Tiếng Nói Của Con Tim

Adrian lo chuẩn bị cho chuyến đi của Steven suốt ngày chủ nhật. Nàng không đụng đến hộp dụng cụ thử thai được giấu kín dưới đáy cái túi xách đeo vai. Nàng giặt quần áo cho chồng, làm cơm trưa cho anh ấy và ba người bạn đến chơi. Nàng không nói gì với Steven, nhưng anh ấy có vẻ không chú ý đến chuyện này. Tối đó, họ đi xem chiếu bóng. Ngồi trong bóng tối đọc phụ đề trong một bộ phim Thụy Điển, nàng không nghe ai nói gì hết, vì chỉ nghĩ đến chuyện mình có thai hay không thôi. Việc này cứ ám ảnh nàng suốt hai ngày qua, nàng nghĩ mình lo sợ là điên, nhưng chưa bao giờ nàng trễ kinh như thế này. Tuy vậy, tự nhiên nàng cảm thấy có linh cảm không hay.
Nàng không cảm thấy có dấu hiệu đau ốm, cơ thể nàng không có vẻ gì thay đổi hết, ngoài trừ vài hiện tượng thường thấy khi nàng sắp có kinh. Ngực nàng hơi to một chút, cơ thể hơi phù ra, nhưng những dấu hiệu ấy không phải là hiện tượng chứng tỏ nàng có sự thay đổi không ổn trong người. Thế nhưng nàng muốn Steven đi khỏi nhà. Nàng muốn tìm sự yên ổn. Nàng muốn biết mình có thai hay không, nhưng nếu thử trong khi chồng có ở nhà, chắc chắn anh ấy cũng sẽ biết. Thậm chí khi Steven đã rời khỏi nhà ra phi trường ngày thứ hai, nàng cũng không dám làm thử nghiệm. Nếu Steven trở về thì sao?... Nếu anh ấy quên gì ở nhà… trong khi nàng trong toa lét với ống nghiệm chứa đầy nước xanh nhạt… Nếu nàng có thai thì sao?
Nàng vẫn không tin mình có thể có thai, vì họ luôn luôn đề phòng cẩn thận… ba tuần… nàng nghĩ đến việc này suốt ngày trong thời gian làm việc khi Steven đã ra đi. Rồi sau buổi phát tin lúc sáu giờ, nàng vội về nhà, chạy lên lầu, bày hộp dụng cụ thử thai trong toa lét. Nàng làm đúng theo chỉ dẫn của hộp dụng cụ, lo lắng ngồi đợi, nhìn đồng hồ báo thức trong phòng ngủ của mình. Nàng không tin đồng hồ đeo tay. Nếu nước trở thành màu xanh, có nghĩa là… phải đợi mười phút… nhưng chỉ trong ba phút, trò đoán sự việc đã xong.
Không có vấn đề mức độ, không cần tự hỏi phải chăng nước trong bình đã đổi màu, phải chăng… có lẽ… có thể… nàng nhìn đăm đăm bình nước nhỏ, nước có màu xanh nhạt, vấn đề đã được giải quyết một cách dứt khoát. Nàng đứng lặng yên, rồi ngồi bệt trên nắp bồn cầu để nhìn chai nước màu xanh nhạt. Nàng nghĩ thế là quá rõ, dù Steven có muốn hay không, dù họ đã đề phòng cẩn thận bao nhiêu, hay dù họ thỏa thuận với nhau như thế nào trong nhiều năm qua… Nhưng khi nhìn vào cái chai, nàng bỗng ứa nước mắt vì vấn đề quá rõ ràng. Nàng có thai.
Nàng chỉ nghĩ đến một việc duy nhất là Steven sẽ nói gì. Nàng biết thế nào anh ta cũng làm ồn lên, nhưng có ồn lắm không, liệu Steven có căng lắm không, và anh ta có quyết liệt phản đối chuyện này hay không? Rồi cuối cùng Steven có thay đổi ý kiến không? Liệu anh ấy có chấp nhận đứa con không? Dĩ nhiên Steven không khăng khăng bảo thủ ý kiến quái gỡ đã nói trước đây của mình. Dĩ nhiên đứa bé sẽ không tạo nên những thay đổi khủng khiếp trong cuộc sống trước mắt.
Nàng biết mình có thai mới cách đây năm phút, có lẽ chưa đến, nàng đã có con, và muốn giữ nó, nàng cầu nguyện sao Steven đồng ý việc này. Dù sao anh ta cũng không thể ép buộc nàng phá cái thai đi. Tại sao anh ta muốn nàng làm như thế? Steven là người biết lẽ phải, đứa bé trong bụng nàng là con anh ấy. Nàng ngồi trong phòng tắm, nước mắt đầm đìa. Bây giờ nàng phải làm gì? Nàng vừa sung sướng vừa buồn rầu, vừa lo sợ không biết nói sao với chồng. Steven thường đùa nếu nàng có thai và quyết giữ cái thai thì anh ấy sẽ bỏ nàng. Nhưng chắc anh ấy không muốn như thế… Nhưng nếu anh ấy làm thật thì sao?... Nàng sẽ làm gì? Nàng không muốn mất chồng, nhưng làm thế nào nàng bỏ đứa bé trong bụng này được?
Khoảng thời gian này thật khủng khiếp, nàng lo lắng không biết nói sao khi Steven về nhà. Mỗi lần Steven gọi về, bào cho nàng biết những tin hấp dẫn về việc anh ấy họp với Quỹ tiền tệ quốc tế, Adrian có vẻ bối rối. Cuối cùng, vào tối thứ năm, anh ta hỏi nàng có việc gì không ổn hay sao. Nàng không chú tâm vào câu hỏi, và Steven biết Adrian không nghe điều mình nói. Những phiên họp diễn ra tốt đẹp, ngày hôm sau Steven về Los Angles, nhưng sẽ đi Chicago lại vào thứ ba tuần sau.
- Adrian, em có khỏe không?
- Sao anh hỏi như thế? – Nàng chỉ nói vậy. Anh muốn nói gì đây? Anh biết rồi ư? Nhưng làm sao anh biết?
- Anh không biết. Em có vẻ kỳ lạ cả tuần nay. Em có thấy khỏe trong người không?
- Em khỏe… mà thực ra không khỏe lắm, em bị nhức đầu. Chắc vì em làm việc quá căng thẳng… - Thực ra nàng có buồn nôn một hai lần đấy, nàng nghĩ do tưởng tựng mà ra chứ không phải vì có thai. Nàng tin chắc như thế. Nàng làm thử nghiệm thêm lần nữa cho chắc.
Nàng chảy nước mắt khi nghe Steven nói. Nàng muốn Steven về nhà ngay bây giờ để báo cho anh ấy biết. Nàng muốn nói thật với chồng, xem anh ấy nói sao và chắc sẽ vui lắm đây. Nàng sẽ sung sướng vì có đứa con… thật kỳ diệu… chỉ trong mấy ngày cuộc đời nàng đã thay đổi, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến đứa bé. Nàng đã bằng lòng với chồng việc không có con, rồi bỗng dưng nàng thay đổi tất cả vì đứa con trong bụng mình. Nàng muốn thay căn hộ, thay nếp sống, nếu cần thì đổi cả công việc làm, bỏ phòng giải trí, bỏ những đêm yên tĩnh, bỏ cuộc sống tự do. Nàng vẫn lo sợ, nàng lo về vai trò làm mẹ sắp đến, vẫn hoảng sợ rằng nàng để mình có con là sai, tuy nhiên nàng vẫn cố phấn đấu để giữ nó.
Vào tối thứ sáu, nàng muốn ra phi trường để đón Steven, nhưng vì bận làm việc khuya nên không đi được. Đến khi về nhà, nàng đã thấy anh ta ở nhà rồi. Anh ta đã lấy đồ đạc trong vali ra và đang xem tivi, máy hát mở to, căn hộ sinh động trở lại khi Steven trở về. Khi nàng đi vào, anh đang hát ư ử, và khi thấy nàng, anh cười.
- Chào em, em… đi đâu về đấy?
- Đi làm như mọi khi. – Nàng cười lo lắng, bước đến bên anh. Khi anh ôm nàng, nàng ôm chặt anh như sợ nếu không nàng sẽ xỉu mất.
- Em yêu… có gì không ổn à? – Steven biết có chuyện gì không ổn cả tuần nay, nhưng lại đoán không ra. Bây giờ thấy nàng có vẻ khỏe mạnh, anh cảm thấy thất vọng vì phân vân không biết có phải nàng bị sa thải mà không nói cho mình biết? Có lẽ vì thấy công việc của anh đang thuận buồm xuôi gió, nên nàng sợ không muốn nói. Công việc Steven sắp làm rất tuyệt, nên nếu nàng mất việc, thế nào anh ấy cũng buồn cho nàng.
- Có phải vì công việc không?... Có… - Steven dừng lại khi thấy ánh mắt của nàng. Anh biết ngay có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng không biết đấy là chuyện gì. Anh kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, tay ôm quanh nàng, muốn tỏ ý che chở nàng. Bây giờ anh có khả năng làm việc ấy, vì đời anh đang gặp vận may, Mike đã nói rằng nếu công ty làm đại diện quãng cáo cho Quỹ tiền tệ quốc tế, thì anh sẽ được đề bạt chức vụ lớn. – Chuyện gì thế?
Nàng nhìn chồng, nước mắt đầm đìa, không thể nói lên lời. Đáng ra đây là giây phút tuyệt vời nhất của những cặp vợ chồng chưa có con, nhưng vì Steven nói không muốn có con, nên thay vì hạnh phúc, đây là những giây phút khinh hoàng nhất.
- Em đã bị đuổi việc à?

Nàng lắc đầu trong nước mắt. – Không, thật vui. Thỉnh thoảng em nghĩ bị đuổi mà hay. – Nhưng Steven không nghĩ nàng nói thật. Anh biết nàng rất thích công việc đang làm. Công việc nàng làm thật tuyệt vời.
- Em bị bệnh à?
Nàng lại lắc đầu, lần này chậm hơn, nhìn vào mắt anh, vẻ thất vọng não nề. – Không, em không bệnh… - Nàng đáp rồi hít một hơi, thầm cầu nguyện sao cho Steven chấp nhận việc này. – Em có thai.
Không khí trong phòng im lặng nặng nề, nàng nghe rõ tiếng tim mình thình thịch và hơi thở của Steven. Bỗng anh ta vùng ra, đứng dậy, nhìn xuống nàng với vẻ hoàn toàn thất vọng:
- Adrian, em đùa phải không?
- Không, em nói thật. – Nàng biết đây là cú sốc lớn cho anh. Nó cũng là cú sốc cho em, nhưng sự sai lầm này vì sơ ý mà ra.
- Em đã lừa anh phải không?
Nàng lắc đầu. – Không, em không lừa anh. Em có thai vì bất cẩn, do tình cờ.
- Thật rủi. – Mặt Steven bỗng lạnh như tiền. Adrian nhìn anh, nàng trở nên hoảng sợ. – Em có chắc không?
- Chắc.
- Thật quá bậy, - Steven nói, vẻ tức tối. – Thật đáng tiếc Adrian à. Thật không may.
- Em nghĩ đúng là không may, nhưng chúng ta làm gì với cái thai.
Anh gật đầu, cảm thấy thương cho nàng, và cho mình. – Anh nghĩ là em phải giải quyết nó cho xong vào tuần sau. – Nàng nhìn chồng, lạnh thấu xương. Đối với Steven, việc này rất đơn giản. giải quyết nó. Nhưng với nàng việc này không đơn giản. Nàng nhìn chồng đăm đăm.
- Như thế nghĩa là sao?
- Em biết nghĩa là sao rồi. Trời đất, em biết chuyện chúng ta không thể có con được.
- Tại sao không? Có gì bí mật mà em không biết ư? Có bệnh di truyền đáng sợ à? Hay chúng ta sắp lên cung trăng? Có lý do gì mà chúng ta không thể có con?
- Có. Có lý do rất chính đáng. – Steven nhìn nhìn nàng vẻ rất kiên quyết. – Chúng ta đã thỏa thuận từ lâu rằng mình không muốn có con. Anh nghĩ cả hai chúng ta đều muốn như thế.
- Nhưng tại sao không? Không có lý do gì khiến chúng ta không thể có con cả. – Nàng nhìn chồng, ánh mắt van lơn. – Cả hai ta đều có việc làm tốt. Chúng ta có cuộc sống ổn định, đầy đủ. Chúng ta có lợi tức đủ nuôi con.

- Em không biết cái đó tốn kém như thế nào hay sao? Nào là học hành, quần áo, thuốc men. Và cưu mang một đứa bé mà ta không muốn có là một điều không công bằng. không, Adrian , không ổn đâu.
Trông Steven rất dữ dằn, nàng thấy anh ấy không có dấu hiệu nào bằng lòng nhận đứa con. Nàng biết sở dĩ Steven cương quyết như thế là vì tuổi ấu thơ của anh ta quá khổ, nhưng cuộc sống bây giờ đã khác trước.
- Tiền bạc không thành vấn đề. Chúng ta có thì giờ chăm sóc con, chúng ta có tình thương, có ngôi nhà đẹp và có nhau. Anh còn cần gì ngoài những thứ đó?
- Cần sự ước muốn có con, anh bình tĩnh đáp. – Anh không có sự ước muốn đó. Anh không muốn có con. anh sẽ không bao giờ muốn có con. trước khi lấy nhau anh đã nói với em rồi, nếu bây giờ em làm sai đều đó, anh sẽ không chịu được. Em phải phá nó đi… - Steven chần chừ một lát. – Phá thai đi. – Anh ta không muốn gọi hài nhi là của họ.
- Nếu em không phá thì sao?
- Nếu không phá em sẽ là đồ điên. Em đã có ý định tiến thân trong sự nghiệp, nếu bây giờ em bận bịu con cái, em sẽ không có cách gì thực hiện được nguyện vọng của mình.
- Em có thể xin nghỉ hộ sản sáu tháng rồi đi làm việc trở lại. Nhiều phụ nữ đã làm thế.
- Phải và cuối cùng họ bỏ hết sự nghiệp, đẻ thêm nhiều đứa con nữa và trở thành các bà nội trợ. Và rồi họ ghét con vì chuyện này.
Anh ta nói khiến nàng rất lo sợ, nhưng nàng vẫn cố tranh thủ để giữ con. vậy nếu người ta không phải là triệu phú thì sao? Tại sao phải có cuộc sống sung túc mới có con? Tại sao anh ta không hiểu được nỗi lòng của vợ mình.
- Em nghĩ chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm một việc có thể khiến mình phải ân hận về sau. – Nàng đã có một số bạn bè phá thai và vợ chồng ghét nhau vì chuyện này, trong lúc có nhiều người không làm thế. Nhưng Steven không đồng ý với nàng.
- Adrian, tin anh đi. – Anh ta nói nhỏ nhẹ hơn một chút và bước gần đến nàng, - Em sẽ không hối tiếc vì chuyện này đâu. Sau này khi nghĩ lại, em sẽ hài lòng cho mà xem. Việc này có thể là sự hăm dọa nghiêm trọng cho cuộc hôn nhân của chúng ta. – Việc này tức là con họ. Đứa con mà nàng đã nuôi sống trong bụng bốn ngày qua và nàng bắt đầu yêu thương nó.
- Chúng ta đừng để cho nó thành mối đe dọa cho hôn nhân của mình. – Nàng dựa người vào chồng, nước mắt chảy ra. – Steven, xin anh… đừng buộc em làm việc này…
- Tôi không buộc cô làm gì hết. – Anh ta giận dữ đáp. Steven đi lanh quanh trong phòng như con thú bị giam. Anh ta cảm thấy bị hăm dọa trầm trọng, cảm thấy lo sợ khủng khiếp. – Tôi vừa nói với cô đó là chuyện không may, nếu ta cứ chấp nhận nó thì quả là điên. Cuộc sống của chúng ta sẽ lâm nguy nếu ta chấp nhận nó. Trời đất, cô phải làm chuyện nên làm.
- Tại sao con mình lại là mối hiểm họa lớn? Tại sao anh nghĩ như thế? – Nàng không hiểu tại sao anh ta lại triệt để chuyện này như thế. Nàng không hiểu. Steven luôn xem con cái là mối hiểm họa của kẻ thù xâm nhập.
- Cô không biết con cái sẽ làm cho cuộc sống của cô khó khăn đến thế nào đâu, Adrian à. Tôi biết. Tôi đã thấy chuyện xảy ra trong gia đình mình. Bố mẹ tôi không có gì hết. Mẹ tôi chỉ có một đôi giày thê thảm, bà đi đôi giày này suốt thời thơ ấu của tôi. Bà làm bất cứ việc gì có thể làm được, rồi chúng tôi dùng thứ ấy cho đến khi nó tả tơi, áp quần rách hết cả lưng. Chúng tôi không có sách, búp bê hay đồ chơi. Chúng tôi không có gì hết ngoài sự nghèo khổ và có nhau.
Nàng cảm thấy xót xa, nàng nghĩ hoàn cảnh thời thơ ấu của Steven chắc khủng khiếp lắm, nhưng chẳng dính dáng gì đến cuộc sống hiện tại của họ, thế mà anh ta không chịu hiểu như thế.
- Em rất buồn vì tuổi thơ ấu của anh đau khổ. Nhưng con chúng ta sẽ không sống như thế. Hai ta đều có lương cao, đủ cho chúng ta và con sống thoải mái.

- Cô nghĩ như thế thôi. Chuyện học hành thì sao? Rồi chúng còn vào đại học nữa chứ? Cô có biết bây giờ vào đại học ở Sanford tốn kém như thế nào không? – Rồi như đứa bé bị bỏ rơi, Steven nói tiếp: - Cô nghĩ sao về chuyến đi du lịch Châu u của chúng ta? Chúng ta sẽ không đi chơi được như thế nữa. Chúng ta sẽ từ bỏ hết. Cô sẵn sàng làm như thế phải không?
- Em không hiểu tại sao anh lại xem vấn đề này quá quan trọng như thế. Nếu cần phải hy sinh, chúng ta không nên hy sinh cho những chuyện không cần thiết ấy hay sao? – Steven không đáp, nhưng mắt anh ta đã nói lên tất cả. anh cho rằng những chuyện như thế không đáng hy sinh. – Và dù sao chúng ta không nói về chương trình trong tương lai của con cái. Chúng ta đang nói về hài nhi trong bụng nàng. Hai vấn đề này rất khác nhau, - Đối với nàng thì thế đấy, nhưng với Steven thì không. Rõ ràng như thế.
- Chúng ta không nói về đứa bé. Chúng ta đang nói về việc không có con. Một con tinh trùng chui vào một cái trứng nhỏ xíu bằng cái chấm rất nhỏ, cái chấm ấy chẳng có nghĩa lí quái gì. Dù có khả năng chúng ta cũng không cần. Cô phải nghĩ đến điều đó như thế. Cho nên cô phải đi đến bác sĩ, nói rằng mình không cần nó.
- Rồi sao nữa? – Nàng hỏi, cảm thấy tức giận vô cùng. – Rồi sao, Steven? Ông ta sẽ nói: “ Được rồi. Adrian, cô không muốn đứa bé, không sao”, rồi ông ta đánh dấu vòa ô “ không” trên tờ danh sách ư? Không phải chỉ làm như thế đâu. Ông ta sẽ dùng máy hút để trục cái thai ra, sẽ dùng dao mỗ để nạo tử cung của tôi, ông ta sẽ giết con chúng ta. Ông ta sẽ làm như thế đấy Steven à. Ông ta sẽ làm như thế khi nghe tôi nói “ anh không muốn có con”. Mà sự thật là tôi muốn có con, anh cần phải suy nghĩ lại đi. Đứa con này không phải chỉ của anh mà thôi, mà con của tôi nữa, nó là của chúng ta, dù anh muốn hay không. Tôi sẽ không trục nó đi chỉ vì anh nói thế. – Nàng khóc nức nở khi nói, nhưng Steven làm như thể không nghe. Anh ta hoảng sợ đến nỗi hành động như một người lạnh lùng. Adrian thấy tức giận vô cùng.
- Thì ra là thế, - Anh ta lạnh lùng đáp, nhìn nàng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. – Có thật cô không muốn bỏ nó phải không?
- Tôi chưa nói gì với anh hết. Tôi chỉ yêu cầu anh suy nghĩ về vấn đề này, tôi muốn giữ đứa con. – Nàng ngạc nhiên khi nghe mình xác nhận muốn giữ bào thai. Việc yêu cầu anh ta giữ bào thai làm cho nàng thấy như thể họ đang nói về con chó con chứ không phải con của mình, khiến nàng hoảng sợ.
Steven gật đầu một cách khổ sở, anh ta nắm tay nàng, kéo ngồi xuống. Khi Steven quàng tay qua Adrian, nàng không thể kềm chế được mình, bèn khóc to hơn.
Bao nhiêu lo sợ, kinh hoàng, căng thẳng và kích thích trước sự việc xảy ra cuồn cuộn trong lòng nàng rồi bùng vỡ ra bên ngoài, khiến nàng không thể không khóc. Nàng khóc nức nở trong vòng tay anh.
- Anh xin lỗi, em yêu… Anh xin lỗi vì chuyện như thế đã xảy ra cho chúng ta… nhưng sẽ ổn thôi… rồi em sẽ thấy… anh xin lỗi… - Nàng không biết anh ta đang nói gì, nhưng nàng sung sướng khi được ôm vào lòng, và có lẽ sau khi đã suy nghĩ trong thời gian ngắn, Steven sẽ đổi ý, nhưng chắc sẽ sứt mẻ tình cảm vì chuyện nàng quá kiên quyết.
- Em cũng xin lỗi, - nàng đáp. Anh ta lau nước mắt cho nàng và hôn nàng. Rồi vuốt tóc nàng, hôn nước mắt trên lông mi, trên má nàng, rồi từ từ cởi áo nàng ra, tuột quần sóc và quần lót nàng xuống mắt cá. Nàng nằm trần truồng bên cạnh chồng, anh ta ngắm nghía nàng. Cơ thể nàng đẹp, anh ta nghĩ để cho cái thai làm xấu cơ thể này là một tội lỗi. Steven nghĩ nàng sẽ không bao giờ có lại cơ thể đẹp như thế này.
- Adrian, anh yêu em, - Steven dịu dàng nói. Anh ta yêu nàng nên không muốn để cho nàng làm chuyện quá điên cuồng. Steven yêu chính mình, yêu cuộc sống, yêu công lao gầy dựng sự nghiệp của họ và anh ta muốn duy trì thành quả ấy. Steven không muốn để cho ai xen vào làm hại đến hạnh phúc của họ, dù con họ cũng không.
Anh ta đắm đuối hôn nàng và nàng hôn lại, nghĩ rằng cuối cùng chồng cũng hiểu được lòng mình. Rồi họ làm tình, dịu dàng và yên lặng. Đây là thời khắc họ cảm thấy gần bên nhau, gác sang một bên mọi ý kiến riêng tư, vì người nào cũng hy vọng người yêu của mình sẽ hiểu được hoàn cảnh của mình. Sau đó, họ ôm nhau nằm, hôn nhau, cảm thấy gần nhau hơn.
Hôm sau họ thức dậy vào lúc giữa chiều, Steven đưa ra ý kiến đi bơi. Họ thường làm thế sau khi tắm và ăn sáng xong. Adrian đã bình tĩnh trở lại, nàng không nói gì khi họ nắm tay nhau ra hồ bơi, người nào cũng mang vẻ trầm tư. Mọi người trong chung cư đều dùng chung hồ bơi, nhưng hôm nay không có ai ra bơi. Buổi chiều tháng năm trời nắng đẹp, mọi người đều ra bãi biển, hay đi thăm bạn bè, hay nằm trên hành lang lộ thiên khuất tịch để phơi nắng và dĩ nhiên suốt thời gian này họ nằm trần truồng.
Steven bơi nhiều vòng, trong khi Adrian chỉ bơi một lát rồi nằm phơi nắng, ngủ gà ngủ gật. Nàng không muốn nói đến hài nhi nữa. Nàng hy vọng Steven sẽ bình tĩnh và chấp nhận. Nàng phải chấp nhận việc này và Steven cũng phải gắng hết sức để chấp nhận.
Sau năm giờ chiều, anh ta hỏi: - Vào được chưa? – Hai người không nói với nhau suốt buổi chiều, và sau cuộc tranh cãi tối qua, bây giờ Adrian vẫn còn cảm thấy mệt mỏi.
Họ lặng lẽ vào nhà, và sau khi Adrian tắm vòi sen xong, Steven mở máy hát. Trong khi nàng làm bữa tối, họ nghe nhạc.
Adrian muốn được yên ổn với chồng cả buổi tối. Họ có nhiều chuyện phải suy nghĩ, nhiều điều phải suy xét.
Adrian làm mì sợi và xà lách, bỗng Steven hỏi:
- Em khỏe chứ?
- Em khỏe, chỉ hơi mệt thôi. – nàng đáp. Anh ta gật đầu.
- Tuần sau khi trục nó ra, chắc em sẽ thấy đỡ hơn. – Nàng không tin Steven nói như thế nên sửng sốt nhìn chồng.

- Tại sao anh nói được một điều như thế? – Trông nàng có vẻ hoảng hốt. bỗng nàng nhận ra Steven không suy nghĩ gì hết và vẫn cương quyết như lúc đầu.
- Adrian, bây giờ việc cơ thể rối loạn là điều tất nhiên. Việc này làm cho em cảm thấy bất ổn, vậy hãy bình tĩnh đi. Thế thôi. Em đừng quá suy nghĩ đến chuyện ấy làm gì cho mệt người. – Nàng không ngờ Steven là người vô cảm và vô trách nhiệm như thế.
- Thật ghê tởm. Chắc anh biết làm thế là quá sức tồi tệ. – Nàng định tối ấy không nói đến chuyện này nữa, nhưng rồi buộc lòng phải nói. – Lạy Chúa, đó là con của chúng ta.
Nước mắt lại chảy ra, nàng không thích thế. Nàng không muốn khóc, nhưng anh ta đẩy nàng vào thế phải khóc với thái độ thản nhiên của mình. – Tôi sẽ không làm việc này. -Nàng nói rồi để bữa ăn trên quầy bếp, vội vã đi lên lầu, vào phòng ngủ. Một giờ sau anh ta lên lầu để nói tiếp với nàng. Nàng nằm trên giường, anh ta ngồi bên cạnh nàng, nói rất dịu dàng: - Adrian, em phải phá thai. Nếu em muốn cuộc hôn nhân của chúng ta tốt đẹp. Nếu em không phá, mọi việc đều hỏng hết.
Nếu nàng phá thai, nàng sẽ mãi mãi cảm thấy mất mát, còn nếu nàng không phá, Steven sẽ không tha thứ cho nàng.
- Tôi không thể phá được. – Nàng thành thật đáp, mặt úp xuống gối. Nàng không muốn phá thai.
- Anh nghĩ em có thể phá nó đi. Nếu em không phá, nó sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân của chúng ta và khiến cho em mất việc.
- Tôi không quan tâm đến công việc. – Đem công việc so với con cái, thật sự nàng thấy không cần thiết. Thật hết sức ngạc nhiên khi đứa con bỗng trở nên quan trọng với nàng.
- Dĩ nhiên là cô quan tâm đến công việc. – Đối với Steven, hình như chỉ trong một đêm mà nàng đã trở thành người khác.
- Không, tôi không quan tâm… nhưng tôi không muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của chúng ta. – Nàng buồn bã đáp, quay mặt nhìn chồng.
- Anh nói cho em biết lần cuối cùng rằng anh không muốn có con.
- Rồi anh có thể thay đổi ý kiến. nhiều người đều như thế. – Nàng đáp, lòng hy vọng. Nhưng Steven lắc đầu.
- Anh không thay đổi. Anh không muốn có con, chắc em đã biết rõ như thế phải không?
Nàng chần chừ rồi xác định với anh ta điều mà trước đây nàng không nói: - Em nghĩ có thể ngày nào đó, anh sẽ thay đổi ý kiến. Em muốn nói… nếu chúng ta không có con thì tốt thôi. Nhưng trong trường hợp này… em nghĩ có lẽ… em không biết, Steven. Em không đòi hỏi chuyện này, làm sao anh có thể hủy diệt nó đi mà không đau xót? Làm thế thật quá khủng khiếp.
- Vì nếu phá nó đi, đời sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn. Đối với anh, em quan trọng hơn đứa con.
- Có chỗ dành cho cả hai, - nàng van xin, nhưng anh ta lắc đầu.
- Trong đời anh, nó không có chỗ. Chỉ có chỗ cho em thôi, chứ không có cho ai hết. Anh không muốn tranh sự chú ý của em với đứa con nít. Anh đã không nghe bố mẹ anh nói chuyện với nhau quá hai tiếng trong hai mươi năm. Họ không có thì giờ, không có sức hay cảm xúc. Họ kiệt sức. Khi bọn anh lớn lên, họ không còn gì nữa. Họ như hai người kiệt sức, như hai người già đã chết. Em có muốn như thế không?
- Có một đứa con không đến nỗi như thế đâu, - nàng đáp nhỏ, giọng van xin nhưng rõ ràng không đi đến đâu.
- Adrian, anh không muốn đi vào chốn nguy hiểm. – Steven nói, nhìn nàng. – Trục nó ra. – Giọng anh ta run run. Nói xong, Steven đi xuống dưới lầu một hồi lâu, để xa nàng, xa sự đe dọa của bào thai nàng đang mang trong người.
Nàng nghĩ về cái bào thai trong khi đợi Steven lên lầu lại. nếu bỏ bào thai, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi một phần lớn trong linh hồn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận