nhục nó: “Cố Ly, điểm khác biệt giữa cậu và Đường Uyển Như chính là ở chỗ có đang mặc Dior hay không mà thôi.” Nó cười nhạt một tiếng, rồi đáp: “Cậu nhầm rồi. Điểm khác biệt giữa tớ và Đường Uyển Như ở chỗ, là có mặc hợp với Dior hay không mà thôi.”
Tôi ngắm dung nhan biết nhìn xa trông rộng của nó, tôi thua rồi.
Cố Ly rời khỏi phòng họp, về đến phòng làm việc của mình, nó tức tốc vơ lấy di động, túi xách, áo khoác – ba món đồ điển hình khi ra khỏi nhà, sau đó lại tức tốc biến mất trong tòa nhà “M.E”. Lam Quyết nhìn Cố Ly bay vèo ra cửa như một trận cuồng phong không mây không khói (vung vẩy tay áo, như mây xuống phố) như thế, anh ta chợt giật mình, vội vàng chạy theo: “Giám đốc Cố, cô đi đâu vậy? Tôi lái xe giúp cô.”
“Được, mau đi thôi, tôi đợi anh ở gara.” Cố Ly bay vun vút rồi nhanh chóng biến mất phía cuối hành lang, vừa ngoái lại liền buông thêm một câu rất tùy hứng, “À đúng rồi, đem theo luôn con dao trên bàn làm việc của tôi nữa.”
Lam Quyết: “…”
Bầu trời dần rõ nét hơn.
Cái sắc lam xám rất riêng của buổi ban mai ấy từ từ bị pha nhạt đi, cảm giác sương mù như được giăng mắc mờ ảo tràn ngập trong không khí, và biến mất hoàn toàn dưới ánh mặt trời. Ánh nắng mùa thu có gì đó đặc biệt cũng na ná với thành phố rộng lớn hậu công nghiệp hóa này, trông như một chỉnh thể tự nhiên chân thực, nhưng nhìn lâu lại khiến người ta cảm thấy giả tạo. Mặt trời chói chang trông chẳng có sự khác biệt nào so với giữa hè tháng sáu, nó vẫn cheo leo trên vòm trời, vẫn trên những áng mây a ngạo nghễ trông xuống thế giới dưới chân, nó vẫn dùng những tia sáng để vuốt ve mỗi tấc da thịt, nhưng rồi chỉ đem đến cảm giác tê tái. Nó long lanh soi rọi trên mặt hồ, nhưng mặt hồ băng giá chỉ đáp trả lại những tia sáng phản chiếu càng lạnh lùng hơn mà thôi.
Lục Thiêu ngồi trên thảm cỏ nơi anh ấy thích nhất trong công viên Tĩnh An. Đeo cặp kính râm, đội mũ len đan, cả chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt nữa. Trông như thế, anh chỉ là một người nước ngoài bình thường. Nhưng chỉ cần bỏ kính xuống, hoặc tháo khẩu trang ra, diện mạo xuất hiện liên tục tràn ngập trên các tạp chí và truyền hình a, có lẽ đủ sức thu hút một cơ số thiếu nữ chạy theo thời trang, xương xẩu lởm chởm.
Thực ra, suýt chút nữa anh đã quên mất là bao lâu rồi mình chưa được nhàn nhã tản bộ trên phố như thế, bao lâu rồi chưa được thoải mái đi xem trọn vẹn một bộ phim như thế, bao lâu rồi chưa được sảng khoái ăn uống ở quán ven đường như thế. Trước đó chưa từng, bây giờ cũng không thể. Bản thân bây giờ, chẳng khác nào một bí mật không thể để người khác trông thấy, sống trong bóng tối, sống trong một trạng thái thời gian đếm ngược luôn luôn phải để tâm cảnh giác.
Anh ấy nhổm dậy, móc chìa khóa xe ra khỏi túi. Đột nhiên anh ấy muốn đến một nơi.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dựa đối diện với Cung Minh, nói là ghế dựa, nhưng thực ra còn to hơn cả ghế sofa. Không gian tĩnh lặng trong phòng khiến người ta lầm tưởng thời gian đang trôi qua vùn vụt với trạng thái của một thứ chất keo bán đông đặc. Cà phê kích thích cơ thể đã giúp tôi thoát khỏi trạng thái lơ mơ hỗn độn của buổi sáng sớm mà tỉnh táo hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian Cung Minh nằm viện, tuy tôi và Kitty vẫn bận tối mắt tối mũi, nhưng suy cho cùng anh ta không phải là siêu nhân, lượng công việc chắc chắn sẽ không thể nhiều như lúc bình thường được. Vậy nên dạo này, tôi cũng có chút thời gian rảnh rỗi, chẳng hạn như lúc này, để tôi có thể hồi tưởng lại đôi chút cuộc sống của mình. Lâu nay, tôi luôn phải làm việc với tốc độ về đích của vận động viên điền nh chạy cự ly ngắn, chẳng khác nào một con chuột mù bị đốt lửa sau đuôi phải nhe nanh há miệng lao về phía trước, nhưng khi tôi dừng lại hồi tưởng về cuộc sống của mình, dường như có thể cảm nhận được rất nhiều hạt cát tích tụ lại trong trái tim, theo dòng máu chảy vào các bộ phận của cơ thể, lắng đọng lại trên người tôi vô số sự thương cảm gồ ghề trúc trắc.
Sau khi trời vào Thu, cuối cùng Đường Uyển Như cũng chuyển khỏi biệt thự của chúng tôi.
Thực ra chẳng có nguyên nhân nào cả, chúng tôi không tranh cãi, cũng chẳng ghét bỏ nhau – nói trắng ra, đã nhiều năm trôi qua, với cá tính của Đường Uyển Như, nếu ghét thì đã ghét từ sớm rồi – vấn đề giữa chúng tôi nằm ở chỗ, khi mỗi chúng tôi đều vội vã chia tay thời sinh viên, khoác lên mình những bộ đồng phục màu đen đơn điệu chen mình trong chiếc thang máy bé tẹo của những tòa cao ốc với gương mặt còn tiều tụy, thì nó vẫn cố thủ trong thời kỳ lãng mạn xưa a. Nó vẫn thích đọc loại tiểu thuyết tình cảm ướt át, vẫn khóc ở những phân đoạn xúc động, đến mức mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa, tối nào nó cũng lôi chúng tôi tụ tập vừa uống cà phê, hồng trà, vừa tám chuyện lan man về những ngôi sao (nam) của làng giải trí toàn quốc, trong đầu nó vẫn chờ đợi Cố Ly lôi ra đủ loại đồ uống đến tên còn chưa từng nghe từ trong chiếc tủ tựa cái hộp Pandora a ra để pha ọi người, thậm chí nó vẫn hào hứng trông đợi một ngày nào đó Cố Ly bốc lên một thứ cảm xúc hoài cổ, mời chúng tôi cùng ngồi xếp bằng trên thảm Ba Tư trong phòng khách tập Yoga.
Nhưng thực tế lại là, đứa nào cũng về nhà muộn cả, mà về đến nhà rồi thì vội vã vào bếp pha một tô mì ăn liền hoặc lấy một trái táo trong tủ lạnh, sau đó ngồi xếp bằng trước máy tính gõ bàn phím lách ca lách cách, hay cột tóc đuôi ngựa dốc ngược lên trời, rồi day day huyệt thái dương đến ửng đỏ lên, sau đó ngồi trên đất, khổ sở ứng chiến với đống giấy in trải ra đầy trước mặt.
Cuối cùng Đường Uyển Như đã sống cuộc sống hiện tại bằng linh hồn của quá khứ, nó đang thay thế tất cả chúng tôi lưu lại trên trục thời gian của một thời, khi nó nhìn chúng tôi, ánh mắt toát lên vẻ thương cảm, và mong mỏi cái điều mà ngày cả bản thân nó cũng không có hy vọng.
Thậm chí ngay cả Nam Tương từng luôn bầu bạn với nó, cũng gia nhập vào phe của chúng tôi. Mỗi sáng sớm, chúng tôi uống sữa mạch nha trên bàn ăn, trước khi đi làm thì dốc cạn ly cà phê đậm đặc vào cổ họng, chúng tôi tranh thủ chút thời gian bên bàn ăn để thảo luận về những tin đồn bên lề trong “M.E” và những kế hoạch khó bề tưởng tượng, cảm xúc bùng nổ như hồi đại học khi chúng tôi tán gẫu xem đường kính nốt ruồi trên mặt chủ nhiệm hướng dẫn có vượt quá một đồng xu hay không.
Sau khi Đường Uyển Như tỉnh giấc, luôn phát hiện, người mặc váy ngủ đứng trong phòng khách, chỉ còn lại một mình nó. Trên bàn ăn trong bếp, còn lưu lại ba bộ đồ ăn, Lucy đang ngâm nga rửa chén, bọt nước rửa chén phủ đầy cả bồn rửa tay.
Mỗi sáng thức giấc, đón tiếp nó luôn là một phòng khách như vậy.
Mãi đến một tối của tuần trước, khi mấy đứa chúng tôi ở trong phòng khách say sưa bàn về những tài liệu cần chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai, thì nó bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn trên đầu, trên mặt bôi một lớp mặt nạ như bùn màu đen, trông như đem nửa con gà ác cho vào trong máy ép trái cây đánh nát rồi đắp lên mặt vậy. Nó ngồi xuống bên chúng tôi, ồm ồm nói rằng: “Cố Ly, cậu phải sửa lại vòi sen nhà tắm đi, nó phun nước ra quá mạnh quá to, cảm giác mỗi khi tắm như đang bị người ta hiếp dâm ấy!”
Cố Ly còn chưa kịp khởi động phần mềm phản công của nó, thì Như Như đã bồi thêm một câu: “May là tuần tới tớ chuyển đi rồi, tớ cũng tìm được phòng rồi. Cách các cậu không xa.”
Trong âm hưởng lời nói của nó, mọi người đều lần lượt ngẩng đầu lên.
Xe dừng lại, Cố Ly chẳng đợi Lam Quyết mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra rồi bước xuống. Nó khoát khoát tay với Lam Quyết: “Anh đi tìm chỗ đậu xe. Sau đó hãy tìm tôi.” Lam Quyết gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn anh tuấn biến mất phía sau cánh cửa kính màu đen đang đóng lại. Cố Ly soi mình qua cánh cửa kính, lớp trang điểm sau khi đã trải qua thử thách suốt một đêm, vẫn rạng rỡ tươi sáng.
Cố Ly nhìn quanh một lượt, cảnh tượng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, khiến trong lòng nó đột nhiên dấy lên biết bao suy tư.
Bị một hồi chuông cửa đánh thức khỏi dòng hồi ức, mở cửa ra, sau khi định thần nhìn kỹ, đầu óc tôi như đạn bắn tung tóe – lại lần nữa tôi đã ngay tức khắc biến thành một con cua khổng lồ bị búa đập vỡ vỏ.
Ngoài cửa, Sùng Quang – chính là Lục Thiêu hiện nay – cũng đang trợn mắt há mồm nhìn tôi. Trong mấy giây như vậy, sự tương tác trong não bộ của chúng tôi, chẳng biết đã cuộn lấy bao nhiêu đám mây hình nấm. Chắc hẳn anh ấy cũng chưa từng nghĩ tới việc tôi sẽ ở đây.
Cung Minh thấy tôi đứng ngẩn người ở cửa, không ềm chế nổi đã bước ra hỏi: “Ai vậy?”
Khi nhìn rõ khuôn mặt đang đứng ngoài cửa, anh ta cũng thộn ra như tôi.
Ba con cua lớn đứng ở cửa ra vào, trầm lặng trân trối.
Phải giải thích tình cảnh này thế nào đây? Tôi mau chóng điều động tất cả trí tuệ của mình, hòng đưa ra một phản ứng chính xác, nhưng với trí tuệ của mình, tôi thấy quá khó. Cái cảm giác ấy giống như Đường Uyển Như vẫn đang lầm rầm luẩn quẩn trong đầu tôi:
Đầu tiên, Cung Minh không hề biết tớ đã biết chuyện Sùng Quang vẫn chưa chết, còn Sùng Quang cũng chẳng nói cho Cung Minh việc tớ đã biết chuyện anh ấy chưa chết, đồng thời, theo lý mà nói, tớ cũng phải tỏ vẻ tớ không biết Sùng Quang chưa chết; nhưng cái anh chàng người mẫu Lục Thiêu này chẳng thân chẳng thích với Cung Minh đột nhiên đến thăm anh ta, cũng không thể nào giải thích được, vậy tớ tỏ vẻ ngạc nhiên là đúng rồi, nhưng sự ngạc nhiên này, liệu có bị hiểu nhầm là tớ đã biết Lục Thiêu chính là Sùng Quang không? Hay nói cách khác, thực ra Cung Minh biết tớ đã biết Sùng Quang chính là Lục Thiêu, nhưng tớ và Sùng Quang lại cho rằng Cung Minh không biết chúng tớ đã biết Sùng Quang chính là Lục Thiêu…
…não tôi đang ngạt thở rồi.
Cung Minh: “… Anh là Lục Thiêu? Anh đến đây làm gì?”
