Trong bệnh viện
Lục Phong chăm chú nhìn túi nước biển đang chạy từng giọt, từng giọt vào trong cơ thể cô, lại nhìn đến gương mặt khẽ nhíu chặt của Bảo Nhi, sau đó thở dài một hơi.
Bác sĩ nói cô bị dị ứng với cồn rượu, nếu không đưa đến đây kịp thời, có thể sẽ lên cơn sốc, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đây là lỗi của anh sao? Không, không phải lỗi của anh, người đáng trách nhất là cô vì đã không nói rõ mọi chuyện, không uống thuốc kịp thời.
3 ngày sau, Bảo Nhi đã khỏe mạnh trở lại , cô đi dạo vòng quanh khu vườn rồi lạc ra ngoài lúc nào không hay. Cũng tốt, mọi thứ xung quanh có vẻ thoáng đãng hơn rồi. Bảo Nhi đi theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi phía sau nhà. Thật yên tĩnh, cô nghe thấy cả tiếng chim hót, cả những khóm cúc dại đầy màu sắc nữa. Tòa nhà này đúng là được xây ở một nơi thật lý tưởng. Bảo Nhi sung sướng như bắt được khoảng trời riêng. Cảm giác thật thoải mái, Bảo Nhi nhẹ hít một hơi dài. Đã bao lâu rồi cô không được thở trong một bầu không khí thoáng đãng đến thế. Suốt ngày nhìn Lục Phong và mấy người trong nhà anh ta khiến cô ngán ngẫm đến độ muốn ở suốt trong phòng hơn là ra ngoài. Chợt Bảo Nhi nảy ra một ý nghĩ điên khùng. Trèo lên mỏm đất cao nhất ,cô lấy hết sức mình hét to:
-Triệu Lục Phong, anh là đồ tồi !
Chưa thấy hết được sự sảng khoái thì Bảo Nhi đã không khỏi giật mình.
-Em bảo ai là đồ tồi ?
Bảo Nhi quay người lại, cô kinh ngạc khi thấy Lục Phong đã ở đằng sau cô lúc nào. Quá bất ngờ, cô trượt chân ngã xuống. Lục Phong vội vàng đỡ lấy cô. Hai người ôm nhau ngã lăn xuống khoảng đất bên dưới trước khi Lục Phong kịp giữ tay ở một cái cây gần đó. Bảo Nhi lồm cồm bò dậy, gương mặt lấm lem bùn đất. Lục Phong nhăn nhó,tay anh vẫn ôm chặt cô. Bảo Nhi đỏ bừng mặt. Cô đứng lên phủi bụi trên người. Lục Phong cũng ngồi dậy. Bảo Nhi chìa tay ra về phía anh. Lục Phong ngước nhìn cô, trong lòng có một chút gì đó là lạ. Bảo Nhi vẫn kiên nhẫn. Lục Phong khẽ cười, anh cầm lấy tay cô rồi đứng lên.
-Anh không sao chứ?
Vẫn vẻ lạnh lùng thường ngày, anh khẽ đáp:
-Không sao! Chúng ta xuống nhà thôi!
Anh nhẹ phủi những hạt cát còn dính lại trên gương mặt cô. Bảo Nhi khựng lại, cô nhìn anh. Bất chợt trong vài giây, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cả hai đều bối rối quay đi chỗ khác. Từ đó không ai nói với ai câu nào cho đến lúc về đến nhà.
___________________________
Chiếc taxi dừng lại trước toà nhà Triệu Gia, Bảo Nhi bước xuống. Cảm giác vẫn ngột ngạt như lần đầu cô gặp anh.
Lục Phong bỏ quên tập tài liệu quan trọng ở nhà, dì Minh lại đang đi có việc, anh bảo cô mang đến công ty cho anh.
Bảo Nhi đẩy nhẹ cửa bước vào. Nhà họ Triệu quả thực giàu có hơn cô tưởng. Nguyên một toà nhà 23 tầng đều là thuộc về anh. Sàn nhà sạch bóng ánh lên màu sắc sang trọng, cả những nhân viên đi qua đều mặc đồng phục, ai muốn vào cũng phải quét thẻ từ. Bảo Nhi thở sâu một hơi. Cô đi đến quầy lễ tân, cô gái xinh đẹp sau chiếc bàn đó đang nói chuyện điện thoại thấy cô đi đến liền bỏ xuống, mỉm cười hỏi cô:
-Tôi có thể giúp gì được ạ?
Bảo Nhi đưa tập tài liệu cho cô gái đó:
-Phiền chị gửi cái này cho chủ tịch giúp tôi!
Cô gái kia hơi nhíu mày:
-Xin lỗi chị chờ tôi một chút!
Rất nhanh, cô gái nối máy đến văn phòng chủ tịch. Không hiểu hai người họ nói gì, cô gái kia đưa điện thoại cho Bảo Nhi :
-Chủ tịch muốn nói chuyện với chị!
Bảo Nhi nhận lấy, cô hơi cau mày, sao lại rắc rối thế không biết. Chưa kịp nói gì thì cô đã nghe tiếng quát của Lục Phong bên tai:
-Em có biết bên trong đó quan trọng thế nào không? Mau mang lên cho tôi!
Nói xong anh liền cúp máy chẳng thèm nghe cô một câu.
Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười cảm thông:
-Để tôi đưa chị lên phòng chủ tịch!
Đành vậy. Bảo Nhi đi theo cô gái đó lên tầng cao nhất. . Cô liếc nhìn những nhân viên cười cười nói nói xung quanh. Một thời cô cũng đã từng giống họ. Bán mạng làm việc, giờ nghỉ trưa thì tám chuyện với đồng nghiệp nhưng từ sau khi kết hôn với Lục Phong cô đã thôi việc. Giờ thấy vậy mới tiếc nuối đến chừng nào.
Cánh cửa bằng gỗ sồi hiện ra trước mắt. Cô nhân viên gõ cửa nhè nhẹ:
-Chủ tịch, cô Hạ đến rồi!
-Vào đi!
Bảo Nhi bước vào một mình, cô nhìn thấy Lục Phong đang ngồi trên ghế quay người lại với cô hướng ra cửa sổ. Bảo Nhi nhẹ nhàng bước tới, cô đặt tập tài liệu lên bàn:
-Của anh đây!
-Ừm!
Lục Phong không quay người lại, anh chỉ trả lời khẽ một tiếng. Bảo Nhi cảm thấy không thoải mái, giọng cô khe khẽ:
-Vậy tôi về nhà trước đây!
-Khoan đã!
Đến lúc này Lục Phong mới quay lại, anh khẽ liếc qua cô rồi đứng dậy:
-Ngồi xuống đi!
Bảo Nhi đành ngồi xuống ghế. Lục Phong đi tới quầy pha cà phê ở góc phòng, anh tự tay pha một ly cà phê cho cô.
Bảo Nhi nhận lấy, cô uống một ngụm nhỏ, đắng nghét, mặt cô thoáng nhăn lại:
-Thế nào?
-Rất đắng!
-Đúng là đắng thật, đắng nhưng nó khiến chúng ta tỉnh táo hơn phải không?
Bảo Nhi không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Rốt cuộc là anh muốn nói gì đây.
-Em tin không, suốt mười năm tôi đã uống loại cà phê này!
Bảo Nhi kinh ngạc, thật sao, cô nhìn anh, ánh mắt cương trực đó tuyệt đối không phải là nói dối. Hơi tò mò, cô hỏi lại:
-Vì sao vậy?
Lục Phong ánh mắt nhìn ra cửa sổ:
-Chính là muốn cảm nhận được rằng, cuộc sống này không bao giờ đẹp như tưởng tượng, rất đắng!
Bảo Nhi nói :
-Nhưng đâu phải lúc nào cũng đắng!
Lục Phong ngẩn người, anh khựng lại rất lâu mới nói tiếp:
-Đối với em có lẽ là vậy nhưng tôi thì khác!
-Anh không hạnh phúc sao, khi đứng ở một nơi cao thế này ?
Lục Phong nhếch mép, miệng anh hơi cong lên vẻ chế nhạo:
-Tôi đứng đây vì kẻ thù của mình!
________________________________-
Hãy cho t/g 1 ngôi sao và lời nhận xét nhé
~!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...