Tiểu thời đại 3.0

Hằng ngày, trong khoảng thời gian bận rộn ấy, chúng tôi đều cảm thấy khó chịu, chỉ hận một nỗi không thể biến thành Tôn Ngộ Không có thể tùy ý nhổ lông thổi ra một đàn khỉ thay thế, hay trong kỳ nghỉ đông, có thể ngủ đủ hai mươi tiếng ở nhà trong giấc mộng mông lung mơ màng. Dù cảm quan của chúng tôi có thể nhạy bén đến mức nghe thấy âm thanh của chiếc kim thêu rơi xuống đất ở nơi cách xa ngàn dặm, hay bị tước mất năm giác quan, sống trong tăm tối dằng dặc như nhúng linh hồn mình trong một bát xúp Nga đặc sánh, thì thời gian vẫn cứ khách quan mà vô tình tích tắc tích tắc trôi đi. Nó sẽ không chậm lại. Nó chỉ càng nhanh thêm.
Cuối cùng mùa thu đã trở lại. Bao trùm lên những con phố khắp Thượng Hải là cảm giác âm trầm, vắng lặng.
Cho dù hội chợ triển lãm thế giới ồn ào, ầm ĩ vang dội, cũng không thể làm nhạt đi nét vắng lặng nhuốm vàng đang bủa vây bầu trời Thượng Hải. Triển lãm thế giới chỉ có thể chiếm được một góc của Hoàng Phố, và dù người trên khắp thế giới đều tề tựu đến Thượng Hải, cũng chỉ có thể gào thét khàn giọng, chen vai thích cánh trong một góc khuất nhỏ nhoi. Thượng Hải quả là rộng lớn, nhưng trong phạm vi ấy, cảnh tượng náo nhiệt như vậy lại càng toát lên nét vắng vẻ lạnh lẽo thê lương. Bọn họ ầm ĩ vang trời trong một góc nhỏ nhoi, giống như tiếng con sóc chuột đang cắn vỡ hạt quả thông giữa chốn thâm sơn cùng cốc vậy.
Ngược lại nó khiến sự vắng vẻ vốn dĩ phải lạnh tanh lạnh ngắt này, bắt đầu trở nên hanh khô càng lan rộng.
Giây phút này, ngập tràn trong mũi tôi là mùi thơm của cà phê nóng hổi bên trong cửa hàng Starbucks.
Từ khi tôi trở thành trợ lý riêng của Cung Minh, cái thứ mùi ngọt ngậy tựa tơ tằm màu nâu này luôn quấn chặt lấy tôi, không rời nửa bước, như một con quỷ ngoan cố đeo bám trên lưng tôi. Người không quen tôi, không chừng sẽ cho rằng tôi mê cái khoản nước hoa mùi cà phê một cách biến thái khủng khiếp.
Tôi đứng chờ trong tâm trạng chán ngán trước quầy Starbucks. Xem ra đây là cửa tiệm mới khai trương chưa lâu, bàn và sofa vẫn toát lên cảm giác cứng nhắc mới toanh, chúng còn chưa bị vô số khách hàng nhàn rỗi lưu lại dấu vết. Mùi vị của người ta, mùi vị của năm tháng, mùi vị cuộc đời, chúng đều chưa nếm trải. Chúng vẫn chưa kịp trở nên mềm mại, trở nên mơ hồ, trở nên xốp mềm, trở nên cũ kỹ trong sự mài giũa của thời gian, biến thành một vật khiến người ta có cảm giác thư thái thoải mái muốn ngủ tựa như hương thơm của cà phê Starbucks.
Nhưng đừng lo lắng, chẳng lâu nữa chúng sẽ có thôi.
Trên thế gian này, chẳng thứ gì có thể giữ mãi dáng vẻ mới tinh mà lại sạch sẽ như lúc nguyên sơ. Tất cả mọi thứ, thứ có sinh mạng, hay thứ không có sinh mạng, dù không chết, cũng sẽ già.
Nhân viên phục vụ rút ra hai miếng nhựa trong suốt, rồi chuyển hai tách cà phê Latte sau khi đã đậy nắp cẩn thận cho tôi. Tôi xách chiếc túi giấy màu xanh đen, đẩy cửa kính bước ra, gió mát đầu thu phả thẳng vào mặt, khiến tôi có cảm giác như vô số sợi tơ lạnh tanh ngắn ngủn tung bay trên mặt.

Tôi lê bước trên con đường quen thuộc, ba năm rồi, con đường này vẫn chưa có bất kỳ sự thay đổi nào, những cây tùng đỏ lá kim cao lớn vẫn lặng lẽ đứng hai bên đường, vô số lá khô tựa mũi kim vẫn vô tình rơi rụng, rớt xuống nền đất rồi bện lại với nhau thành một tấm thảm dày; xung quanh là những cột đèn đường đã ít nhiều hoen gỉ, ngập trong màn sương sớm của mùa thu trông chúng như những người mặc áo đen, trẻ tuổi, vừa gầy vừa cao; ven đường có rất ít kiến trúc, trong không khí vương một thứ mùi vị rừng rậm hiếm thấy của Thượng Hải.
Tôi mỉm cười chào hỏi một y tá đang bước đến, gương mặt trẻ tuổi của cô ấy giữa bầu không khí màu lam xám mong manh trông như một quả táo căng mọng.
Khoảng ba năm trước, có một khoảng thời gian tôi cũng thường xuyên vào ra bệnh viện này, đầu tiên là vì cha ruột của Cố Ly, ông ta nằm ở đây, từ một người sống sờ sờ, toàn thân ấm áp, biến thành một thi thể lạnh ngắt. Sau đó vì Sùng Quang cũng vào nằm ở bệnh viện này, hồi đó, tôi còn là một trợ lý quèn mới vào “M.E”, ngày ngày đều phải sống trong vực sâu hối thúc bản thảo của Sùng Quang. Khi ấy, Sùng Quang còn là chàng trai cao lớn với đôi mắt và mái tóc đen láy, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ riêng của đàn ông, vẻ mạnh mẽ ấy lại được bao trùm dưới cái bóng cực lớn của thần chết, khiến anh ấy càng trở nên sắc sảo và lay động người ta. Hồi đó, trong tim tôi ngập tràn cảm giác tuyệt vọng, từng ngày trôi qua, tôi nhìn vẻ tuấn tú của anh ấy mà như nhìn bình nước truyền khổng lồ đang treo ngược trên bầu trời, chất lỏng bên trong chính là thứ nuôi dưỡng anh ấy. Phía dưới khung trời bao la, ngập tràn tiếng tích tắc đinh tai nhức óc của chiếc đồng hồ đếm ngược sinh mạng của anh ấy khiến người ta nghe thấy mà muốn nổi điên.
Anh ấy của hồi đó, ngày nào cũng cuộn mình trong chiếc chăn đơn, ôm chiếc gối, mặc quần áo vải bông mềm, đờ đẫn nhìn bức tường, tất cả đều một màu trắng muốt, anh ấy lặng yên mà trong suốt trong thế giới màu trắng ấy, trông như một áng mây sạch sẽ tinh khiết.
Anh ấy của hồi đó, ngày nào trên mu bàn tay cũng chích một kim, tiêm chất lỏng lạnh ngắt chảy vào cơ thể trẻ trung ấm áp ấy, anh ấy đọc sách, nghe iPod, viết nhật ký, thẫn thờ nhìn ra mặt hồ trống vắng.
Anh ấy của hồi đó, toát ra một mùi hương riêng, thứ mùi vị bẩm sinh hàm chứa hương cay và nồng hậu của một loài thực vật. Còn anh ấy của bây giờ, với tư cách là người mẫu, ngày ngày xịt lên người đủ thứ nước hoa theo yêu cầu của các hãng trang phục khác nhau, có khi là Chanel, có khi là nước hoa của Parma, còn thứ ẩn chứa sâu thẳm bên dưới làn da của anh ấy, càng ngày càng nhạt.
