Thuyết Tán Tỉnh Cậu


“Bình thường, cái này đẹp không?” Nó đưa tôi xem chiếc vòng tay màu bạc.“Tao không biết chọn lắc tay đâu, mày tự chọn đi.” Nó liền kệ tôi, im lặng tự chọn, thanh toán xong xuôi chúng tôi đi ra khỏi quán, ghé mua vài thứ rồi dừng lại trước một hiệu sách lớn.

Tôi có danh sách cả đống quyển muốn mua nhưng cuối cùng chỉ chọn lấy vài cuốn.“Nghĩ gì đó?” Người phía sau hỏi.“Đang nghĩ xem nên mua quyển nào đây.”“Thì lấy hết đi.”“Nhìn đi, tao mua bốn quyển rồi, năm quyển là vừa ngân sách, lấy quyển này đi”Tôi quyết định vào giây cuối cùng, lấy quyển sách nói về cách dựng phim sau đó đi tới quầy thanh toán.“Nhanh lên, không kịp xem phim bây giờ.” Nó gật đầu, chúng tôi liền sóng đôi đi đến trước rạp chiếu phim, tay cầm đủ thứ đồ.Mày biết không...!Ngày hôm nay tao đã hạnh phúc đến nhường nào.Cùng ăn cơm, mua đồ, đi dạo và xem phim, dù chưa thể từ bỏ tình cảm này ngay được nhưng thế này đã là tốt lắm rồi.Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim, khác hẳn với ngày hôm đó, ngày mà tôi chỉ có thể nhìn nó từ phía sau.

Lúc đó tôi đã vô cùng tổn thương, tự hứa sẽ không bao giờ để mình đau lòng thể nữa.Từ khi bắt đầu phim cho đến phần danh đề, chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi cũng đủ làm trái tim tôi sống dậy, dù bộ phim này cũng chẳng phải là kiểu lãng mạn gì.“Nội dung hơi sáo rỗng nhưng xây dựng rất tốt.” Nguyên cả rạp chỉ còn tôi với thằng Kai đang ngồi lại nhìn lên màn hình với những cái tên chạy qua.“Tao cũng nghĩ thế, tao thích nhân vật và cảnh hành động cuối cùng trong phim.”“Cảnh đắt giá đấy."“Rồi giờ đi đâu đây?" Tôi hỏi.“Hơn nửa đêm rồi ngài Third, phải về phòng chứ sao.”“Ờ, tao quên."“Mày gửi đồ ngoài quầy đúng không, qua lấy xong rồi về luôn.” Tôi muốn khoảng thời gian này dừng lại dù biết là không thể mà dù sao cũng chỉ là bạn bè, tham lam cái gì.Tôi vừa đi vừa suy nghĩ lan man, thằng Kai song song đi bên cạnh, chúng tôi đỗ xe ở hai chỗ khác nhau nên phải chia tay chỗ tầng hầm.

Nó đưa tôi một túi ni lông màu trắng nhưng không nói trong đó đựng cái gì.“Gì đây?”“Nào nào.”“Cho tao à?"“Ừm, mai gặp, đừng có dậy trễ, nhớ chưa." Thằng Kai đưa tay lên vò vò đầu tôi rồi đi về một hướng khác.

Tôi im lặng cúi đầu nhìn màu trắng trong tay, sau khi mở hé hé chiếc túi ra, trong đó là...Quyển sách mà tôi muốn mua lúc nãy.Chúa mới biết tôi vui đến nhường nào, dù tôi không có được trái tim nó nhưng chút quan tâm thể này cũng đủ lắm rồi.Cảm động phát khóc mất, phải ra xe trước khi tôi diễn cải lương ngay chỗ này mất, hu hu.Tổ kịch bản hoạt động hết công suất, cuối cùng những cố gắng của chúng tôi cũng được đền đáp, mọi thứ đã hoàn thành.

Kịch bản đã xong xuôi, anh Chen và chị YongYi liền đưa chúng tôi đi ăn mừng và có thêm ba thằng bạn thân của tôi bám càng theo sau.Địa điểm ăn mừng vừa là quán ăn vừa là quán bar, khá nhiều bia và đồ ăn, ngồi từ lúc tám giờ tối cho tới bây giờ là mười một giờ đêm cũng chưa ai muốn về.Tôi gần như không đụng đến đồ uống có cồn vì sợ lại lại mở miệng nói gì không nên.


Lúc sau thằng Too và thằng Bone luôn miệng nhắc tôi, nghe thì có vẻ quan tâm nhau đấy nhưng giờ chính tụi nó cũng say quắc cần câu vì đụng phải đối thủ nặng đô như anh gấu to xác kia.Uống từ lúc bắt đầu ăn cơm cho đến khi quán gần đóng cửa, hết vòng này tới vòng khác nên cuối cùng tình cảnh mới hỗn loạn như bây giờ.

May là chị YongYi đã về trước, không thì nghĩ đến chuyện vác mấy đứa to xác này lên xe cũng hãi.

Chị thoát được là may, còn lại mình tôi lĩnh đủ đây.Trời, tôi phải làm gì với bốn con gấu biển này đây.“Anh Chen, em nghĩ là đủ rồi đó, anh lết về không nổi đâu." Muốn dẹp thì phải dẹp từ ông đầu sỏ này trước.“Không sao, vợ tao tới đón." Ừ, cảm ơn, đỡ mệt cái thân này.“Ba đứa tụi mày cũng đủ rồi, tao không vác về được đâu.”“Tao vẫn còn tỉnh chán." Thằng Bone vẫn còn cứng đầu.

Tao vừa mới thấy mày với thằng Too vào nhà vệ sinh nôn như chó, chắc tỉnh lắm luôn.Tôi phải đứng một bên rót nước lọc để bọn nó uống vào cho tỉnh, rõ là cũng khá hơn, chỉ còn mỗi thằng Kai là nghiêng ngả dựa vào tường vào nhà vệ sinh, mặt mũi đỏ ửng.

Bình thường nó không bao giờ uống nhiều thế, chỉ là gặp được người hợp ý như anh Chen mới xõa vậy.Tôi ngồi đợi thằng Kai mà mãi lâu không thấy nó quay trở lại, tôi nóng ruột vội đi vào nhà vệ sinh nam tìm nó.Vừa thấy bóng dáng cao lớn đứng trước bồn cầu, tôi nhẹ thở hắt.“Đi vệ sinh thôi mà lâu vậy mày?”"Um."“Mày còn tỉnh không đó, bắt đầu nghe không hiểu rồi hả.” Miệng nói mắt nhìn thẳng Kai đang nghiêng ngả cố gắng kéo khóa quần, thấy tội quá nên tôi vội đến cạnh đỡ rồi giúp nó rửa tay xong xuôi."Mày ổn không đó, đây có bao nhiêu ngón?” Tôi huơ huơ ngón cái với ngón trỏ còn thằng Kai nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ.“Tao nghi là mày say rồi đó, thôi để tao đưa mày về, xe mày thì để đó báo quản lý bar coi giúp, còn hai đứa kia...” Còn chưa kịp nói , câu tôi đã bị đối phương đẩy mạnh vào tường, phải giật mình quát lên, “Thằng điên, mày lại bị gì nữa?”Mặt đối phương tiến lại càng gần, gần đến nỗi tôi thấy cả mùi rượu nồng nặc gắt mũi, tâm trí tôi còn đang trống rỗng chưa biết làm ngoài việc mở to mắt nhìn người say trước mặt.Cũng mất một lúc để bình tĩnh lại, tôi định đẩy đối phương nhưng nó còn nhanh hơn, lập tức khóa tôi trong vòng tay nó với bức tường sau lưng.“Kai, mày say rồi đó, mày...!ư!”Trong nháy mắt thế giới xung quanh như đảo lộn, bờ môi của đối phương mạnh mẽ áp lên, làm tôi không kịp chuẩn bị tinh thần, mọi suy nghĩ trong đầu cũng xoay mòng mòng.Tôi không thể thở được mà thằng Kai vẫn không ngừng lại.Trong đầu tôi giờ chỉ muốn hỏi mày cố tình đúng không nghĩ cũng chỉ nghĩ thầm, chứ chút âm thanh cũng chẳng thể phát ra.Dưới sự áp đảo của kẻ say, tôi dễ dàng bị cuốn theo, không còn quan tâm đến đúng sai dù đã ngàn lần tự nhủ rằng người trước mặt tôi bây giờ là bạn.

Nhưng tôi vẫn muốn ích kỷ lấy một lần.Tôi vẫn ôm hy vọng rằng có thể đi xa hơn thế này.Đối phương bắt đầu thay đổi góc độ, tôi hé miệng đón nhận, giác mặt và lưng đều đang đổ mồ hôi.Tôi không thích ứng được, đến thở cũng khó khăn, chỉ đành lý theo sự dẫn dắt của nó.


Chút ngọt ngào len lỏi vào trái tim, tay Kai rời khỏi bức tường, ôm lấy mặt tôi, mang theo những xúc cảm ngày một mãnh liệt.“Ừ." Tôi bắt đầu phản kháng khi hô hấp ngày một khó khăn hơn.Nhưng đối phương không quan tâm, nó vẫn tập trung, nhiệt tình như thể muốn tham lam hút lấy linh hồn tôi, kéo ra khỏi cơ thể vậy.Vị phát trộn lẫn vị tanh chảy vào cổ họng, bờ môi sưng đỏ, tôi kệ nó phóng túng đến khi cảm thấy đủ và buông tôi ra.Tôi phập phồng hít thở trong khi đối phương vẫn nhìn tôi với ánh mắt mê mẩn, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếm môi nhưng vẫn không chịu dời bước."Kai...""Praew.""...!!!” Tựa như có ai vừa cầm búa bổ thẳng vào thái dương một cú thật mạnh, tôi đứng sững như trời trồng trước cái tên xa lạ ấy, nhưng thể vẫn chưa đủ, nó lại lần nữa cúi đầu, áp môi lên còn mãnh liệt hơntrước.Tôi biết trong lòng nó tôi vốn chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng tôi vẫn muốn tử tế với nó.

Tôi có thể chấp nhận được mọi lời xúc phạm, mọi điều không hay của nó.

Chấp nhận bị nó xem như trò đùa để thử lòng, chấp nhận theo nó mua quà cho người khác, vì tôi tin rằng chỉ cần tin vào tình cảm tôi dành cho nó là đủ thấy hạnh phúc rồi.Nhưng nhìn xem đứa ngu ngốc như tôi đã nhận lại được những gì.Cứ cho là tao hy vọng viển vông, nhưng...Có thể gọi tên tao được không?“Praew, Praew..."Đối phương rời ra, miệng chỉ liên tục gọi tên người khác trong khi tôi chỉ biết nghe, biết lòng mình đổ lệ.

Đây đúng không là cảm giác đơn phương yêu người.Bởi dù cho yêu đến đau đớn cũng không thể giữ người đó lại cho riêng mình.Đây là vết thương sâu nhất kể từ khi tôi thầm yêu nó.Sáng hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, không ai nhắc đến chuyện hôm qua, tôi cũng không.

Tất cả mọi người đều chỉ biết thằng Third đi tìm thắng Kai trong nhà vệ sinh, thế thôi.Tiết học đầu tiên bắt đầu lúc mười giờ, chúng tôi ngồi cạnh nhau.


Nó quay qua xin lỗi tôi vì đã uống quá say lại còn làm phiền đưa nó về.

Tôi chỉ cười, bảo rằng không sao dù đáy lòng đã vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn.Lời không sao này là tôi đang tự an ủi mình mà thôi.“Ê tụi mày, trưa nay tan học xong khoan hẵng về nhá." Nó hô lên kéo theo sự chú ý của cả đám.“Có gì không mày, tao có hẹn với đàn em ở câu lạc bộ chụp ảnh.” Thằng Too thắc mắc.

Hôm nay không có tiết buổi chiều, bình thường tụi nó sẽ đường ai nấy đi, còn tôi thì chạy qua trao đổi với tổ kịch bản của sân khấu kịch.“Quan trọng không? Thằng Bone hỏi.“Cũng không hẳn nhưng tao muốn cùng tụi mày ăn cơm."“Vậy được.”“Mày thì sao Third, cùng ăn cơm đã được không?" Tôi gật đầu coi như đồng ý rồi cúi đầu viết tiếp, không chú ý đến nó nữa.Không có lý gì từ chối, nếu đã chấp nhận nỗi đau này thì hãy bắt đầu luôn từ hôm nay đi.

Tôi phải cố gắng, vì ngày mai tôi sẽ phải mạnh mẽ hơn, không phải rơi nước mắt như những ngày qua nữa.Mỗi lần nhớ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, tôi lại nhắc mình nhớ đến mối quan hệ hiện tại giữa tôi và nó.

Vậy cũng tốt, tối đã không còn gì để mất, coi như nhận lại tình cảm này, mang trái tim này về sửa lại, dù đối phương không biết lòng này đã từng trao đi.Tiết học kết thúc trước mười lăm phút, chúng tôi cùng đi đến căng tin của khoa để chọn chỗ ngồi.

Băng dữ dội chia ra gọi đồ ăn rồi quay lại ngồi cùng nhau tại chiếc bàn dài trong căng tin, mỗi thằng Kai là chưa thấy đâu.“Nó biến đi đằng nào rồi?" Tôi hỏi qua loa.“Không biết, không thấy đi gọi đồ ăn cùng tao.” Thằng Too đáp.“Rồi đêm qua nữa, thằng Kai có gây chuyện gì không?” Thằng Bone hỏi tôi còn thằng Too thì cúi đầu ăn cơm của nó, chẳng thèm quan tâm.“Không có gì.” Giọng tôi nhẹ bẫng.Không có gì mới, vẫn vậy, cả tao cũng giống như cũ.Đau lòng như cũ.“Sắp tới chắc tao sẽ giảm rượu bia xuống, hại thân quá.”“Tao cũng thế."“Giờ mày đã ổn hơn chưa Third?”“Tao hả, chuyện gì?”“Chuyện thằng Kai đó.”“À, tao đang tập quen dần, cần thêm chút thời gian nữa.”“Ngày nào cũng gặp nhau thì có vẻ khó, nhưng mày thế này cũng đã giỏi lắm rồi, không bộc lộ ra ngoài, mọi việc dần sẽ ổn thôi.” Ổn hơn thật sao, tôi tự hỏi bản thân nhưng rồi cũng nhanh chóng có được câu trả lời.“Tụi mày." Tiếng thằng Kai gọi làm ba đứa tôi phải quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh nó là một nữ sinh vô cùng dễ thương.Cô ấy ăn mặc kín đáo, khác hẳn với những người thằng Kai từng hẹn hò.

Bỗng mọi chú ý của tôi liền đặt lên chiếc lắc tay đắt tiền trên cổ tay cô ấy, đó là chiếc lắc tay thằng Kai và tôi đã đi mua cùng nhau mấy tuần trước.


Nó chọn rất kỹ, chúng tôi đã ở trong shop đó gần một tiếng đồng hồ vì chiếc lắc đó, cũng thật hợp với chủ nhân món quà.Tôi không hề ganh tị.

Quyển sách hôm đó thằng Kai mua cho, tôi vẫn đọc đi đọc lại hàng ngày, bỏ nó dưới gối.

Giá trị của nó không nằm ở giá tiền mà nằm ở việc ai là người tặng thì đúng hơn,“Chà, em gái xinh tươi này là ai vậy?"“Bạn học khoa kế bên.”Nhưng hơn tất thảy, cô ấy là người đầu tiên thằng Kai đưa đến giới thiệu với chúng tôi chứ không phải để cả đám tự phát hiện như mọi khi...“Rồi sao, không định giới thiệu sao?”“Thì đang giới thiệu đây."“Đây là Praew, người yêu tao.”“Xin chào, mình tên Praew, khoa Ngữ văn năm ba, rất vui được làm quen với mọi người.”Cô ấy giới thiệu thật dễ thương sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cạnh thằng Kai.

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy nhưng không nói gì, hoặc bởi tôi đã chẳng còn sức lực để nói thành lời nữa.Thằng Too vỗ vỗ chân tôi dưới bàn an ủi, tôi chỉ có thể mỉm cười rồi lấy tai nghe đeo lên, như thế tôi sẽ không cần phải nghe cô ấy và thằng Kai nói chuyện.

Tay còn lại không ngừng xúc cơm cho vào miệng, tôi có thể cảm nhận được bàn tay cầm thìa và nửa của mình đang run rẩy.Thứ cảm xúc không thể hình dung được đang len lỏi chen vào lồng ngực, hai mắt tôi nóng lên, dù vậy tôi vẫn cúi đầu không muốn đối mặt với ai.“Bạn của Kai có sao không vậy?" Giọng cô ấy vang lên, xuyên qua âm thanh trong tai nghe, rơi vào tai tôi, nước mắt không thể khống chế vội rơi xuống.“Third, mày làm sao vậy." Thằng Kai hỏi, tôi nhanh chóng lau đi nước mắt hai bên má rồi cười to.“Bài hát buồn quá, tự dưng chảy cả nước mắt, ha ha.”“Third, anh Chen gọi mày đúng không? Đi theo tao." Thằng Bone vội vã nói xong câu thì kéo tay tôi đứng dậy.

Tôi liền bị kéo đi theo thằng bạn thân nhưng rốt cuộc phải dừng lại vì thằng Kai là người chạy theo.“Bone tao muốn nói chuyện với thằng Third.”“Nó có hẹn với đàn anh.”“Tao nói nhanh thôi, năm phút." Thằng Bone đồng ý, nó đứng tôi và thằng Kai không xa, gương mặt tôi giờ đỏ ửng và nhìn rất tệ.“Mày có chuyện gì thì nói đi?”“Sao mày khóc?"“Tao nghe đúng bài hát buồn quá thôi, không có gì đâu.”“Third, dù tao đã có người yêu nhưng những gì tao nói với mày vẫn không thay đổi.”“Nghĩa là sao?”“Chuyện tao bảo mày chuyển về ở cùng với tao đó, dù cho tao có người yêu nhưng tao sẽ không đưa về phòng đâu, mày có thể thoải mái mà." Tôi hít thở thật sâu, cắn chặt môi đến bật máu, chúng tôi đã làm bạn lâu như thế, đối phương vẫn chưa hề nhận ra điều gì.“Kai...!chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi.”“Hơn hai năm rồi đúng không?” Tôi ngừng lại một chút vì giọng nói đang dần trở nên run rẩy, đợi khi tôi khống chế được nó, một lúc sau liền nói tiếp, "Nếu mày sợ rằng điều đó ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta thì yên tâm đi, tao vẫn luôn ở chỗ cũ.”"..."“Mày không cần phải đối xử tốt với tao như vậy đâu, mày yêu ai thì cứ thoải mái đi, tao sẽ không quay trở lại đó đâu.”Quay trở lại cũng không biết bản thân sẽ phải tổn thương thêm bao lần, mất mát thêm những gì bởi vì ngay cả người vô tư vui vẻ như tôi cũng đánh mất luôn khả năng miễn dịch rồi.Nếu hôm nay nó đã chọn được rồi, tôi cũng không còn lý do gì để tự lừa dối bản thân."Um.""Kai."Tao yêu mày...“Người yêu mày dễ thương lắm.”Tao yêu mày...“Cảm ơn.”Tao yêu này, nhưng lĩnh viễn không thể nói ra được nữa rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận