Buổi trưa nắng nóng, chung quanh yên tĩnh. Triệu Xương ngồi trên bậc thang, tay đếm từng hạt trên chuỗi tràng hạt, dường như sắp ngủ gật. Đúng lúc mí mắt đang sụp xuống đến nơi thì chợt thấy ở góc tường phía đông có tên thái giám Tiểu Hỷ đang lấp ló, ngó mỗi cái mặt ra. Tiểu Hỷ biết Triệu Xương nhìn thấy hắn rồi, đành lê từng bước đến, cúi đầu hành lễ: "Thỉnh an am đạt."
Triệu Xương véo mạnh tai hắn, nhỏ giọng quát: "Thằng nhãi con này, càng ngày càng coi trời băng vung rồi đấy nhỉ. Ba ngày không đánh là ngươi lại lì hơn đúng không?"
Lúc này Tiểu Hỷ đau đến mức méo cả miệng, nhưng không dám kêu một tiếng, chỉ mở miệng xin tha: "Am đạt tha tội, đúng là Lưu am đạt sai nô tài tới, xem Vạn tuế gia đã khởi giá chưa, giờ đã đến lúc nghỉ trưa rồi."
Lúc này Triệu Xương mới buông nhẹ tay, nói chậm rì rì: "Tình hình này chắc là nghỉ trưa luôn ở đây thôi."
Các quy tắc trong hành cung Nam Uyển tất nhiên giản lược hơn trong cung rất nhiều. Nhưng vì lần này có rất nhiều phi tần cùng đi theo, canh phòng mọi nơi càng nghiêm ngặt, không cho phép đi lại lung tung. Ngày hè dài hơn bình thường, mặt trời chói chang ở ngay trên đỉnh đầu, trên ngói thủy tinh nơi xa xa kia dường như sắp bốc cháy đến nơi. Cung điện nằm dưới bóng râm của hai hàng hòe xanh hai bên. Dưới cửa sổ hướng bắc, thi thoảng có gió mát thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh.
Hoàng đế đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt gần như không mở nổi nữa, có lẽ chỉ cần xoay người là chìm vào giấc ngủ luôn. Nhưng hắn vẫn cố gắng lấy tinh thần, kéo cái chăn lụa xanh nhạt lên, đắp cho người nằm bên cạnh. Áo lụa màu hồng phấn hơi tuột xuống, trên vai áo có thêu hoa văn nhỏ xinh, tay hắn trượt theo áo lụa đó, cánh tay mềm mại như không xương.
Nàng cầm lấy tay hắn, áp lên khuôn mặt mình. Bàn tay còn lại của hắn dang ra, ôm nàng vào trong lòng. Hơi lạnh, giống như sự mát lạnh từ miếng ngọc đang dần ngấm vào da thịt.
Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. (Yêu kiều, đoan trang trời sinh.)
Hương thơm xa xăm bỗng chốc tràn ngập, quen thuộc mà rung động.
Sau một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nàng nhỏ nhẹ: "Việc gì phải tức giận như vậy, tuy không đúng nhưng dù sao thì con cũng đáng thương." Xoay mặt đi, trong ánh mắt long lanh rõ ràng đã rơi lệ.
Lòng hắn chợt mềm yếu hẳn, rất lâu sau mới đáp: "Vốn là ta không đúng."
Bả vai Lâm Lang hơi run, nàng lấy tay che mặt, chỉ còn lại tiếng nức nở nho nhỏ. Hoàng đế vốn vẫn còn chút bực mình, thấy nàng như vậy thì chút áy náy lúc đầu đã chuyển hết thành yêu thương trìu mến từ lâu. Hắn an ủi: "Trẫm hỏi rồi, chắc chắn không bị thương, chỉ là trên trán bị tróc tí da mà thôi."
Giọt nước mắt nho nhỏ thấm vào vạt áo hắn, hắn nói khẽ: "Nàng đừng khóc, trẻ con xây xước cũng là chuyện bình thường mà."
Cuối cùng nàng cũng dần ngừng khóc, buồn bã mở miệng: "Thiếp biết."
Hoàng đế sợ nàng lại khóc nên lại nói hết câu này đến câu khác, kể thật nhiều, đem hết chuyện Bát a ca hàng ngày đọc sách ở thư phòng ra sao đều kể cho nàng nghe. Buổi trưa yên tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ thầm thì, dần chìm vào giấc ngủ. Nàng nói: "Xem ra học văn cũng khá được..."
Hoàng đế càng ngày càng buồn ngủ, hắn "ừ" một tiếng rồi nói: "Chuyện khác thì không nói, nhưng mà chữ viết chẳng ra làm sao cả."
Nàng nói chầm chậm: "Con chưa được mười tuổi mà. Chữ viết vẫn có thể từ từ luyện thêm." Hoàng đế cực kì buồn ngủ, hồi lâu sau mới đáp: "Phải tìm người dạy nó. Đợi hồi kinh ta sẽ cân nhắc tìm lấy một người phù hợp." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hô hấp đã đều đều. Lúc Lâm Lang ngẩng mặt lên nhìn thì hoàng đế đã ngủ rồi.
Ngoài cửa sổ có ve kêu râm ran, trên mặt đất vẫn còn chiếc chén trà nhỏ ngũ sắc vỡ tan mà lúc nãy hoàng đế ném xuống. Nước trà đã khô phân nửa, vô số lá trà xanh tung tóe trên nền đá cứng, hương trà ẩn khuất mãi không tan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...