… Tôi thầm run lên, nhưng đồng thời tôi cũng biết, trong lòng Cung Minh cũng đang run lên, anh ta tuy là người đẹp của núi băng, nhưng lại là diễn viên hạng quèn. Khi nói dối, đôi mi anh ta run lên trông như đôi cánh con ong đang bay.
Lục Thiêu ngượng nghịu nhìn tôi, rồi bối rối nói: “… Ồ… muốn đến bàn chuyện hợp tác…”
Ba người giống như ba tên hề đứng trên cầu thăng bằng, chỉ đang xem ai ngã xuống trước.
Nhưng Thượng đế luôn là người không hề nghi ngờ vô cớ, ông ta luôn kỳ vọng người đời có thể có trí tuệ cao hơn, tấm lòng rộng lớn hơn, cuộc sống dramatic hơn mình. Có gì hỗn loạn hơn cục diện hiện tại không?
Có.
Trong hành lang vang lại một tràng âm thanh lộc cộc lộc cộc lộc cộc.
Khi tôi thấy gương mặt của Cố Ly ngoài cửa, hệ thống tính toán logic vẫn luôn miễn cưỡng duy trì trong đầu tôi nãy giờ đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng tôi tin, trí tuệ của ba người họ rõ ràng cao hơn một người như tôi, vẫn đang duy trì quá trình tính toán logic tốc độ cao:
Cung Minh không biết Cố Ly đã biết Sùng Quang chưa chết, Sùng Quang hoàn toàn không biết Cố Ly đã biết mình chưa chết, Cố Ly cho rằng tôi không biết Sùng Quang chưa chết nhưng thực ra tôi đã biết Sùng Quang chưa chết, hơn nữa Cố Ly hoàn toàn không thể xác định được Cung Minh có biết bản thân mình đã biết Sùng Quang chưa chết hay không…
Bộ não của tôi sau khi vừa mới khởi động lại, lại chết máy lần nữa.
Tôi đứng tại chỗ, duy trì trạng thái chết máy, tôi thề rằng trong không gian tĩnh lặng này tôi có thể nghe thấy âm thanh chuyển động răng rắc răng rắc của đĩa cứng trong bộ não ba người họ…
… Khi tôi cho rằng trên đời có lẽ không thể xuất hiện cục diện nào hỗn loạn hơn cục diện này nữa, Thượng đế đã bật cười. Ông ta cười nhe hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi quăng quật ầm ầm.
Trong căn phòng tĩnh mịch này, khi Lam Quyết và Kitty lại bước vào, cục diện đã diễn biến thành một cuốn tiểu thuyết khoa học giả tưởng giết người trong mật thất và du hành xuyên thời gian. Tôi nhìn Lam Quyết và Kitty, thật khó đoán định trong chuyện này, họ là người hiểu chuyện hay là người ngoài cuộc, Lam Quyết và Kitty đều không biết, Lam Quyết biết Kitty không biết, Lam Quyết không biết Kitty biết, Lam Quyết và Kitty đều biết, bất cứ một sự thay đổi tổ hợp sắp xếp, rồi cộng thêm với tổ hợp logic của bốn người gồm Cung Minh, Sùng Quang, Cố Ly và tôi vừa rồi đã đặt ra, đều sẽ dẫn đến 2.2(2n–1) khả năng. Sùng Quang nhìn Kitty, Kitty nhìn Cung Minh, Cung Minh nhìn Lam Quyết, Lam Quyết nhìn Cố Ly, Cố Ly nhìn tôi, tôi nhìn tất cả bọn họ… thậm chí tôi còn cảm thấy Lam Quyết và Kitty đang lo lắng nhưng không thể hiện ra trên sắc mặt, thông tin trong ánh mắt của họ truyền cho nhau giống như một chuỗi số nhị phân, nhìn thì thấy, nhưng đọc không hiểu.
Nếu nói cục diện hiện tại là một cuốn tiểu thuyết, tôi nhất định sẽ đánh tác giả của cuốn tiểu thuyết ấy.
Cục diện bế tắc trong căn phòng vẫn tiếp diễn, tôi là người ngã gục trước tiên trong số đó. Việc tôi có thể làm, chính là đợi xem cục diện bế tắc trước mặt cuối cùng sẽ sụp đổ ra sao, xem ai có thể ên trì đến cùng.
Trong sự tĩnh lặng tràn ngập căn phòng, thứ tiếp tục vang lên là tiếng răng rắc khi máy tính bắt đầu quét dọn ổ đĩa cứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...