Mộ Dung Vũ đang cùng Cung Tuyết Thiến xem hoa đào chợt nghe đằng sau có người gọi: “Thập tứ đệ.”
“Hoàng huynh, huynh cũng đến đây.” Hắn quay đầu thì đã thấy Thập nhị hoàng huynh Mộ Dung Vân chạy tới.
“Thập nhị Vương gia.” Cung Tuyết Thiến hơi hơi hành lễ.
Mộ Dung Vân cũng không thèm nhìn nàng, lướt nhẹ về phía trước, trực tiếp giữ chặt cánh tay Mộ Dung Vũ, nói: “Thập tứ đệ, đi theo huynh, huynh có chuyện tìm đệ.”
“Hoành huynh, đệ……” Hắn liếc mắt nhìn Cung Tuyết Thiến một cái, còn chưa nói xong đã bị hoàng huynh ngắt lời.
“Đệ cái gì? Huynh quả thật có chuyện rất khẩn cấp nên mới tìm đệ.” Mộ Dung Vân không khỏi phân trần, lôi kéo hắn đi.
“Tâm Nghi, chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ tới tìm nàng.” Mộ Dung Vũ không lay chuyển được hắn, nên đành nhìn về phía nàng nói.
“Không cần đâu Vương gia, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tự mình trở về.” Cung Tuyết Thiến nói, như vậy cũng tốt, nàng có thể một mình tự do, thoải mái đi xem hoa đào rồi.
Nàng vui vẻ nói ra miệng, sau đó tiếp tục bước đến phía trước, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cành đào chặn đường đi của nàng, nàng trừng lớn ánh mắt, không thể nào, nhanh như vậy đã có người để ý nàng sao?
Nàng quay người lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tươi cười tao nhã quen thuộc, sở dĩ quen thuộc là bởi vì khuôn mặt kia đã in sâu vào trong trí nhớ của nàng, nàng vội vàng hành lễ nói: “Ngũ Vương gia.”
“Tiểu thư quen biết Bổn vương sao?” Mộ Dung Phong làm bộ giật mình hỏi. Hắn muốn thử một lần, xem lời mà nàng nói với Thập tứ đệ có phải là thật hay không?
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, chẳng lẽ hắn không biết mình sao, nàng quay đầu lại ngẫm nghĩ, bớt đi phiền toái như vậy là tốt nhất, nên mỉm cười nói: “Đương nhiên là biết, thử hỏi trong thiên hạ này có ai mà không biết đến các vị Vương gia anh tuấn tiêu sái như các vị đây.” Nàng cho là, các vị Vương gia này hẳn là nên nói chuyện say sưa cùng với các vị tiểu thư.
“À, nếu là như thế, vậy thì, vị tiểu này hãy nhận lấy cành đào của Bổn vương, Bổn vương cho nàng cơ hội quen biết ta.” Mộ Dung Phong thú vị nói.
“Thực xin lỗi Vương gia, tôi không thể nhận.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu cự tuyệt.
“Tại sao?” Mộ Dung Phong sửng sốt.
“Đó là tôi tự biết thân biết phận của mình, tôi biết Vương gia sẽ không coi trọng một nữ tử diện mạo bình thường như tôi, và còn vì chính tôi cũng nhìn không ra mình có điểm nào giống nử tử, huống chi mỹ nhân trên thiên hạ nhiều như vậy, Vương gia cứ mặc sức mà chọn. Vương gia làm sao lại coi trọng tôi, bất quá chỉ là tìm tôi trêu đùa mà thôi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Nàngthật không biết sao? Mỹ nữ xem nhiều, thì sẽ không thấy đẹp nữa.” Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng nói, không biết tại sao hắn luôn luôn cảm thấy tư tưởng của nàng đặc biệt chính chắn, trưởng thành, dường như không giống như người khác, không những thế mà nàng còn rất quái dị, nhưng hắn lại không thể nói ra nàng quái dị ở điểm nào. Trong lòng cảm thấy thoải mái một chút, một cô gái mười tuổi chỉ biết sử dụng mưu kế để xuất giá, sao lại không kỳ quái chứ…………
“Vương gia cũng còn coi trọng nữ nhân xấu như tôi sao.” Cung Tuyết Thiến biết hắn đang nói đùa, nên cũng thoải mái trả lời, không biết tại sao khi nói chuyện với hắn, trong lòng nàng không hề cảm thấy có áp lực hay đề phòng, có lẽ là bởi vì hắn đã từng ra tay cứu giúp nàng.
“Nàng xấu sao? So với những nữ nhân trang điểm lộng lẫy thì nàng giống như một đóa phù dung, một đóa hoa sen trong nước, tinh khiết không dính bụi trần.” Khóe môi của Mộ Dung Phong nhếch lên, trên mặt nàng không có lấy một chút son phấn chính là làm cho người ta có cảm giác như vậy.
“Vương gia, tôi không có tốt như ngài nói đâu.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi ửng đỏ lên, nhưng không biết tại sao? Nghe được hắn khích lệ như vậy, trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nàng thầm mắng bản thân, nàng đang làm cái gì thế? Hóa ra là nàng cũng thích những điều phù phiếm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...