Tiên Hà Phong Bạo

Thời gian dần trôi qua, cổ bất an kia chuyển thành một loại nguy cơ rét thấu xương, so với lần trước bị Từ Đại Hổ truy tung, còn mãnh liệt hơn vài lần!

Giờ khắc này, thần kinh hắn kéo căng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Mỗi bước ra một bước, vẻ nguy cơ này, cũng sẽ tăng thêm một phần.

Đột nhiên, bộ pháp hắn chậm lại.

- Thất thần làm gì?

Vạn Phúc Sơn quát lớn.

Ở chớp mắt này, dị biến sinh ra!

- XIU....XIU... XÍU...UU!

Hơn mười hàn mang u lãnh, từ trên đại thụ cách bên ngoài mười mét phóng tới, quang cảnh kia giống như bạo vũ lê hoa, phân biệt quét về phía bốn người.

Bốn người chia làm mấy chỗ, lập tức bị hàn mang thật nhỏ kia đánh trúng.

Bịch!

Từ Huyền hét lên rồi ngã gục.

- Ah ah!

Hai gã khác đệ tử, lần lượt phát ra một tiếng hét thảm, ám khí không biết tên kia, nhẹ nhõm xuyên qua nội kình phòng ngự, trong khoảnh khắc gây ra trí mạng.


Cơ hồ là đồng thời, một đội người vào sơn cốc thăm dò khác, cũng đều trước sau phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng truyền đến tiếng đánh nhau.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Vạn Phúc Sơn ở trong lúc cấp bách, hai tay quanh quẩn một tầng vầng sáng xanh nhạt, đột nhiên vung vẩy, chấn khai mười đạo ám khí phóng tới.

Dùng pháp lực Tiên sĩ bắn ra, uy lực kia cường đại vô cùng, ám khí không thể gây thương tổn cho hắn.

- XIU....XIU... XÍU...UU!

Càng nhiều ám khí hơn nữa, giống như mưa phùn phóng tới, dù là dùng tu vi của Vạn Phúc Sơn cũng phải động dung, lách mình lui về phía sau.

- Chạy đi đâu!

Một thanh âm trầm trọng lăng không truyền đến, "Phanh oanh" một tiếng, ở bên trong đất tầng phía trước, nhảy lên một người cao to vạm vỡ.

Cơ bắp toàn thân Đại hán kia phồng lên, cả người to như cột điện, trong mắt phát ra lệ quang khiếp người, thanh thế của hắn lại không thua gì tiên tu giả.

Vừa hiện thân, "Vèo" đại hán kia liền lao tới Vạn Phúc Sơn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Phanh!

Thời khắc đại hán kia đánh ra một quyền, kình phong bốn phía điên cuồng gào thét, tro bụi lá cây cuồn cuộn cuốn động, một cổ khí lãng cường hoành lấy đại hán làm trung tâm, bay thẳng ra bên ngoài, cả phiến hư không giống như đang run sợ, phát ra khí tức khiếp người.

Bằng vào thân thể nhân loại, lại có thể bộc phát ra uy lực như thế!

- Không tốt... Là võ tu!

Sắc mặt Vạn Phúc Sơn đại biến, thời khắc nguy cơ, tay áo hắn vung lên, một vầng sáng thanh sắc như gió diễm chém ra, cùng đại hán giao kích khoảng cách gần.

Bành két…

Tiên thuật quang diễm kia giống như thủy tinh, bị đánh phá thành mảnh nhỏ. Thân hình Vạn Phúc Sơn cũng bị đánh bay ra năm sáu mét, lăn xuống trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Tu vi võ tu này, ít nhất đạt tới Luyện Khí nhị trọng, vừa thấy mặt đã đánh bay Vạn Phúc Sơn.

Từ Huyền nằm trên mặt đất giả chết, âm thầm tâm kinh đảm hàn, thực lực của Huyết Linh Đạo, so với trong tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn.

- Ha ha ha... cho ngươi chết được minh bạch, ta Tào lão Tam.

Đại hán kia cuồng tiếu, vận chuyển chân lực võ tu, bức tới Vạn Phúc Sơn.

- Ngươi... là Tào lão Tam?

Vạn Phúc Sơn cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới lúc này tao ngộ võ tu, là một trong tam đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo Tào lão Tam.

Đúng lúc này…


Trên đại thụ phía trước, "Vụt vụt vụt..." Nhảy lên năm sáu tên Huyết Linh Đạo tay cầm loan nhận kỳ lạ, ánh mắt âm lệ, đi đến bên cạnh Từ Huyền cùng mấy thi thể nằm trên đất kia.

- Từng thi thể, đều cho một đao!

Một gã Huyết Linh Đạo trong đó thét to nói, loan nhận trong tay "PHỐC" một tiếng, đâm thủng cổ họng một ngoại môn đệ tử, máu tươi tung tóe!

- Không tốt!

Từ Huyền đang giả chết, trong lòng rùng mình, cả người ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, giống như một đoạn cây khô.

- PHỐC!

Lại là một đao, đâm thủng cổ họng một gã đệ tử.

- Ah….

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, "Thi thể" kia run lên, liền triệt để chết đi.

Rầu rĩ... Rầu rĩ...

Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, hai gã Huyết Linh Đạo cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, đang tới gần vị trí Từ Huyền.

Từ Huyền nằm trên mặt đất, trong lòng một mảnh lạnh buốt, thần trí tỉnh táo, trong đầu nhanh chóng tính toán.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn ngừng thở, thần kinh kéo căng, cơ bắp toàn thân tụ lực chờ phát động.

Trước trước mai phục đến xem, hắn phán đoán cái này che trời đại thụ phụ cận, khẳng định còn có đại lượng địch nhân, nếu như cưỡng ép hiếp phá vòng vây, kết quả khó liệu.

Nếu như thành công giả chết trên mặt đất, đợi đồng môn cứu viện tới, không cần vô cùng mạo hiểm, tỉ lệ sinh tồn rất cao.

Nhưng mà, sự thật cũng không như hắn mong muốn, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần.

Rầu rĩ... Rầu rĩ...


Bên tai tiếng bước chân tăng thêm, trong đó hai gã Huyết Linh Đạo, chạy tới phụ cận cách Từ Huyền nửa mét.

Lập tức một gã Huyết Linh Đạo trong đó, trong mắt lóe lên hung quang, loan đao giơ lên cao...

Khí huyết trong cơ thể Từ Huyền ngưng tụ đến mức tận cùng, cũng chuẩn bị phát động một kích lôi đình. Dùng thực lực giờ phút này của hắn, chém giết hai thành viên Huyết Linh Đạo bình thường, hẳn không phải là việc khó.

Nhưng ngay trong lúc nguy cấp này.

XIU....XIU... —— Xùy~~!

Một đạo đao phong lạnh lùng màu xanh, nương theo một cổ lệ phong lăng lệ ác liệt, từ hư không cắt tới.

- Bịch! Bịch!

Cổ họng hai gã Huyết Linh Đạo bị cắt vỡ, ngay ngắn té trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Từ Huyền cũng cảm giác quanh thân lạnh buốt, khóe mắt liếc qua, chứng kiến một mặt như quan ngọc, thân ảnh tao nhã, từ giữa không trung tung bay mà đến.

- Nhạc Phong sư huynh!

Một bên khác, Vạn Phúc Sơn bị buộc liên tiếp bại lui, kinh hỉ vạn phần.

Lúc này mặc dù đồng môn cứu viện khác không có đến, nhưng thực lực mạnh nhất Nhạc Phong, đã đánh tới.

XIU....XIU... Xùy~~!

Ngón tay thon dài của Nhạc Phong liên tục hư hoa, hồ quang lạnh lùng màu xanh, xẹt qua trên người vài tên Huyết Linh Đạo khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui