Tiếng Nói Của Con Tim

Hai người tố cáo nhau, tranh luận nhau kịch liệt suốt cả ngày chủ nhật và thứ hai. Vào lúc sáu giờ sáng thứ ba, trước khi Steven ra đi, Adrian khóc nức nở, chào thua, bằng lòng sẽ làm theo yêu cầu của anh ta. Nàng nghỉ làm hai ngày, nàng không muốn mất người chồng thân yêu dù phải hi sinh đứa con. Nàng hứa sẽ phá thai, và sau khi chồng đi rồi, nàng nằm trên giường khóc mãi cho đến bốn giờ rưỡi mới dậy đi gặp bác sĩ.
Nàng nằm suốt cả một buổi chiều, lòng đau đớn cực độ, nên khi mặc quần áo xong, nàng liền vội vã bước ra khỏi nhà như người trốn chạy, trốn tất cả những gì đã ám ảnh mình. Nàng muốn trốn chạy những việc vừa xảy ra, muốn trốn chạy những việc phải làm, trốn chạy yêu sách của Steven, trốn chạy bổn phận của mình.
- Adrian, y tá gọi tên nàng. Nàng đứng lên với vẻ lo sợ. Nàng mặc chiếc quần đen đã sờn mòn và cái áo sơ mi cổ lọ, đi giày đen. Nước da trắng và mái tóc đen, trông nàng sầu não một cách lạ lùng.
Cô ta đưa nàng vào một căn phòng nhỏ, biểu nàng cởi quần và mặc vào chiếc áo khoác dài. Dù đã đến đây nhiều lần, nhưng lần này nàng thấy có vẻ rùng rợn hơn những lần trước. Những lần trước nàng đến để hỏi bác sĩ về việc ngừa thai và kiểm tra sức khỏe hằng năm.
Sau đó, ông bác sĩ đi vào. Ông ta nhìn vào phiếu khám bệnh và nhận ra nàng, ông cười. Adrian rất dễ thương, ông ta rất mến nàng.
- Hôm nay tôi có thể làm gì giúp bà, thưa bà Townsend? – Ông ta lớn bằng tuổi bố nàng, điềm đạm, vui vẻ.
- Tôi… - Nàng không nói nên lời. Ông ta thấy mặt nàng tái mét, mắt mở to. – Tôi đến… để phá thai. – Nàng cố nói cho hết câu, giọng nho nhỏ khiến ông ta phải cố nghe mới hiểu.
- Thì ra là thế. – Ông ta ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ quay được, nhìn vào phiếu khám bệnh của nàng. Nàng ba mươi mốt tuổi, có chồng, sức khỏe tốt, ngoài ra không có gì thêm nữa. Có thể đứa con không phải của chồng cô. – Vì lí do đặc biệt ư?
Nàng đau đớn gật đầu. Ông ta thấy nàng có vẻ không muốn đến đây. Cách nàng nằm lên bàn, như thể để né tránh ông, cách nàng co người lui khi thấy ông đến gần, cách nàng nói nho nhỏ chỉ vừa đủ cho ông nghe. Ông ta thấy nhiểu phụ nữ đau khổ, những người đàn bà sẽ làm bất cứ điều gì để phá những cái thai không mong muốn, nhưng cô gái này không giống như họ. Ông tin chắc nàng không muốn phá thai.
- Chồng tôi nghĩ rằng bây giờ chưa đúng lúc để có con.

Bác sĩ lại gật đầu như thể ông ta hiểu hết. – Có lý do gì chồng cô mới nghĩ như thế chứ cô Adrian? Anh ấy thất nghiệp à? Có vấn đề gì khó khăn về sức khỏe ư? – Ông ta muốn biết lí do tại sao nàng đến đây, nếu không có lí do chính đáng thì chắc chồng cô cũng không bằng lòng phá thai. Dù việc này hợp pháp hay không, ông ta vẫn có trách nhiệm về mặt đạo đức với bệnh nhân của mình. Nhưng nàng lắc đầu khi nghe ông ta hỏi.
- Không, anh ấy chỉ… anh ấy chỉ nghĩ rằng chưa đến lúc thích hợp để có con.
- Anh ta muốn có con không? – Nàng chần chừ lắc đầu, nước mắt ứa ra.
- Không. – Nàng đáp thì thào. – Tôi không nghĩ vậy. Anh ấy có năm anh chị em và đã sống thời thơ ấu khổ cực. Khó làm anh ấy nghĩ rằng tình hình bây giờ khác xa hồi đó.
- Tôi thấy tình hình rất khác nhua, tôi tin anh ấy cũng có công việc ổn định, tốt đẹp. Cô có nghĩ rằng anh ấy sẽ thay đổi ý kiến không?
Nàng lắc đầu buồn bã, nước mắt chảy xuống má. Ông bác sĩ liền nói với nàng những lời làm dịu bớt lo lắng trong lòng nàng. – Hôm nay tôi không thực hiện việc phá thai được, Adrian à. – Ông ta chuyển sang gọi nàng bằng cái tên đầu khi biết nàng có vấn đề khó khăn trong hành động này. Đây không phải là lúc dùng những lời lẽ theo hình thức xã giao, nàng cần người bạn để khuyên nhủ, và ông muốn giúp nàng. – Thứ nhất tôi phải kiểm tra xem cô có thai thật sự hay không. Cô đã thử nghiệm để xem mình có thai hay không rồi à? – Ông ta nghĩ nàng đã thử nghiệm rồi, nếu không chắc nàng không đến đây.
- Rồi. tôi làm ở nhà. Hai lần. Tôi trễ kinh hai tuần rồi.
- Theo tính toán của chúng ta thì cô đã có thai bốn tuần rồi. Tôi tin cô có thai, nhưng chúng ta cứ kiểm tra xem cho chắc. Sau khi kiểm tra xong, tôi muốn cô về nhà suy nghĩ lại, có nên phá thai hay không. Nếu cô nhất quyết phá thai, thì mời cô sáng mai đến lại. Cô nghe như thế có được không?
Nàng gật đầu, cảm thấy vừa hoảng sợ vừa đờ đẫn. Nàng cảm thấy như thể cơn chấn thương về tinh thần này sẽ giết chết mình mất. Nhưng ông bác sĩ dịu dàng, tốt bụng xác nhận nàng có thai, ông khuyên nàng về nhà suy nghĩ thêm và khuyên chồng thêm lần nữa. Ông ta nói nếu nàng chịu khó trình bày phải trái cho chồng thấy, chắc thế nào anh ấy cũng nghe lời nàng. Điều mà ông không thể biết đến là Steven rất kiên quyết trong vấn đề này. Tối đó, khi Steven gọi về nhà cho nàng, biết rằng nàng chưa phá thai, anh ấy nổi điên, giận dữ hỏi:

- Tại sao ông ta không làm việc ấy hôm nay? Còn đợi quái gì nữa?
- Ông ấy muốn chúng ta suy nghĩ lại cho kĩ trước khi làm một việc rất quan trọng. Và em nghĩ ý kiến của ông ta thật đúng. – Nàng thấy việc phá thai này sẽ để lại cho mình hậu quả tai hại về tinh thần, nàng sẽ rất đau đớn. - Khi nào anh về? – Nàng hỏi, giọng lo lắng, nhưng Steven không quan tâm đến giọng hoảng sợ của nàng.
- Thứ sáu mới về được. Sáng thứ bảy anh và Mike sẽ chơi tennis. Có lẽ em và Nancy sau đó đến cùng để chơi cặp.
Nàng không tin anh ta bình tĩnh nói được những lời như thế. Hoặc là anh ta hoàn toàn vô tri vô giác, hoặc là quá nhu đần.
- Em không biết khi ấy có chơi tennis được hay không. – Nàng đáp, giọng mỉa mai tàn ác.
- Ồ, phải rồi… anh quên. – Chỉ trong mười giây thôi ư? Tại sao anh ta quên nhanh thế? Tại sao giao việc này cho nàng làm một mình?
- Anh nên suy nghĩ lại. Steven này, cái thai không chỉ là con em, mà là con của anh nữa. – Nhưng khi vừa nói xong, nàng cảm thấy tường rào mọc lên ngăn cách hai vợ chồng.
- Adrian, anh đã nói những suy ghĩ của mình về chuyện này rồi. Mẹ kiếp, trục nó ra. Anh không hiểu tại sao em phải đợi đến ngày mai. - Nàng không trả lời, đau đớn trước lời lẽ bạo tàn của chồng. Anh ta làm như thể đứa con đe dọa mình, như nàng phản bội anh ấy bằng cách làm cho chuyện này xảy ra, cho nên bây giờ nàng phải giả quyết nó bằng mọi giá, bất kể hành động này gây đau đớn như thế nào. – Tối mai anh sẽ gọi em. - Adrian nín thở, mắt cay sè muốn chảy nước mắt.
- Tại sao? Để xem em đã phá thai chưa phải không? – Tim nàng đau nhói như muốn vỡ ra từng mảnh. Nàng nghĩ tình hình như thế này khó mà cứu sống sinh mạng của đứa bé. Nàng thức cả đêm, khóc cho đứa bé chưa ra đời, nàng phải hi sinh nó vì chồng. Sáng hôm sau, khi mặt trời mọc nàng vẫn còn thức, nàng có cảm giác như mình là người tử tội đang đợi giờ hành quyết. Nàng xin nghỉ làm cả tuần và bây giờ nàng chỉ còn việc trở lại ông bác sĩ để phá thai.
Khi mặc quần áo, nàng hi vọng Steven sẽ gọi điện về vào giờ phút chót để bảo nàng đừng làm việc này nữa. Nhưng anh ta không gọi. Nàng ra khỏi nhà, ngôi nhà vẫn im lặng như tờ, nàng đi dép, mặc váy bằng vải dệt chéo, áo sơ mi lao động cũ và lái xe đi. Nàng phải đến phòng khám bác sĩ lúc chín giờ như đã hẹn nếu vẫn quyết định phá thai. Nàng không ăn uống từ tối qua để phòng bác sĩ chích thuốc tê. Nàng lái xe dọc theo đại lộ Wilshire Boulevard, người run run, da trắng bệch. Nàng đến phòng bác sĩ sớm hơn giờ hẹn năm phút. Nàng báo cho cô y tá biết, rồi ngồi trong phòng đợi nhắm mắt. nàng sẽ không bao giờ quên giây phút này, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy ghét Steven. Nàng muốn gọi anh ta, để bảo anh ta phải thay đổi ý, nhưng nàng nghĩ chỉ vô ích thôi.

Cô y tá hiện ra nơi ngưỡng cửa, gọi tên, và dẫn nàng đi trên hành lang. Cô ta đưa nàng vào căn phòng rộng hơn một chút và lần này bảo nàng cởi hết quần áo, mặc áo khoác dài màu xanh, rồi nằm trên bàn. Bên cạnh có cái máy trông có vẻ rùng rợn, Adrian biết đó là máy hút thai. Nàng cảm thấy cổ khô, môi dính vào nhau như giấy có bôi keo. Nàng muốn làm nhanh cho xong để về nhà và quyên chuyện này đi, rồi không bao giờ để có thai lại. Thế nhưng, nàng vẫn muốn giữ đứa bé. Hoàn cảnh thật trớ trêu, nàng đã dùng hết sức lực trong người để trục nó ra, thế mà một phần của nàng vẫn muốn giữ nó lại, bất chấp chuyện gì xảy ra hay Steven sẽ nói gì, hay thời thơ ấu của anh ta đã khổ sở như thế nào.
- Sao đấy Adrian? – Ông bác sĩ thò đầu qua cửa, nhìn nàng với nụ cười dịu dàng trên môi. – Cô khỏe chứ?
Nàng gật đầu, nhưng không biết nói gì, chỉ nhìn ông ta với ánh mắt hoảng sợ, đau đớn.Ông ta đi vào phòng, đóng cửa, và kiên quyết nói với nàng: - Cô có chắc muốn làm việc này không?
Nàng lại gật đầu, nhưng nước mắt chảy ra, rồi lắc đầu với vẻ thành thật. Nàng quá bối rối, quá hoảng sợ và đau khổ. Nàng muốn về nhà với Steven đợi con họ ra đời.
- Cô đừng làm chuyện như thế này. Nếu cô không muốn thì đừng làm. Chồng cô sẽ quen thôi. Nhiều ông chồng lúc đầu cũng làm ồn lên như thế, nhưng khi đứa bé chào đời, họ là người cảm kích nhất. tôi muốn cô nghĩ đến chuyện này trước khi phá nó.
- Tôi không thể làm được, - nàng đáp giọng khàn khàn. Tôi không thể. – Nàng ngồi lên bàn và khóc ngất. – Tôi không thể phá nó được.
- Tôi cũng không. – Ông ta cười. – Về nhà đi, nói với chồng cô hãy mua điếu thuốc xì gà để dành cho đến, ồ… - Ông ta kiểm tra lại phiếu bệnh nhân của nàng. – Tôi muốn nói đến là đầu tháng hai, chúng ta sẽ cho anh ấy một đứa bé xinh đẹp, mập mạp. cô thấy thế nào, Adrian?
- Thế thì quá tuyệt. nàng cười qua nước mắt và ông bác sĩ già tốt bụng quàng cánh tay qua vai nàng. – Adrian, về nhà đi. Nằm nghỉ và khóc cho đã. Tình hình sẽ ổn thôi. Và chồng cô cũng sẽ vui vẻ cho mà xem. – Ông ta vỗ nhẹ lên vai nàng, bước ra khỏi phòng để nàng thay áo quần về nhà với bào thai trong bụng. Nàng vừa mặc áo quần vừa cười với mình, rồi bật khóc. Nàng cảm thấy như thể có chuyện gì kì diệu xảy ra. Nàng được tha tội, không biết lí do tại sao, chỉ biết rằng nhờ ông bác sĩ có lòng nhân từ giúp nàng khỏi phải tội phá thai.
Nàng lái xe về nhà, rồi bỗng nàng đổi ý, chạy xe đến cơ quan. Nàng cảm thấy đỡ hơn trước rất nhiều, nàng muốn làm việc, muốn vui với đống giấy tờ chất trên bàn. Nàng lái xe đến phòng quay phim, gió thổi tung mái tóc, nàng hít mạnh không khí vào người và cười với mình. Cuộc đời bỗng tốt đẹp, nàng sẽ có đứa con.
Nàng đi vào văn phòng với bước đi nhún nhảy nhưng lòng cảm thấy trĩu nặng. Sáng nay không được thoải mái rồi, và trong mấy ngày qua cũng không đươc êm ả; rồi khi Steven ở Chicago về, nàng phải đương đầu với anh ta. Nhưng ít ra nàng biết mình đã làm gì. Nàng cảm thấy sung sướng, dễ chịu hơn trong mấy ngày qua, sự căng thẳng đau đớn trong người như đã được tống khứ ra ngoài.

- Chào Adrian. – Zelda thò đầu vào cửa văn phòng mà nói. – Mọi việc đều yên ổn cả chứ?
- Tốt. Sao chị hỏi thế? - Adrian có vẻ lơ đãng, bút chì dắt sau tai; việc nàng đi làm với quần áo cũ và không trang điểm là điều kì lạ.
- Thành thật mà nói, trông cô quá nhếch nhác. Cô như vừa mới được đưa vào máy vắt lấy ra. – Quả đúng như thế. – Cô khỏe chứ? – Zelda có mắt quan sát chứ không phải như Adrian tưởng. Chị ta nói đúng. Nàng vừa trãi qua cơn khủng hoảng trầm trọng.
- Tôi bị cúm. – Nàng cười đáp, mừng vì Zelda đã quan tâm đến mình. – Nhưng bây giờ đã khỏi rồi.
- Tôi nghĩ là cô sẽ nghỉ việc cả tuần. – Chị ta nhìn nàng đăm đăm, như thể cố xem lời nàng vừa nói đáng tin không. Nhưng trông nàng có vẻ sung sướng khi ngồi trên bàn bề bộn giấy tờ.
- Tôi không muốn bỏ việc quá nhiều.
- Cô điên rồi. – Zelda cười nói.
- Lát nữa đi ăn xăng uýt được không?
- Được, tôi rất thích.
- Vậy khi nào thấy tiện. Chị đến đi với tôi.
- Tôi sẽ đến. - Chị ta lại biến mất. Adrian quay lại với công việc, nàng cảm thấy yên ổn hơn những ngày qua rất nhiều. Chuyện giữ cái thai vẫn làm nàng hơi lo sợ, nhưng nàng sẽ quen vói chuyện này thôi. Dù sao việc giữ cái thai cũng hơn phá nó đi, nàng vẫn con giận Steven. Nàng tự hỏi không biết làm sao để hai vợ chồng quên được nỗi đau này vì đã cãi nhau kịch liệt trong mấy ngày qua, hay không biết họ có quên chuyện này được hay không. Nàng quay lại với công việc, cố không nghĩ đến anh ta. Nàng sẽ nghĩ đến điều phải nói với chồng sau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận