Sau khi lớn lên, ta có thể chọn sống một mình hoặc sẽ kết hôn.
Sau này khi đã già, ta sẽ sống một mình hoặc quây quần cùng con cháu.
Thế nào cũng là cách sống, chỉ khác ở cách ta chọn sống ra sao mà thôi.
.....
Tử Kỳ cuối cùng cũng ngoan ngoãn đến quầy rồi mang bia cho cô, lát sau, thấy cậu vẫn chưa quay lại, Dao liền rời khỏi đó để tìm cậu trong đám người hỗn tạp ngoài kia.
- Có chuyện gì ở đó vậy?
Dao vừa tiến đến đám đông đang loạn, cô tò mò, chưa vội đi đến nên liền hỏi thăm người nắm rõ tình hình - nhân viên phục vụ rượu.
- Là đứa xui xẻo bị bọn mặt quỷ kiếm chuyện ấy mà.
Tốt nhất đừng đến đó, mặc kệ chúng đi.
Khi người ta bị dặn dò rằng "không nên làm" thì ắt "phải làm" cho bằng được, loài người luôn mang cái tính ấy!
Sự tò mò sôi sùng sục trong cô, cùng men rượu ấm trong hơi thở khiến cô không thể không xem chuyện hay, nên thế, chỉ ngay khi vừa tiến thêm vài bước, Dịch Dao liền tròn mắt rồi vội vàng chạy đến, vừa chửi thề vừa xô đẩy bọn người mặt quỷ.
- Tránh ra, đồ khốn, nếu còn đánh nữa đừng trách tôi!
Thấy đại ca giơ tay ra hiệu, chúng liền dừng tay đấm, chân đá.
Song, cô thấy Tống Tử Kỳ nằm co mình, tay ôm đầu.
- Tử Kỳ, không sao chứ?
Vội đỡ lấy cậu, cô liền khụy xuống.
Đưa ánh mắt giận dữ nhìn họ, mặc kệ sự cản trở của Tử Kỳ, cô từ từ tiến đến tên mặc áo báo, mặt mang thẹo to.
Không để cô tiến gần chúng, cậu liền với tay nắm chặt cô lại.
- Dao, bỏ đi, là họ muốn gây sự...
Không nói không rằng, họ liền đá vào gối cậu, khiến cậu quỵ lên lần nữa.
Ngay lập tức, tên đó bị cô đánh bằng cù chỏ nên chảy cả máu mũi, thấy anh em bị đánh trả, từng người, từng người bọn chúng lần lượt tiến lên nhưng đều bị Dịch Dao đáp trả đến độ ngã nhào ra sàn.
Đưa tay khẽ chạm mặt cậu, suýt xoa, cô hỏi.
- Là ai đã làm cậu ra nông nỗi này?
Tử Kỳ lộ vẻ khó chịu rồi chỉ tay về phía tên béo đang ôm mũi máu đằng kia.
Nhanh như chớp, Dao đã tóm lấy hắn, sau đó đánh hắn như cách hắn làm với Tử Kỳ.
- Ai đã đá vào bụng cậu?
- Chân của cậu thì sao?
Cứ như thế, mặc kệ ánh nhìn của tên cầm đầu, cô cứ từ từ đánh trả những kẽ hành hạ Tử Kỳ.
Đến khi xong chuyện, ai nấy trong chúng đều cố tránh xa.
- Đi thôi.
Ngay lúc cô dìu cậu theo lối rẽ của đám đông, phía sau lại có kẻ chơi bẩn.
Tên béo kia cầm theo chay bia vỡ mà nhắm về phía Dịch Dao.
- Dao, cẩn thận!
Máu cứ từng giọt, từng giọt nhiễu xuống sàn, Tống Tử Kỳ dùng tay trần đỡ ngang đầu cô.
Còn thân mình, cậu dùng để che chở cho cô.
Đưa ánh mắt thương xót nhìn cánh tay đầy máu của cậu, cơn giận của cô đã lên đến đỉnh điểm.
- Có phải tụi bây muốn chết không?
Vẫn giữ chặt Dịch Dao bên mình, cậu cố cắn răng chịu đựng, và kiên quyết không để cô xông lên nữa: 'Ngoan, ở yên đi'.
Tên mặt thẹo cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
- Anh trai mày thiếu tao hơi nhiềuuuuu tiền đó?!.
Nghe hắn nói, mặt Tử Kỳ đột nhiên biến sắc.
- Anh tôi? Anh ấy đâu rồi, các người đã làm gì anh ấy?
- Thằng khờ, mày đúng là thằng em tốt, nó trốn rồi.
Nó bảo tụi tao cứ tìm mày là được.
Không múa võ tay, Dịch Dao liền múa võ mồm.
- Là Tống Thẩm nợ tụi bây, muốn tìm thì đến Tống thị mà tìm.
- 'Cái con nhỏ hỗn láo này', hắn giận dữ, ý muốn tóm cổ Dịch Dao.
Tống Tử Kỳ không biết từ đâu rút ra con dao nhỏ, chỉ về phía hắn: 'Tôi sẽ trả tiền cho các người'.
.....
Hai bóng lưng đi kề cạnh nhau trong bóng tối.
Tống Tử Kỳ tay ôm chặt vết thương, vai mang thêm ba lô của Dịch Dao.
- Tôi đưa cậu về Tống gia.
Taxi!
- Đừng, cứ đi bộ vậy....
Vì chỉ đứng ngang vai cậu, nên cô ngước mắt lên nhìn: 'Cậu còn mang dao bên mình?'
Cậu lặng lẽ cười, không đáp, rồi cũng lẳng lặng kéo cô vào phía trong, phần mình đi gần mé đại lộ.
Đi hồi lâu, cậu cứ mãi bập bẹ, và đôi lần muốn nhắc đến những cuộc gọi của Mộng Triết Minh, có lẽ Lý Tiểu Dao đã đến tìm ông và báo về sự mất tích của cô, từ lúc ấy, ông chứ liên hệ cậu mãi, vì ông biết con gái mình cũng chỉ có thể tìm cậu.
Đi mãi cho đến khi dừng ở Tống gia, Tống Tử Kỳ vẫn chưa hé lộ nửa lời về những cuộc gọi kia.
- Mẹ tôi nhắc cậu mãi, hay cậu vào trong chơi một lát?
Vội chối từ, rồi cô nhanh chân rời đi.
- Cậu định đi đâu?
Đưa mắt cậu Tử Kỳ, cô cười, không đáp.
Không hiểu nổi suy nghĩ trong cô, cậu liền tìm cách níu giữ cô lại, nhiều lần đưa ra gợi ý ở lại Tống gia cho đến khi mọi chuyện dần ổn.
- 'Không cần', xua tay, cô tiếp tục, 'cậu biết làng Thạch Bàn không? tôi sẽ về đó'.
Đứng cách nhau tầm khoảng 2 miếng gạch to, cậu khẽ gật đầu rồi dang rộng hai tay như thể lời tạm biệt.
Không chút chần chừ, Dịch Dao liền tiến thêm vài bước, ôm lấy cậu - đáp lại cánh tay dang sẵn ấy.
- Đừng quên lời tôi nói, cậu không thoát được đâu, dù cậu là ai đi chăng nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...