Anh ấy của hồi đó, ngồi trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vị trí còn trống bên cạnh, gỡ một bên tai nghe xuống, rồi đưa cho tôi, mời tôi cùng chia sẻ với thế giới của anh ấy. Còn tôi thì thật sự đã bước vào thế giới của anh ấy – dù phía sau tôi đang lưu lại hình bóng ướt nhẹp của Giản Khê, anh ấy cũng từng ngóng trông về phía tôi, lệ trong mắt cũng từng nóng hôi hổi.
Vậy mà ba năm đã trôi qua, thêm lần nữa tôi quay lại đây. Còn khoảng thời gian trước đây, tôi vốn dĩ chưa từng đặt chân qua đây, không phải là vì tôi không có bệnh, mà vì dù có bệnh đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đốt tiền ở cái nơi giết người không thấy máu này. Thực ra trong ba năm ấy, tôi đã bị ốm không ít bận, cảm cúm, sốt nóng là chuyện xảy ra thường như cơm bữa, tôi cũng càng ngày càng quen với việc vừa ngậm nhiệt kế vừa đến tiệm giặt là lấy trang phục cho Cung Minh, uống thuốc pha lẫn cà phê hoặc nước uống tăng lực. Nhưng tôi vẫn chưa vượt qua được Kitty, có khi chị ấy đau bụng kinh tới mức hai mắt tối sầm, vẫn lướt đi sóng đôi cùng Cung Minh, cũng có khi sốt cao đến 39 độ, chị ấy vẫn cùng Cung Minh đi nhảy bungee, nó treo ngược khuôn mặt vừa trắng bệch vừa bình thản kia bên dưới cầu, khiến tôi mỗi lần tình cờ đi ngang qua dưới tấm bia tưởng niệm các anh hùng, khi trông thấy những bức tượng liệt sĩ nhấp nhô ở đó, thì đều nhớ đến chị ấy. Ba năm đã qua, tôi cũng đã từ một trợ lý học việc nhỏ nhoi, trở thành một nữ người nhện có thể đi giày cao gót dùng tay không leo lên đến đỉnh tháp Oriental Pearl Tower trong mắt những người mới ở công ty.
Năm tháng thực sự trôi qua quá nhanh.

Con người ta còn thay đổi nhanh hơn.
Hằng ngày, trong khoảng thời gian bận rộn ấy, chúng tôi đều cảm thấy khó chịu, chỉ hận một nỗi không thể biến thành Tôn Ngộ Không có thể tùy ý nhổ lông thổi ra một đàn khỉ thay thế, hay trong kỳ nghỉ đông, có thể ngủ đủ hai mươi tiếng ở nhà trong giấc mộng mông lung mơ màng.
Dù cảm quan của chúng tôi có thể nhạy bén đến mức nghe thấy âm thanh của chiếc kim thêu rơi xuống đất ở nơi cách xa ngàn dặm, hay bị tước mất năm giác quan, sống trong tăm tối dằng dặc như nhúng linh hồn mình trong một bát xúp Nga đặc sánh, thì thời gian vẫn cứ khách quan mà vô tình tích tắc tích tắc trôi đi.
Nó sẽ không chậm lại.
Nó chỉ càng nhanh thêm.
Một tháng trước, khi nhận được điện thoại của Kitty, tôi và Cố Ly, Đường Uyển Như cùng Nam Tương, bốn đứa tôi còn đang ở trong một tiệm làm tóc vừa khai trương ở Phố Đông, chờ Nam Tương chuẩn bị cắt đi cái phướn chiêu hồn để thay da đổi thịt, lúc đó, tôi nhớ ánh nắng còn rất gắt, khi mùa thu sắp về mà nó vẫn đủ uy lực quay nướng bê tông đến mức nóng sôi. Nhưng chớp mắt một cái, sáng nào Nam Tương cũng cùng tôi đi trên đôi giày cao gót tựa pa bước vào tòa nhà của “M.E”, chúng tôi mặc váy đen ngắn xấp xỉ nhau, để đầu tóc như nhau, gọi điện thoại gửi tin nhắn với tần suất gần tương đương nhau, sự khác biệt duy nhất chính là tôi trang điểm còn nó lại để mặt mộc – nhưng như thế trông nó càng đẹp hơn. Nữ Oa đáng chết! Về việc này, Cố Ly có một câu nói kinh điển, và còn may là nhắm vào Đường Uyển Như, chứ nếu nhắm vào tôi, thì sự đả kích mà tôi phải gánh chịu có lẽ sẽ đủ để tạo ra một cấp độ nhận thức cao hơn về thế giới này. Nó nói: “Hồi đó khi Nữ Oa nặn đất thành người, thực ra cực kỳ nghiêm túc, cũng rất công bằng, chỉ là khi bà ấy nặn cậu không cẩn thận đã hắt xì hơi một cái thôi.”
Có điều nói về Cố Ly, nó hiện giờ đã có thể cầm hoa mỉm cười[1], tựa như cưỡi mây qua núi hẹn với Diệp Truyền Bình cùng nhau brunch[2], bọn họ có thể vừa cắt miếng bít tết vừa uống nước có ga kiềm chế cảm giác thèm ăn như thể hai chị em thân thiết. Ai có thể tưởng tượng được, ba năm trước khi còn học đại học, nó đã bị chiếc xe con đen bóng lộn của Diệp Truyền Bình xả đầy khói vào mặt, người đầy bụi bặm đứng trước cửa ký túc xá mà mắt rưng rưng lệ. Hồi đó nó còn đặt ghế sofa hiệu IKEA trong phòng khách. Nó còn có thể vui sướng dạt dào dạo bước trong đại sảnh người chật như nêm của IKEA, lưu luyến quên đường về trước những món đồ gia dụng lấy “giản ước, tỉ số giá cả/tính năng, mới mẻ gọn nhẹ, thiết kế Bắc Âu, nhận thức toàn cầu” làm từ chìa khóa. Ba năm sau, nó lại lưu luyến quên đường về khu vực triển lãm đồ gia dụng của cửa hàng tiên phong tại bến Ngoại Than của Armani, từ chìa khóa của nó cũng tức tốc biến thành “đắt, rất đắt, vô cùng đắt”. Phải nói rằng, khả năng thích ứng của nó thật là siêu phàm thoát tục, trên trái đất mấy trăm triệu năm trước, mấy con trùng đáy biển nhỏ bé bước lảo đảo lên bờ; trải qua sự tiến hóa lâu dài, rồi đến quá trình chọn lọc tự nhiên, những loài trùng nhỏ nhoi chiến thắng hoàn cảnh khắc nghiệt, thích ứng sinh tồn khi đó đã tiến hóa thành hai chủng tộc, một là gián, chủng tộc còn lại là Cố Ly.
[1] Niêm hoa nhi tiếu hay Niêm hoa vi tiếu nghĩa là cầm hoa mỉm cười, đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười.

[2] Ăn bữa sáng kiêm bữa trưa.
Trong khi đang vẩn vơ nhớ lại cuộc sống của mình ba năm nay, tôi đã bước đến cửa chính bệnh viện, cái bệnh viện này mấy năm nay hầu như chẳng thay đổi gì. Thực ra cũng chẳng cần thay đổi, ngay từ khi bắt đầu nó đã được xây dựng để bất cứ lúc nào cũng có thể treo một tấm bảng đồng lên nữa là thành bảo tàng mỹ thuật hoặc viện bảo tàng. Bạn từng thấy bệnh viện nào có một cái hồ cực lớn chưa? Ở đây có đấy, giữa hồ còn có một bức tượng Hygea cao ba mét – vị thần sức khỏe trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Bạn đã thấy trên mái vòm sảnh chính của bệnh viện nào vẽ bằng tranh sơn dầu chưa? Ở đây có đấy. Bạn thấy bệnh viện nào để lấy một số khám bệnh mà phải tốn hai trăm bảy mươi đồng chưa? Ở đây có đấy.
Tôi bước bên hồ, con đường trải đá vẫn không chút bụi trần, so với ba năm trước, tôi thậm chí còn cảm thấy thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên bề mặt, nó vẫn bằng phẳng, sạch bóng, chẳng hề biến dạng – nó chính là gương mặt của Cố Ly được duy trì hằng ngày bằng cách uống thứ thuốc chống ôxy hóa tính kiềm yếu, thoa thử kem lỏng được xem là tinh hoa bạch kim căng da hiệu La Prarie. Nếu có thể, tôi nghĩ Cố Ly còn muốn gỡ cả mặt nó xuống, ngâm trong formalin. Có một dạo nó còn luôn nghiên cứu, tra cứu tài liệu về chiếc quan tài bằng thạch anh nổi tiếng nhất Trung Quốc ở Bắc Kinh kia, nó nói là tạp chí cần làm một chuyên đề về việc này. Nhưng với sự hiểu biết của tôi về nó, e rằng… Anyway, tôi nghĩ nếu nó tiếp tục như vậy, sẽ có ngày nó trở thành người tiên phong trong sự nghiệp phòng chống thối rữa của Trung Quốc, đồng thời lưu danh ngàn năm.
Gió đã ngừng một đêm rồi, đến giờ vẫn chưa thổi lại. Sương mai vẫn còn nặng trình trịch áp sát trên mặt hồ, những khóm cây thường xanh bao quanh vẫn tươi tốt um tùm, trên cành cây kết dày những hạt sương trĩu nặng. Mặt hồ dường như cũng đang hàm chứa rất nhiều sự tĩnh lặng trong bầu không khí mát mẻ của mùa thu, giống một tấm gương lớn mà Thượng đế trên cao đã thuận tay đặt xuống thảm cỏ xanh. Tôi vừa đi sát mép hồ, vừa ngây người trông theo bóng mình đổ dài trên mặt hồ. Ba năm trước, Cố Ly buồn đau cực độ đã nhảy từ đây xuống hồ, khi đó bề ngoài trông nó có vẻ sáng suốt, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chia năm xẻ bảy dưới đòn tấn công thần tốc, như một chiếc laptop cao cấp trông bề ngoài sắc nét bóng bẩy nhưng trong đĩa cứng đủ các loại virus thành Troy đang tàn phá. Dáng vẻ khi nó nhảy xuống điềm đạm ung dung vô cùng, đến mức tôi và Đường Uyển Như khi trông thấy còn chỉ nghĩ là muốn nhảy xuống bắt cá. Đợi mấy giây sau khi tôi và Đường Uyển Như có phản ứng trở lại, thì cả hai đứa đã hoảng loạn sợ hãi thộn người, đứng trân bên hồ như khúc tượng gỗ, giống như hai người máy bị ngắt nguồn điện. Cũng may khi đó Giản Khê đã ngay tắp lự nhảy xuống hồ, mò nó lên.
Nhắc đến Giản Khê, trong lòng tôi lại lần nữa bùng lên cảm giác bi thương như đã được pha loãng ra rồi. Chẳng khác nào một ly rượu vang bị cho thêm nước lạnh, chẳng còn đủ sức làm say người ta, nhưng vẫn cảm nhận được mùi rượu mát rượi, nó có thể nhuộm say hồi ức, nhuộm thành mùi vị khiến bạn không tài nào chịu nổi; hoặc nói như một cuốn tiểu thuyết bi kịch mà tôi từng đọc qua vô số lượt, mỗi khi đọc lại, thì chẳng còn lệ nóng rưng rưng, nhưng trong lồng ngực vẫn như có một nắm đấm nhỏ, đang khe khẽ gõ cửa.
Tôi bước vào phòng bệnh của Cung Minh, đẩy cửa ra, đã thấy anh ta bước xuống giường bệnh, lúc này đang ngồi xếp bằng trên chiếc ghế sofa lớn rộng và mềm mại đặt bên cửa chớp ban công, trên tay cầm một quyển tạp chí thiết kế nước ngoài vừa xuất bản. Âm thanh lật trang tạp chí của anh ta rất nhẹ, dưới ánh nắng ban mai, xương chân mày của anh ta trông khá cao, hốc mắt sâu. Chỉ cần bất động như thế, anh ta lập tức biến thành người mẫu với gương mặt trắng bệch, ánh mắt se lạnh ở trang trước tạp chí VOGUE kia. Nhưng lúc này, anh ta chỉ là một bệnh nhân. Tôi chợt nhận ra, anh ta và Sùng Quang của mấy năm về trước có một điểm giống nhau lạ thường. Dù trong người không hề chảy chung một dòng máu, nhưng trong linh hồn họ, lại phát ra thứ mùi tương đồng nhau ấy.
Biết hình dung sao đây…
Tựa hồ họ đều đến từ một bến cảng xa xôi ở phương Bắc, trên vai vương đầy hương thơm của hoa tuyết mùa đông, ngay cả hơi thở cũng toát lên cảm giác bát ngát bao la như những dãy núi ở nơi đó, con ngươi là ngôi sao rực sáng dưới bầu trời mỏng manh của cao nguyên, họ mang những đường nét sắc sảo phải có trong thế giới lạnh lùng của phương Bắc, cả dáng điệu lánh đời hoang vắng. Họ khoác lên mình thảm lông Ba Tư, áo choàng lông cáo trắng, khiến nét bí ẩn trên người họ có những hình xăm không dễ gì hiểu được. Họ như thuộc tầng lớp quý tộc cô đơn buồn tủi, bị vàng bạc châu báu hương liệu bủa vây, chất chứa sự hiu quạnh ngập tràn. Họ đứng ở đâu, thì nơi đó bắt đầu tung bay những bông tuyết nhỏ vụn.
Trong linh hồn họ, đều có mùi ấy.
Thân hình vốn cao lớn của Cung Minh lúc này đang co quắp lọt thỏm giữa chiếc ghế sofa, như một chấm nhỏ.
Gương mặt tiều tụy hơn nhiều so với hồi mới nhập viện. Chiếc chăn nhung dệt lông cừu cao cấp màu trắng tuyết đắp hờ trên đùi, đó là chiếc chăn tôi mang từ nhà vào cho anh ta. Hồi đó tôi ngồi ghế sau rộng thênh trên chiếc Benz với tâm thế còn rất tiểu thị dân, nằm ngang trên ghế, kéo chăn lên người, hưởng thụ chút cuộc sống của kẻ giàu có. Qua kính chiếu hậu tôi lờ mờ thấy được nét mặt của tài xế, anh ta ngồi thẳng lưng mặt mày nghiêm túc, mắt không liếc lại, tôi nghĩ nhiều năm nay anh ta đã được Cung Minh huấn luyện đến mức dù trong xe có chở Trương Mạn Ngọc, bên cạnh có Beckham đang hát bài Mua bán tình yêu, chắc chắn anh ta cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Tôi vừa bước vào, anh ta khẽ khàng nhướng mắt lên, rồi gật gật đầu với tôi, động tác nhỏ đến mức khiến người ta hoài nghi không biết anh ta có gật đầu thật hay không. Anh ta vẫn không giống Sùng Quang năm đó, dù khi đã khoác lên người bộ quần áo màu trắng của bệnh viện, anh ta vẫn có thể dễ dàng biến cái nhà tù màu trắng này thành một căn phòng biệt lập trong tòa nhà văn phòng trên đường Hoài Hải Trung. Anh ta nhắn Kitty chuyển đến hai chiếc máy tính để bàn, một máy fax, một máy in. Thậm chí anh ta còn triệu tập một đống nhà thiết kế của công ty đến bệnh viện để mở một cuộc họp nhỏ. Tôi nghĩ nếu anh ta còn nằm viện kiểu đó, rất có nguy cơ cả công ty sẽ chuyển đến gần bệnh viện để làm việc.
Tôi đặt cà phê lên chiếc tủ nhỏ màu trắng, máy in bên cạnh đang ren rét ren rét nhả giấy, tôi cúi đầu nhìn lướt một chút, phong cách thiết kế trang nội dung của tạp chí “M.E” vô cùng quen thuộc, chắc là bản thảo của số tuần tới. Tôi nhặt những tờ đã in xong rồi xếp lại, sau đó lấy một tách cà phê ra khỏi túi giấy, bước qua đưa tập giấy cho Cung Minh, liền đó lấy một túi đường nhỏ, xé ra rồi đổ vào tách Latte ấy. Khi tách cà phê bật nắp mở ra, hương vị nồng nàn như dòng suối xao động ấm áp và dễ chịu đang trào dâng trong bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng.
Chúng tôi chẳng nói câu nào. Thực ra chỉ cần ở riêng với Cung Minh thôi đã khiến tôi thấy vô cùng căng thẳng rồi. Trên người anh ta toát ra một thứ khí chất như Voldemort vậy, dù đứng ở đâu, anh ta đều như một khối băng khổng lồ. Tôi cúi đầu tìm kiếm di động, làm ra vẻ vô cùng bận rộn, sau đó tiện tay gửi một tin nhắn cho Kitty: “Khi nào chị đến vậy?”
“Đang trên đường đến.” Mười mấy giây sau khi tôi nhắn, tin trả lời của chị ấy đã lặng lẽ xuất hiện trên màn hình, bởi di động của tôi đã cài đặt chế độ im lặng rồi.
Sau nửa phút, tôi lại nhận được một tin nhắn khác của chị ấy: “Đừng có mưu tính tán chuyện với Cung Minh, anh ta không tìm cô nói chuyện, thì tuyệt đối không được khơi mào đấy. Nhưng nếu anh ta chủ động tìm cô trò chuyện, thì bầu không khí dù có tẻ nhạt đến mức nào, cô cũng luôn phải có trách nhiệm làm nó nóng lên, liên tục dẫn dắt cuộc nói chuyện. PS. Phải nhớ, (để) di động (ở chế độ) im lặng.”
Đúng lúc ấy, Cung Minh đột nhiên hắng giọng, khiến tôi giật bắn cả người, cho rằng anh ta muốn tìm tôi trò chuyện, nhưng anh ta chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục lật xem tạp chí. Tôi thở phào một tiếng, chỉ với động tĩnh nho nhỏ vừa rồi ấy cũng khiến tôi cảm thấy mình như một con cua to xác đột nhiên bị người ta đập vỡ vỏ ngoài, óc não văng tung tóe.
Tôi với lấy tách Latte khác, bật nắp ra, uống một ngụm lớn, chất lỏng tựa những sợi tơ ấm nóng cuộn vào trong cổ họng.
Trong chớp mắt tách cà phê chỉ còn trơ đáy. Nhưng đoàn xe trước mắt vẫn rồng rắn xếp hàng, hầu như chẳng nhúc nhích gì cả. Cả đoàn xe nối đuôi nhau trên đường, trông như một con rắn đã uống say. Tiếng còi xe đây đó cùng hợp lại, giống như chiếc máy khoan điện đang cắm trên huyệt thái dương.
Kitty tiện tay bóp nát tách cà phê bằng giấy, rồi ném vào chiếc túi giấy bên cạnh. Chị ta đưa tay lên xem đồng hồ, tình trạng giao thông của Thượng Hải thời điểm hơn bảy giờ đáng bị xếp vào tội chống lại loài người. Đôi giày cao gót nhọn hoắt trên chân chị ta, liên tục thay đổi giữa thao tác đạp thắng xe, sang số, nhấn ga, chị ta cảm thấy như mình sắp đạp thủng sàn xe đến nơi.
Đúng lúc này, chiếc xe trước mặt phụt ra một luồng khói đen đặc, hai mắt Kitty tối sầm, cảm giác như vừa bị quẳng vào trong một đường hầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận