Tác giả: Angel
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 44
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Chuyến bay từ Seoul tới Hà Nội đã đáp xuống mời quý khách xuống máy bay. Tiếng cô tiếp viên lanh lảnh từ trong đi ra 1 cô gái vs sự kết hợp đen trắng hoàn hảo và khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bước ra đó chính là Nguyễn Hoài Nhi. Tui kéo nhanh chiếc va li nặng đi về chiếc xe miu trần trắng. Tài xế mở cửa cho tui bước vào:"cho cháu về thẳng nhà lun nhé chú" tui nói vs gjọg mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Chjếc xe đỗ ngay trc cổg 1 ngôi nhà đan xen Hàn-Việt tui vào nhà rồi chạy thẳg lên fòg ngủ 1 gjấc đến tậu chiều thì bị 1 tiếng gọi:"Bảo Nhi dậy thôi chiều rồi" tui đáp lại vs gjọg ngái ngủ"cô à cho cháu ngủ tý nữa đi mà". Cụ ông vs mái tóc trắng nhìu hơn đen cùg vs bộ râu dài mặt mũi đag chuyển sag màu đen:"dậy! Ai là cô hử dám gọi ôg mày là cô à?" Giọng khàn khàn lành lạnh trùi đất ui ÔNG NỘI tuj thầm than vì gọi người ông kính iu là...cô:"ông nội con dậy roài nè con xin lỗi nội nha~" Dùng đôi mắt so ciu tui nịnh nọt ông tui:"hừm lần này thui nhá lần sau ta từ con lun đóa"ông tui hừ nhẹ nói:"dạ~ ai nhớp nhiu sâu mứt! Mu moa"tui dạ 1 cái rõ dài r hun vào má ông:"thôi đi thay quần áo đi mọi người cũng sắp về rồi đó". Ông tui nhắc nhở rồi xuống nhà. Tui mặc 1 chiếc váy đen và 1 chiếc áo sơ mi trắng đính chiếc nơ đen nhỏ thắt trên cổ tóc thả tự nhiên có đeo 1 chiếc bờm đính đá đơn gjản. Soi mình trong gương tôi thấy mình very kute (ặc ặc) cầm túi quà tui xuống phòng ăn. Xuống đến phòng ăn 1 cảnh tượng làm tui suýt ngã ngửa đóa là ông tui và thèng em họ đang...cầm cái thìa tay trái chống cằm nhìn chằm chằm vào...thức ăn....
Tác giả : Angel
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 44
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Chuyến bay từ Seoul tới Hà Nội đã đáp xuống mời quý khách xuống máy bay. Tiếng cô tiếp viên lanh lảnh từ trong đi ra 1 cô gái vs sự kết hợp đen trắng hoàn hảo và khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bước ra đó chính là Nguyễn Hoài... Bảo Nhi. Tui kéo nhanh chiếc va li nặng đi về chiếc xe miu trần trắng. Tài xế mở cửa cho tui bước vào:"cho cháu về thẳng nhà lun nhé chú" tui nói vs gjọg mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Chjếc xe đỗ ngay trc cổg 1 ngôi nhà đan xen Hàn-Việt tui vào nhà rồi chạy thẳg lên fòg ngủ 1 gjấc đến tậu chiều thì bị 1 tiếng gọi:"Bảo Nhi dậy thôi chiều rồi" tui đáp lại vs gjọg ngái ngủ"cô à cho cháu ngủ tý nữa đi mà". Cụ ông vs mái tóc trắng nhìu hơn đen cùg vs bộ râu dài mặt mũi đag chuyển sag màu đen:"dậy! Ai là cô hử dám gọi ôg mày là cô à?" Giọng khàn khàn lành lạnh trùi đất ui ÔNG NỘI tuj thầm than vì gọi người ông kính iu là...cô:"ông nội con dậy roài nè con xin lỗi nội nha~" Dùng đôi mắt so ciu tui nịnh nọt ông tui:"hừm lần này thui nhá lần sau ta từ con lun đóa"ông tui hừ nhẹ nói:"dạ~ ai nhớp nhiu sâu mứt! Mu moa"tui dạ 1 cái rõ dài r hun vào má ông:"thôi đi thay quần áo đi mọi người cũng sắp về rồi đó". Ông tui nhắc nhở rồi xuống nhà. Tui mặc 1 chiếc váy đen và 1 chiếc áo sơ mi trắng đính chiếc nơ đen nhỏ thắt trên cổ tóc thả tự nhiên có đeo 1 chiếc bờm đính đá đơn gjản. Soi mình trong gương tôi thấy mình very kute (ặc ặc) cầm túi quà tui xuống phòng ăn. Xuống đến phòng ăn 1 cảnh tượng làm tui suýt ngã ngửa đóa là ông tui và thèng em họ đang...cầm cái thìa tay trái chống cằm nhìn chằm chằm vào...thức ăn....