“Giang tiểu thư, thật xin lỗi, chưa hẹn trước thì chúng tôi không thể cho cô đi lên tầng.” Nhân viên lễ tân của công ty lịch sự nói.
Hôm nay Giang Nhuyễn trang điểm đậm xinh đẹp, tóc dài váy ngắn, eo thon chân dài.
Cô lạnh lùng quét mắt nhìn lướt qua quầy lễ tân, cười lạnh nhạt, gằn từng chữ nói: “Cút ngay.”
Nói xong cô lập tức muốn xông vào trong.
Lễ tân vội vàng thông báo cho nhân viên bảo vệ, vị Giang tiểu thư này thật sự quá khó giải quyết.
Tuy rằng không phải em gái ruột của Giang tổng, nhưng tốt xấu gì người ở bên ngoài cũng coi cô là người Giang gia, các cô không dám thất lễ.
Bảo vệ tiến lên ngăn cản, Giang Nhuyễn không hề suy nghĩ, cầm túi xách trong tay vung tới, “Cút ngay.”
Cô không phải là đứa con gái yếu đuối, cũng không quan tâm thể diện, dưới ánh mắt bao nhiêu người, cô bước vào thang máy, đi thẳng đến văn phòng Giang Châu.
Người trong công ty thấy cô giống như thấy quỷ, không muốn đụng tới.
Lâu lâu Giang Nhuyễn sẽ tới công ty phá một lúc, da mặt dày, tố chất tâm lý mạnh, dù bị trợ lý giám đốc Giang đuổi ra ngoài cũng vẫn muốn tiếp tục phá.
Giang Nhuyễn đẩy cửa ra, thấy người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, cô nói: “Anh ơi.”
Lông mày Giang Châu hơi nhăn lại, cầm lấy điện thoại gọi người bên bộ phận bảo vệ đến đuổi người.
Đôi mắt Giang Nhuyễn nói đỏ lập tức đỏ, cô đi đến bên cạnh anh, dường như không có việc gì ngồi ở trên đùi anh, uất ức mà nói: “Anh ơi, anh đang yêu đương sao?”
Giang Châu nhíu mày, không chút nương tay nào đẩy cô xuống mặt đất.
Ánh mắt Giang Nhuyễn nhìn anh có chút bệnh hoạn, cô duỗi tay đụng vào mặt mũi anh, âm thanh nghe giống như tim sắp vỡ nát, “Anh, là thật phải không? Anh thích ngôi sao nữ mới nổi kia?”
18 tuổi, còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Thuần khiết xinh đẹp.
Giang Châu lạnh lùng nhìn cô ả, “Đúng thì làm sao?”
Giang Nhuyễn chịu đựng sự tức giận, cô nói: “Anh hai, cô ta chỉ là một con điếm giả vờ trong sáng.”
Giang Châu cười khẽ, không chút khách khí nói: “Giang Nhuyễn, trước khi bảo vệ lên, cô tự cút đi.”
Nước mắt Giang Nhuyễn nói dừng là dừng, “Tại sao anh thích cô ta? Mặt đẹp? Hay là dáng người đẹp? Hay là cô ả ngoan ngoãn hơn em?”
Giang Nhuyễn nắm lấy bàn tay anh đặt ở trên ngực mình, “Anh sờ em, em cũng không kém.”
Trong mắt Giang Châu hiện lên một tia hung ác, lạnh lùng rút ra tay, “Cô thích tôi như vậy sao?”
Giang Nhuyễn ngọt ngào cười, “Anh ơi, em thật sự yêu anh.”
Giang Châu không dao động, thờ ơ lạnh lùng nhìn, “Thật đáng tiếc, tôi không yêu cô.”
Giang Nhuyễn tự sửa sang lại quần áo mình, “Anh à, anh không yêu em thì không có chuyện gì, nhưng mà anh cũng không thể ở bên người khác.”
Bảo vệ dưới lầu chạy tới văn phòng.
Lần này Giang Nhuyễn không để bọn họ đuổi ra ngoài giống như quét rác, mà là tự giác rời đi.
Những quản lý cấp cao đã quen mặt cô ta đều có hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à? Giang tiểu thư rõ ràng không làm ầm lên.”
“Quả thật kỳ lạ, bình thường tới đây cô ấy không phải khóc, làm ầm thì là đập phá đồ.”
“Giám đốc Giang thật sự nói chuyện với ngôi sao nữ kia?”
“Sao tôi biết được.”
Giang Nhuyễn vừa ra khỏi công ty sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt ác độc, nhìn qua mà phát lạnh.
Hai tiếng sau, Giang Nhuyễn xuất hiện tại một bữa tiệc tối từ thiện.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết Giang Nhuyễn chỉ là con nuôi nhà họ Giang, trong lòng ngầm xem thường nhưng bên ngoài vẫn phải nể mặt.
Tối nay Giang Nhuyễn còn có chuyện quan trọng muốn làm.
Cô nhìn ngôi sao nhỏ nổi tiếng gần đây trên sân khấu, ánh mắt sắc lạnh giống như băng, càng thêm lạnh lùng.
Cô ta cười lạnh bưng chén rượu đi qua.
Ngôi sao nữ dường như cũng nhận ra cô, gọi một tiếng Giang tiểu thư.
Chữ cuối vừa mới nói xong.
Ly rượu trong tay Giang Nhuyễn lập tức hắt lên trên mặt ngôi sao nữ.
Trước mặt mọi người cô quăng ly rượu, mảnh vỡ thủy tinh chia năm xẻ bảy, phát ra âm thanh thúy chói tai.
Giang Nhuyễn hung dữ túm tóc ngôi sao nữ, đối phương sợ tới mức kinh hãi thét chói tai.
Mặt Giang Nhuyễn không biểu cảm nhìn chằm chằm đôi mắt cô, “Chỉ là một con điếm như mày muốn dành đàn ông của tao?”
Ngôi sao nữ cảm giác da đầu của mình đều bị cô ta kéo xuống, sao cô ta dám động thủ trước mặt nhiều người như thế?! Kiêu ngạo như vậy.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Giang Nhuyễn lười biếng buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống cô, “Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám tới gần anh trai tôi, tôi sẽ giết cô.”
Giang Nhuyễn luôn luôn làm theo cách này.
Tỏ ra đáng thương, chơi trò tâm cơ cô chẳng phải không biết, chỉ là các cô ả không xứng.
Chuyện Giang Nhuyễn đánh người ở trước mặt mọi người cũng không giấu được.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta động thủ đánh người.
Lúc trước chuyện quá đáng cũng không phải là không có.
Chỉ cần là phụ nữ thân cận với Giang Châu một chút, sẽ không có một cái kết cục tốt.
Một là cô lén uy hiếp, hai là tự mình bắt tay vào giải quyết.
Một lần điên cuồng nhất, là lái xe đâm vào đối tượng xem mắt lúc đó của Giang Châu.
Lần đó Giang Châu cho cô ả một cái tát.
Giang Nhuyễn không cảm thấy đau, ít nhất cô đã điên cuồng ép lui những người phụ nữ rung động với anh trai mình.
Đánh xong ngôi sao nhỏ này, Giang Nhuyễn mới cảm thấy hả giận, kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Cô dẫm lên giày cao gót, lái xe đến tám mươi kilometers trong thành phố, chưa đến hai mươi phút đã trở về nhà.
Trong sân nhà cũ đậu một chiếc xe cô quen thuộc, vẻ mặt cô hơi vui mừng, hỏi quản gia: “Đêm nay anh hai trở về à?”
“Đại thiếu gia tan làm là tới đây.”
“Tôi biết rồi.”
Khi Giang Nhuyễn vào phòng khách còn thấy Trà Trà mà cô ghét nhất.
Mắt cô ta trợn trắng, ngay cả tiếng chào hỏi cũng lười nói, trực tiếp lên lầu.
Cô tắm rửa xong, thay váy ngủ tơ lụa gợi cảm mát mẻ, bên trong cái gì cũng không mặc, lén lút vào phòng ngủ anh trai.
Cô xịt nước hoa mê người vào người mình, bỏ thuốc vào ly nước anh.
Sau đó yên tĩnh nằm ở trên giường anh, chờ đợi anh đến.
Buổi tối lúc 9 giờ, Giang Châu trở về phòng nghỉ ngơi.
Mở đèn phòng ngủ ra, thấy người phụ nữ trên giường mình, mi tâm nhảy lên, anh kìm chế sự tức giận, “Giang Nhuyễn, tôi đếm ba tiếng.”
Giang Nhuyễn hé miệng nhẹ nhàng cười.
Cô xốc chăn lên, một đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết lộ ra trong tầm mắt anh, phong cảnh dưới váy ngủ tơ lụa màu trắng dường như có thể thấy được.
Giang Châu cứng đờ dời ánh mắt đi, nắm chặt nắm tay.
Từng đoạn gân xanh trên cổ tay vô cùng rõ ràng, sự kiên nhẫn của anh giống đã tới đỉnh.
Giang Nhuyễn đi đến trước mặt anh, thân hình mềm mại dính sát vào ngực anh.
Cô nhón mũi chân, ghé vào bên tai anh nói: “Anh ơi, em ngủ một mình sợ lắm, đem nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
Giang Châu dùng sức bóp cổ tay của cô, muốn đem cô ta quăng ra ngoài.
Giang Nhuyễn trực tiếp dùng hai chân ôm lấy eo anh, treo trên người anh.
Dây váy ngủ từ từ chảy xuống cánh tay, bộ ngực mềm mại nhấp nhô lộ ra hơn một nửa phong cảnh, cô liếm liếm môi, “Anh ơi, anh thấy em thơm hay không?”
Giang Châu bình tĩnh hỏi: “Có phải đầu óc cô có vấn đề hay không?”
“Em chỉ là quá thích anh mà thôi.”
“Xuống khỏi người tôi.”
“Anh thật sự không muốn nếm thử hương vị của em sao? Dạng gì em cũng có thể.”
“Cút xuống!”
“Đừng tức giận nha anh ơi.” Giang Nhuyễn nhảy xuống từ trên người anh.
Thừa dịp anh không chú ý, hôn gương mặt anh, “Anh ơi, anh không thể thích người khác đâu, nếu không em thật sự sẽ giết chết cô ta.”
Trước khi Giang Châu tức giận, cô vẫy vẫy tay, “Anh à, em đi đây.”
Giang Châu ném áo khoác qua, “Cút xa một chút, nghe thấy không?”
Giang Nhuyễn cười hì hì mặc áo khoác anh, “Anh ngủ ngon.”
Lúc trước cô có điên cũng không lợi hại như vậy.
Còn không phải đều do trong ánh mắt anh hai cô chưa từng có cô, từng bước một ép cô thành cái dạng như bây giờ.
Nói không chừng, người anh trai lạnh lùng bụng dạ đen tối của cô là cố ý nha.
Trước khi Giang Nhuyễn rời đi, còn tốt bụng nhắc nhở anh: “Anh không nên uống ly nước kia, em bỏ thuốc đó."
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa kịch liệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...